Ta Là Chí Tôn

Chương 1132

- Thắng!

Sau một hồi tĩnh lặng, từ khán đài Cửu Tôn phủ đột nhiên bạo phát tiếng hoan hô rung trời, tiếng gầm vang lên khắp nơi, ai nấy nhảy cẫng ăn mừng, mừng rỡ vô hạn!

Sau một hồi lâu, bụi đất mù trời mới tán đi, thân ảnh Vân Dương cũng theo đó mà hiện, trong ngực Vân Dương ôm một cục bông trắng nhỏ, chính là Đại Bạch Bạch.

Vừa rồi Đại Bạch Bạch đã phải bỏ ra cái giá cực lớn, bốn chân trực tiếp bị nổ bay, một mắt cũng bị nổ mất một nửa.

Nếu không phải ở Ngũ trọng thiên này có thể khôi phục hoàn hảo mọi thương thế, đoán chừng Vân Dương đã đau lòng muốn chết!

Thậm chí dù biết rõ khả năng đặc biệt của nơi này, chẳng mấy mà Đại Bạch Bạch sẽ khôi phục nguyên trạng, thế nhưng Vân Dương nhìn bộ dạng thống khổ của Đại Bạch Bạch, vẫn đau đến thắt tim.

Thương thế Đại Bạch Bạch nặng, trạng thái của Vân Dương hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, bộ tử bào vốn tiêu sai, hiện đã bị máu tươi xâm chiếm, thân thể đầy rẫy vết thương, không ngừng đổ máu, một cánh tay trực tiếp biến mất, một chân cũng mất nửa bên, xương trắng lộ cả ra ngoài.

Với năng lực của hắn, dùng chư tướng thần thông ứng đối với Khúc Khiếu Phong tự bạo, tuyệt đối có thể chỉ trong nháy mắt hóa thân thành phong vân, bỏ qua uy năng tự bạo, chuyện gì cũng không sao. Nhưng chư tướng thần thông chính là át chủ bài lớn nhất của hắn, từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện trước mắt người đời, nếu tính mệnh không có gì đáng lo ngại, hắn cũng không muốn để người khác biết. Ở đây có thể tự hồi phục, cho nên bại lộ chư tướng thần thông sẽ không tạo thành quá nhiều ý nghĩa, hại lớn hơn lợi, hoàn toàn không nên dùng!

Hơn nữa, bộ dạng của hắn giờ càng thê thảm, càng có thể tạo thành một chút đặc hiệu khác…

Ít nhất, có thể để đám Kim Đỉnh môn dễ chịu hơn một chút… tự nhiên, Vân Dương cũng chỉ đơn thuần suy nghĩ cho đối thủ. Còn chuyện mê hoặc… kỳ thực hắn cũng không cân nhắc. Khục…

Từ khi thanh âm thăm thẳm của Vân Dương vang lên, chưởng môn Kim Đỉnh môn, Ngụy Đào liệt đặt mông ngồi phịch xuống, toàn thân toàn ý đều hồn bay phách lạc, uể oải chán chường, lòng chỉ nghĩ tới một chuyện: Cửu Tôn đăng đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, có thể tiếp tục khiêu chiến trung phẩm hay không, có thể đánh môn phái trung phẩm rớt xuống hay không?

Nếu có thể đánh xuống, Kim Đỉnh môn bọn hắn có thể thừa cơ khiêu chiến, đoạt lại vị trí thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ hay không.

Nhưng nếu không thể… tôn vinh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ mà Kim Đỉnh môn bọn hắn giữ nhiều năm nay, lại biến thành thứ hai, như vậy… thật con mẹ nó ngại!

Hiện tại hắn không thể chán nản, hắn cần suy nghĩ kỹ, trù tính một phen, phải làm sao có thể ứng phó với môn phái bị đánh xuống…

Cửu Tôn phủ, các ngươi nhất định phải khiêu chiếu đó, nhất định phải đánh một môn phái trung phẩm Thiên Vận kỳ xuống a!

Ta xem trọng các ngươi. Thực sự…

Bằng không ngươi nhảy lên đầu ta, biến ta thành lão nhị, ta ta ta… gánh không nổi a… trời ạ!

- Cửu Tôn phủ thắng!

Hoắc Vân Phong không biết bảo thân dùng bao nhiêu khí lực để nói ra.

Tận mắt chứng kiến Truyền kỳ ra đời, vốn là chuyện đáng để cao hứng, nhất là Truyền kỳ này xuất hiện dưới sự chủ trì của hắn, nhưng với Hoắc Vân Phong mà nói, nếu hắn không thua nhiều cực phẩm linh ngọc như vậy, hắn nhất định sẽ càng cao hứng, càng không tiếc nuối…

Quang mang lóe lên, Vân Dương cùng Đại Bạch Bạch đồng thời khôi phục bình thường.

Đại Bạch Bạch meo meo kêu đói, đối với việc thân thể nháy mắt liền khôi phục của bản thân cũng kinh ngạc không thôi, lè lưỡi liếm loạn khắp nơi, xác nhận sự thật.

Đối diện.

Thân ảnh Khúc Khiếu Phong cô đơn đứng đó, nhìn Vân Dương, thất lạc nói:

- Vân chưởng môn, ngươi còn tốt đó chứ?

Vân Dương mỉm cười:

- May mắn may mắn, còn hong bị ngài kéo theo. Nhưng cũng chỉ để lại có một hơi thôi, từ khi ta nhập đạo đến nay, hiếm lắm mới phải chịu trọng thương nặng đến mức này.

Khúc Khiếu Phong khó chịu nói:

- Còn một hơi… vậy là Cửu Tôn phủ các ngươi thắng.

Vân Dương khom người:

- Đã nhường.

- Ngươi dùng thực lực đoạt được, không có cái gì gọi là nhường.

Khúc Khiếu Phong bực mình thở dài:

- Chúc mừng.

- Đa tạ!

Trên đài cao, Ngụy Đào mang theo cái bụng bự, đầu hói sáng bóng, nhảy nháy hai cái:

- Kim Đỉnh môn chúng ta, từ bỏ bốn trận còn lại…

Nghe Ngụy Đào nhận thua, đám người lập tức xôn xao, hiển nhiên các đại phái đều khó mà tin Kim Đỉnh môn lại bỏ cuộc, dù sao hôm qua Đại Địa các cũng chiến tới năm vòng mới chịu thua, mà Kim Đỉnh môn vốn còn định tiến lên một bước, mới chiến một trận liền bỏ cuộc, thực sự khiến bọn hắn cảm thấy ngoài ý liệu.

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, đám người lại cùng thấy Kim Đỉnh môn làm vậy là hợp lý.

Đại Địa các lấy phòng ngự nối tiếng, mỗi trận đều lấy thủ ngự làm đầu, lấy thủ làm công, không chịu từ bỏ mà đại chiến với Cửu Tôn phủ, một mặt là muốn kiếm chút may mắn, một mặt khác cũng là muốn xác minh bản thân, thông qua thực chiến để tìm khuyết điểm, không có gì đáng trách, tin rằng sau trận đó, thực lực Đại Địa các tất sẽ tiến thêm một bước.

Mà Kim Đỉnh môn, tự thấy thực lực đã đạt tới cực hạn, mặc dù chỉ xuất chiến có một trận, nhưng đã phái ra chiến lực mạnh nhất của bản môn, đánh cược một trận!

Thế nhưng mấy đầu Huyền thú của Cửu Tôn phủ, quả là đại sát khí, có bọn nó phụ trợ, Khúc Khiếu Phong liều mạng tự bạo cũng không kéo được người ta. Giờ trực tiếp nhận thua, cũng xem như cách làm tốt nhất.

- Cửu Tôn phủ đăng đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ!

Hoắc Vân Phong nói, khi hắn nói đến đây, lòng cũng đột nhiên xuất hiện một cảm giác không biết tên, đắng cay ngọt bùi, ngũ vị tạp trần.

Ta thực ngốc, thực sự ngu ngốc!

Trong chín môn phái ở đây, trừ Cửu Tôn phủ, tám môn phái còn lại đều ngạc nhiên im lặng thật lâu, không ai nói một lời.

Chỉ qua có mấy ngày, Cửu Tôn phủ, một môn phái mới sáng lập không lâu, thế mà lắc mình đăng đỉnh thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ?

Mặc dù đều là hạ phẩm thiên vận kỳ, mặc kệ thứ nhất hay thứ chín, thực chất cũng không có gì khác biệt, thế nhưng thứ hạng này, chính là đại biểu cho thực lực, ba vị trí đầu cùng ba vị trí cuối có khác biệt rất lớn!

Mà thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, cũng chính là vị trì gần trung phẩm Thiên Vận kỳ nhất, có tư cách tiến thêm một bước.

Vị trí này vốn thuộc về Kim Đỉnh môn, giờ lại bị kẻ đến sau như Cửu Tôn, chiếm mất!

- Vân chưởng môn.

Hoắc Vân Phong cười cười:

- Không biết Vân chưởng môn còn tính toán gì không?

Câu nói này có ý rất rõ.

Đám người cùng dựng lỗ tai.

Nhất là Kim Đỉnh môn, cơ hồ lỗi tai ai nấy đều dựng thẳng tắp, lỗ tai chưởng môn Ngụy Đào trực tiếp lớn hơn một vòng.

Mắt híp nhìn miệng Vân Dương.

Vân đại gia, Vân gia gia, ngài tuyệt đối đừng dừng bước như vậy a.

Nhất định phải dũng cảm tiến tới!

Nhất định phải xông lên a… ta ở trong lòng quỳ gối với ngài…
Bình Luận (0)
Comment