Ta Là Chí Tôn

Chương 109

Tên Mễ Không Quần này, nếu hắn đến phạm vi thế lực Thu gia, đến trên giang hồ, thậm chí chỉ cần hắn rời khỏi địa giới Thiên Đường thành, như vậy Thu gia muốn đùa chết hắn tuyệt không phải việc khó, nhưng bầy giờ, chung quy lại vẫn là đang ở Thiên Đường thành, Mễ Không Quần thân là địa đầu xà, nếu muốn đùa chết Thu Vân Sơn... Tương tự tuyệt không khó, thậm chí với sức ảnh hưởng của hắn còn có thể làm rất nhẹ nhàng.

Từng đội, từng đội đại nội thị vệ không ngừng đến, không nói không rằng, lập tức chiếm cứ cao điểm, sau đó bắt đầu bố trí đội hình phòng thủ. Bọn hắn cũng không cứu người, cũng can thiệp vào hành động của Thu Vân Sơn, cứ yên tình nhìn chằm chằm vào động tĩnh giữa sân.

Nhưng mà người ngày càng tập trung nhiều, trong vô hình,tạo thành lực lượng áp chế tuyệt đối.

Sắc mặt Thu Lão Nguyên soái ngày càng khó coi, lẩm bẩm mắng một câu:

- Thái giám chết bầm, thanh thế cũng thật lớn!

Vân Dương vô hình hay hữu ý nói Vân Dương Đông Thiên Lãnh:

- Tiểu Lãnh, lần này người nhà các ngươi tới bao nhiêu người? Ta thấy tình hình này có chút không ổn a, người Thu gia quá nửa sẽ phải chịu thiệt thòi.

Đông Thiên Lãnh cũng đã mồ hôi đầm đìa, sắc mặt xạm lại nói:

- Người nhà ta là tới ít nhất, ngoại trừ ta, cũng chỉ có hai tên hộ vệ, hiện tại...

Vẻ sầu lo lộ rõ trên mặt Đông Thiên Lãnh:

- Chuyện này phải làm thế nào bây giờ? Mọi chuyện ngày càng lớn...

Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái ở một bên, gương mặt đã triệt để đen kịt.

Tiếng bước chân soát soát vang lên, tựa như thời thời khắc khắc đều có đế giày ma sát với đất trống. Thanh âm này rất lộn xộn, cũng làm cho người cảm thấy rối bời...

Lập tức, từ bên kia đầu phố, xuất hiện năm cái thân ảnh, chậm rãi bước đến.

Người nào cũng có chút còng lưng.

Người nào cũng đều là mặt không râu.

Người nào cũng mặc sắc phục thái giám.

Sắc mặt mỗi người xự xuống như người chết, ánh mắt bất động như cương thi.

Trong ta mỗi người đều cầm theo một cây phát trần.

Hơn nữa bước đi theo kiểu chữ bát.

Mấy người này vừa mới xuất hiện, liền khiến người ở nơi đây cảm thấy một cảm giác âm trầm.

Nhất là người ở giữa kia, dáng người so với những người khác cao hơn một chút, bộ dáng trung niên, không râu, mặt trắng, khôi ngô, ánh mắt cũng càng thêm âm lãnh, dường như chính là người cầm đầu nhóm người này.

Nhưng mà ánh mắt Vân Dương lại tập trung vào trên mặt người ngay cạnh bên phải hắn.

Ngô công công.

Vị Ngô công công thiếu chút bị mình một bạt tai quật chết, lại bị đánh rớt nửa hàm răng kia, cũng đồng thời là bóng lưng quen thuộc xuất hiện ám sát mình trước cửa Vân phủ!

Người này từ đó vẫn trốn trong thâm cung không ra, Vân Dương cũng chưa có cơ hội nhìn thấy hắn.

Dưới mắt Vân Dương lại hồi tưởng về tình cảnh bị ám sát ngày đó, đó là lầm thứ nhất người này xuất hiện trước mặt hắn!

Vân Dương mượn thân thể Đông Thiên Lãnh yểm hộ, tỉ mỉ quan sát tên thái giám này.

Đập vào mắt, vẫn là bước chân phù phiếm, hai mắt vô thần, thân thể cũng không còn thẳng tắp, trên dưới toàn thân vẫn không có nửa điểm dấu hiệu từng tu luyện qua.

Bộ dạng hắn, khiến bất luận kẻ nào nhìn được đều có thể trong nháy mắt đưa ra kết luận: đây chính là một tên thái giám, lại là một tên thái giám không sống được mấy năm nữa.

Nhưng, Vân Dương chú ý tới một chỗ mà nhưng người khác sẽ không để ý, chính là, ngày đó hắn đánh rụng rất nhiều răng của tên này, như vậy má hắn phải xẹp xuống mới phải, nhưng hiện tại xem ra... Rất rõ ràng có bộ dạng sung mãn!

Tựa như chưa từng bị thương vậy!

Cái này đúng là có chút ý tứ.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Vân Dương, Ngô công công ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn Vân Dương đang lườm cháy mắt, trong mắt hắn lộ ra hận ý sâu sắc.

- Thu công tử.

Tên đại thái giám giữa đám người kia chính là Mễ chưởng quỹ, Mễ Không Quần.

Mễ Không Quần híp mắt, ánh mắt tập trung trên người đám người Thu Vân Sơn, thản nhiên nói:

- Mọi người dù gì cũng từng là bạn rượu, người làm vậy khó tránh khỏi có chút bất cận nhân tình a?

Thu Vân Sơn giận tím mặt:

- Cái đ*t con mẹ ngươi! Chẳng lẽ ngươi tính kế gài bẫy lão tử là coi trọng lão tử sao? Mễ Không Quần, ngươi không cần dùng cái bộ dạng đó nói chuyện với ta, ta hỏi ngươi, ngươi định làm thế nào trả ta một cái công đạo?

Mễ Không Quần híp mắt, âm hiểm lạnh lùng nói:

- Tạp gia chỉ muốn biết... Thu công tử ngươi muốn câu trả lời thế nào?!

Thu Vân Sơn hừ lạnh một tiếng:

- Mễ Không Quần, ngươi đặt bẫy gài ta, khiến cho thanh danh Thu gia ta như rơi xuống hầm cầu, càng khiến bản thân ta rơi vào bẫy, kém chút thân bại danh liệt, nhận được sự tính kế chiêu đãi của ngươi, bản công tử ngoại trừ muốn mạng ngươi bù vào, còn có con đường khác để đi sao?

Mễ Không Quần âm lãnh nở nụ cười:

- Thu công tử muốn có câu trả lời này, chỉ sợ không dễ làm đi!

Hắn hắc hắc cười lạnh:

- Thu công tử ở Ngọc Đường quốc đo ta, dưới chân thiên tử, lại dám giơ đuốc cầm gậy trắng trợn bắt cóc lương dân, trắng trợn như vậy, không chút nào đem kỷ cương quốc pháp bản quốc đặt vào trong mắt, như vậy, không biết Thu đại công tử định cho Ngọc Đường đế quốc ta một câu trả lời đâu?

Thu Vân Sơn khẽ giật mình, cả giận nói:

- Mễ Không Quần, ngươi muốn tráo trở hùng biện thế sao?

Mễ Không Quần cười lạnh:

- Tráo trở? Tráo trở cái gì? Mễ Không Quần ta dù gì cũng là người Ngọc Đường, há có thể bỏ qua cho loại giá áo túi cơm như ngươi làm xằng làm bậy. Hôm nay, ta trước cứ bắt ngươi lại, sau đó lại đi Thu gia tìm Thu lão gia chủ thỉnh tội, lúc đó đem ngươi bàn giao lại cho Thu lão gia chủ mới là hợp tình hợp lý!

Thu Vân Sơn cười dài một tiếng:

- Mễ Không Quần, ngươi dám sao!

Ánh mắt Mễ Không Quần ánh lên vẻ âm độc:

- Ta dám hay không dám, Thu công tử cứ nhìn sẽ lập tức biết!

Mắt thấy song phương càng nói càng căng, tròng mắt Thu Vân Sơn phun lửa, kém chút liền động thủ, Vân Dương bản năng thở dài một tiếng.

Tên Thu Vân Sơn này cuối cùng vẫn là quá trẻ, cho dù biết chút tính toán, nhưng vẫn quá mức xúc động a.

Mễ Không Quần luôn mồm nhấc lên Ngọc Đường đế quốc, mỗi một câu nói đều chiếm đỉnh cao đại nghĩa. Nếu Thu Vân Sơn tiếp tục khư khư cố chấp, thậm chí ra tay động thủ trước, như vậy, coi như hôm nay hắn trực tiếp bị giết ở chỗ này, Thu gia bề ngoài cũng không dám nói gì!

Ánh mắt Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái ánh lên vẻ thất vọng.

Lấy dự tính ban đầu cảu Thu Vân Sơn, vốn là biến chuyện này thành ân oán giang hồ mà tính, vừa rồi cũng bằng luận điệu này bức lui Thu Lão Nguyên soái, nhưng lúc này, hắn không nói vậy, hoặc không kịp nói vậy, liền đã bị Mễ Không Quần chiếm lấy tiên cơ, khiến cho đoạn hội thoại sau đó trực tiếp biến tướng.

Còn quá trẻ...

- Mễ Không Quần!

Thu Lão Nguyên soái thản nhiên nói.

- Lão Nguyên soái.

Mễ Không Quần xoay người rất cung kính. Mặc dù hắn là tùy tùng của hoàng đế. Nhưng hắn biết, nếu hắn thực sự sung đột với Thu Kiếm Hàn, người xui xẻo chỉ có thể là hắn.

- Miệng ngươi từng tiếng đều lấy quốc gia đai nghĩa lên đầu, vậy lão phu hỏi ngươi, ngươi tính kế đặt bẫy Thu Vân Sơn, chính là vì quốc gia đại nghĩa?

Thu Kiếm Hàn hỏi:

- Ngươi sắp đặt Thu Vân Sơn đi cướp đoạt dân nữ, cũng là vì quốc gia đại nghĩa?

Mễ Không Quần bỗng nhiên ngẩng đầu:

- Lão Nguyên soái...

Thu Kiếm Hàn hiển nhiên không muốn nghe hắn giải thích, trực tiếp ngắt lời:

- Ngươi sắp đặt khiến lão phu cũng dính vào chuyện này, chẳng nhẽ cũng là vì quốc gia đại nghĩa?

Mễ Không Quần ngạc nhiên, lập tức lộ ra một tia oan khuất:

- Lão Nguyên soái, ta biết ngài là thúc thúc của Thu Vân Sơn. Thu Vân Sơn là chất nhi của ngài... Nhưng ngài...

Thu Kiếm Hàn nhíu mày:

- Nơi này là Ngọc Đường đế quốc, là Thiên Đường thành. Ngươi nói thúc thúc chất nhi là có ý gì? Đây chính là lý do của ngươi? Hoặc ý ngươi là, lão phu làm việc thiên tư? Ngươi không trả lời việc sắp đặt lão phu liên qua gì đến quốc gia đại nghĩa thì thôi, lại dám đem chủ đền kéo lên nhà chúng ta, thủ đoạn đảo loạn âm dương của ngươi thực thành thục a. Mễ Không Quần, đây chính là câu trả lời của ngươi cho lão phu sao?!

Mễ Không Quần tức giận nói:

- Tên ác ôn giơ đuốc cầm gậy bắt cóc tống tiền đang ở phía trước, Lão Nguyên soái ngài mặc kệ dung túng, lại càng áp bách đối với một người bị hại như ta, rốt cục ngài có ý gì?

- Lão phu nào có ý gì.

Lão Nguyên soái chỉ vào đại nội thị vệ bốn phía, thản nhiên nói:

- Ngươi tuy là đại nội tổng quản, nhưng lại có thể điều động nhiều hoàng cung thị vệ như vậy, thủ lệnh điều binh ở đâu? Lấy ra cho lão phu xem! Lão phu rất hứng thú muốn biết là ai cho ngươi quyền lợi lớn như vậy?

Mễ Không Quần đã bắt đầu đổ mồ hôi, giọng the thé nói:

- Bản tổng quản có quyền điều động đại nội thị vệ, vây quét tặc nhân có mưu đồ bất chính với hoàng cung đại nội.

Thu Kiếm Hàn từng bước ép sát:

- Chụp một cái mũ thật lớn! Xin hỏi hoàng cung ở đâu? Nơi này lại là ở chỗ nào?? Mễ tổng quản, cái gọi là quyền hạn của ngươi dù là ở trong cung cũng không thể tùy ý sử dụng, chỉ có thời khắc cấp bách mới có thể tùy cơ ứng biến!?

- Nhưng bây giờ ngươi lại mang đại nội thị vệ ra khỏi hoàng cung, gióng trống khua chiêng chạy đến đây, rốt cục là ai cho ngươi quyền lực đó?

- Đây là võ lực quốc gia! Là lực lượng bảo vệ hoàng cung đại nội! Cũng không phải tư binh mà một tên thái giám, một tên hoạn quan nhỏ bé như ngươi có thể vận dụng!

Lời lẽ Thu Kiếm Hàn sắc bén.

Nếu hắn còn không ra mặt, cháu của hắn lần này chịu thiệt là cái chắc, hơn nữa còn là ngậm một cái bồ hòn thật to, nói không chừng, rất có thể phải bồi mạng vào đó!

Nhưng hắn đã ra mặt, cố nhiên có thể cứu vãn sự tình, nhưng lại hoàn toàn triệt để đắc tội người thân thiết bên cạnh hoàng đế bệ hạ này!

Sau đó tất hậu hoạn vô cùng.

Đối mặt với Thu Lão Nguyên soái áp bách, ánh mắt Mễ Không Quần lộ ra vẻ oán độc cực kỳ.

Thu Kiếm Hàn cũng không để cho Mễ Không Quần lên tiếng, quay đầu nhìn về phía đại nội thị vệ trên đầu tường:

- Người dẫn đầu các ngươi là ai? Tới!

Một tên thị vệ khôi ngô nhảy xuống:

- Lão Nguyên soái.

- Đem Hổ phù điều động các ngươi cho ta xem một chút!

Lão Nguyên soái khẽ vươn tay, nghiêm nghị không thể nghi ngờ:

- Ta muốn xem một chút, là ai cho phép các ngươi xuất cung, là ai ký tên, mệnh các ngươi đi theo Mễ Không Quần!

Mặt mũi vị đầu lĩnh thị vệ này đỏ bừng lên:

- Không có.

Việc này thuần túy là bọn hắn tự ý hành động, lấy đây ra cái gọi là Hổ phù kia...

- Không có?!

Thần sắc Lão Nguyên soái trở nên cực kỳ nguy hiểm:

- Không có mà các ngươi xuất cung? Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ hoàng cung đại nội! Bảo hộ bệ hạ! Tại sao có thể tùy ý dời vị trí, vạn nhất trong cung xảy ra chuyện, ngươi có mấy cái đầu để chém?! Mạng nhỏ của ngươi coi như thôi, mạng một nhà già trẻ lớn bé nhà ngươi có còn muốn không?

Mặt mũi vị đầu lĩnh thị vệ này đỏ bừng:

- Hạ quan... Hạ quan...

- Các ngươi còn không mau cút trở về cho ta!

Thu Kiếm Hàn trừng mắt:

- Chẳng lẽ, còn muốn lão phu phải tiến các ngươi về hay sao? Trở về hảo hảo mà cảnh giới, nếu còn có lần sau, lão phu sẽ báo cáo bệ hạ, nghiêm cung trị tội! Tận tru cửu tộc nhà ngươi! Bớt cho lại xảy ra mấy cái hành vi liều mạng này!

- Vâng!

Thủ lĩnh thị vệ nhìn thoáng qua Mễ Không Quần, lập tức hiệu lệnh một tiếng:

- Thu đội!

-----------
Bình Luận (0)
Comment