Thực sự đúng là chiếu cố không nổi.
Mặc dù với tu vi cấp độ của Cam Thiên Nhan, tùy tiện mở miệng là có thể chỉ điểm đám nhỏ này, thế nhưng số lượng quá nhiều, lượng nhiều chất biến, thực sự bận không chỉ kịp!
Trên dưới Cửu Tôn phủ, thao trường mấy chục mẫu có tới mấy cái, các đệ tử có tiến độ khác nhau. Tự nhiên cũng không có chuyện đệ tử song hành không chút chênh lệch.
Đối với môn phái khác mà nói, có lẽ sẽ phiền não không tìm thấy thiên tài để bồi dưỡng. Những với Cửu Tôn phủ, phiền não lại là thiên tài quá nhiều…
Từng gia hỏa luyện công luận võ, đều đặc biệt nghiêm túc, hết sức chăm chú.
Khuôn mặt nhỏ nghiêm túc kia…
- Thực sự không tệ, quả là không tệ.
- Thực sự không tệ…
Mấy ngày nay, ngoại trừ chỉ điểm đám nhỏ, chỉ biết nói tới mấy lời đó, ngoài ra không còn gì khác.
Giang Lạc Lạc không biết bản thân đã phải trợn trắng mắt bao nhiêu lần.
Đổng Tề Thiên ẩn thân trên cao, mắt lạnh nhìn Cam Thiên Nhan, lòng thầm cười lạnh: “Phụ nữ vô tri! Ngươi chỉ biết đệ tử không tệ, hừ… kỳ thực chân chính là do đất tốt, bằng nhãn lực với kiến thức lịch duyệt của ngươi, căn bản không nhìn ra được!”
“Chung quy là do tu vi quá thấp, tầm mắt quá hạn hẹp.”
Đổng Tề Thiên thở dài không thôi.
Nhiều người tới qua như vậy, nhưng chỉ có mình mới là có tuệ nhãn.
…
Mấy ngày nay, nhìn Cam Thiên Nhan nhọc công thuyết phục các đệ tử đầu nhập sang phượng minh mon. Đổng Tề Thiên chỉ có thể liếc mắt nhìn trời mới có thể biểu thị khinh thường của bản thân.
Đào góc tường?
Đào thế nào?
Thời gian đám nhỏ này bái nhập Cửu Tôn phủ, cái khác không nói, chỉ riêng tẩy não cũng đã bị tẩy từ đầu tới đuôi! Cửu Tôn phủ cứu bọn hắn ra khỏi thời kỳ đau khổ nhất, tình cảm này, há chỉ mấy lời dụ hoặc có thể nói động…
Đào đi, đào được một người, ta tính ngươi thắng!
Chỉ có điều, hiện tại nha đầu này xem đám nhỏ luyện công, lên tiếng chỉ điểm, Đổng Tề Thiên cũng dễ chịu hơn nhiều.
Ấy, hiện tại có người tới chiếu cố đám nhỏ, có phải ta nên ra ngoài tiêu sái mấy vòng không?
Trong thời gian ngắn hẳn sẽ không có gia hỏa nào đui mù tới xâm phạm, hơn nữa coi như có người tới gây chuyện, có Bình Tiểu Ý cùng Quách Noãn Dương trấn thủ, còn có Cam Thiên Nhan Giang Lạc Lạc tiếp khách, môn phái bình thường căn bản không thể rung chuyển…
Ừm, đúng là có thể ra ngoài đi dạo một chút!
…
Bên Vân Dương, lúc này đã là ngày thứ ba tiến vào Yêu Linh giới.
Trong ba ngày này, Vân Dương đã gặp trọn vẹn mười ba cuộc chiến đấu!
Mười ba trận này, Yêu thú cần đối mặt trong mỗi trận, thực lực đều cao hơn bọn Ngô Dự bên ngoài một đường!
Cơ bản mỗi trận, Vân Dương đều phải dùng đến toàn lực, thậm chí còn phải phát động tất cả át chủ bài, tiêu hao sạch Huyền khí cùng uy năng của Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, mới có thể khắc địch chế thắng, thắng hiểm một đường!
Nhất là mấy trận mới đầu, năm thức đầu trong Thiên Ý đao pháp hắn đều phải thi triển đển mười bảy mười tám lần, mới có thể ứng phó qua cửa! Phải biết, ở bên ngoài, căn bản không có mấy người có thể khiến hắn dùng hết năm đao!
Mà ở đây, điều đó còn chưa phải đáng sợ nhất, từ sau khi Vân Dương giết con Yêu thú đầu tiên, Yêu thú tiếp sau lại càng thêm khó đối phó, thực lực tăng trưởng có thể nhìn thấy được.
Thời gian trôi qua, Vân Dương phát hiện Yêu Linh giới này, tựa hồ không khác gì ngoại giới, khắp nơi đều là núi rừng hiểm trở, Yêu thú tầng tầng lớp lớp, ngoài ra, còn sinh trưởng rất nhiều thiên tài địa bảo, cơ hồ đâu đâu cũng có thể thấy.
Vân Dương nóng lòng muốn thử, thuận tay ngắt lấy, xem có thể mang ra ngoài không.
Vốn hắn nghĩ, bí cảnh này do người thiết kế, vậy chín thành chín đồ trong này là hư ảo không thật, nói cách khác, những sự vật trước mắt, tất cả đều không phải là tồn tại chân thực.
Mà suy nhĩ này, có vẻ như cũng phù hợp với hoàn cảnh trước mắt, dù sao thiên tài địa bảo có mặt ở khắp nơi, không những số lượng kinh người, mà tuổi thọ cũng khủng khiếp, tùy tiện một cây cũng là linh thực mười mấy hai mươi vạn năm, Vân Dương nào dám dễ tin!
Thử ngắt lất, cũng chỉ là ôm suy nghĩ thử may.
Nhưng sau khi tiếp xúc linh dược, xúc cảm, mùi thơm chân thực lại khiến Vân Dương không thể không sinh liên tưởng. Dứt khoát thử ăn vài cọng, thế mà rõ ràng cảm nhận được dược lực bành trướng gia thân!
- Những linh thực này lại là thật, vậy nói cách khác, có thể mang ra ngoài?!
Vân Dương nhìn gốc huyết linh chi không ngừng tản ra một mùi thơm kỳ lạ trong tay, rơi vào trầm tư.
Gốc linh dược trong tay hắn là một gốc Vân Phiến chi, tên như ý nghĩa, linh chi này cũng không phải linh chi cứng như bình thường, mà là linh chi toàn thân mềm mại, sờ vào không cảm xúc, cầm trong tay cơ hồ nhẹ như không.
Trên thực tế, loại linh chi này chính là cực phẩm trong linh chi, trước đây Vân Dương từng tìm rất lâu, cũng từng nhờ Thiên Hạ thương minh nhưng cũng hoàn toàn không có thu hoạch, thế nhưng tuyệt không thể ngờ rằng, vừa mới vào Yêu Linh giới không lâu, đã liền phát hiện một gốc.
Hàng tốt tới tay, đương nhiên phải lập tức tiêu hóa cho nóng, Vân Dương hái hai mảnh lá linh chi đưa lên miệng, lập tức cảm nhận được dược lực khổng lồ chảy xuôi trong kinh mạch, linh dược là thật lần nữa được xác minh.
Có thể ăn!
Hữu dụng!
Như vậy, cũng có nghĩa là có thể mang đi?!
Kết quả này, những nơi đi qua, Vân Dương đều thể hiện phong thái quét sạch hốt gọn!
Những nơi đi qua, phàm là linh thực, không có gì mà vị Vân chưởng môn này không cần!
Ngay cả mảnh thổ địa sinh trưởng Vân Phiến chi, cũng bị Vân chưởng môn đào lên thu vào không gian thần thức.
Cái gọi là quét sạch, cũng không hơn gì cái này!
Cùng lúc một trận yêu phong tới, lại là một đầu Yêu thú xuất hiện trước mặt Vân Dương.
Đới với việc này, Vân Dương đã không còn cảm thấy kinh ngạc, không nói một tiếng, trực tiếp nâng đao xông tới.
Coong một tiếng vang, Yêu thú rống to một tiếng, móng vuốt cản Thiên Ý Chi Đao, lập tức nhào người tới, thực hiện phản công khốc liệt.
- Lại mạnh hơn một đường, quả là có quan hệ với sức chiến đấu cao nhất của ta, không sai chút nào!
Đối với tình thế này, Vân Dương thực sự khóc không ra nước mắt.
Từ khi vào đây đến nay, trừ trận đầu là Yêu thú hơi yếu hơn Ngô Dự ở bên ngoài một chút, còn Yêu thú từ đó về sau, một đầu lại mạnh hơn một đầu, hơn nữa mỗi đầu Yêu thú, đều vừa vặn đạt tới tiêu chuẩn đỉnh phong chiến lực của hắn.
Tình huống này tự nhiên tạo thành một kết quả, mỗi lần đối chiến, hắn có thể thắng, thế nhưng chân chính thắng được, cần toàn lực ứng phó, dốc hết toàn lực, đánh tới khi khí không lực tẫn, mới có thể giết được Yêu thú!
Mỗi lần đều như vậy, nhất định phải hao sạch toàn bộ khí lực, mới có thể đánh giết được đối thủ!
Đến ngày thứ ba, tình huống tiếp tục diễn biến về hướng không ổn, hiện tại đã không còn là dốc toàn lực là có thể thẳng, mà là cần phải hợp lý phân phối từng chút lực lượng mới có thể qua kiểm tra, chỉ có đem lực lượng nên dùng tới chỗ cần dùng… mới có thể giải quyết được Yêu thú!