Ta Là Chí Tôn

Chương 119

Hiện tại đã vào mùa thu.

Gió thu ngày càng thêm lạnh, sau một trận mưa, càng thêm mấy phần khí cảnh đìu hiu.

Gió thu đã bắt đầu gào thét không ngừng, trên bầu trời Thiên Đường thành.

Cơ hồ, mỗi một người Ngọc Đường, nhất là những chiến sĩ đã đang nhập ngũ, thấy gió rít, đều không kìm lòng ngẩng đầu lên nhìn.

Tiếng gió hô hô rít gào này, có đôi khi, chính là thần hộ mệnh của chúng ta đang hành động...

Phong Tôn!

Chưởng khống thiên hạ chi phong!

Chỉ có điều, hiện tại gió vẫn gào rít trên bầu trời Thiên Đường, nhưng anh hùng đã đi nơi nào?

Sau ba ngày...

Sớm ngày thứ ba.

Không trung Thiên Đường thành lại truyền tới tiếng gió ô ô, gió thu lại tới. Lá rụng tung bay đầy trời, thậm chí bụi mù hoành không mà lên. Gió hôm nay còn lớn hơn mọi ngày...

Vân Dương từ trong mật thất đi ra, thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành một đợt thanh phong, vô thanh vô tức bay lên bầu trời, hòa cùng với gió thu đang gào thét.

Gió thu bắt đầu trở nên quái dị.

“Thần Hồn U Đồ, Huyết Nhục Minh Lộ.

Sát khí nhập vị, oán niệm thao thiên.

Âm phong hồn tụ, tự vào vị trí.

Oan nghiệt sở tồn, thương thiên hữu nhãn!”

Vân Dương biết.

Phàm là người hay tổ chức áp dụng phương thức cực đoan này, tất sẽ bị Thương thiên vứt bỏ, Thần Quỷ đều ghét, bởi đây chính là bí pháp nghịch thiên, tổn thương thiên hòa.

Đồng thời, hắn cũng biết nền tảng của đối phương, bởi Vân Dương hắn chỉ cần tìm chỗ quan sát sát khí, nơi nào có âm khí nặng nhất, chính là nói đối phương thi pháp!

Gió thu đột nhiên xoay chuyển, từ từ hình thành một cỡ gió xoáy giữa không trung, trong chốc lát, toàn bộ lá rụng đang phiêu linh trên bầu trời Thiên Đường thành, đột nhiên tụ lại thành vòng hoàng không bay lên.

Tạo thành một cơn lốc xoáy thông thiên triệt địa.

Theo gió xoáy, không ngừng biến hóa.

Tình huống như vậy cũng không phải thường xuyên xuất hiện, nhưng không phải không có, cho nên, dưới con mắt của mọi người, hết thảy cũng không có điều gì bất thường cả, tất cả chỉ cho rằng, đó chỉ là một hiện tượng thời tiết ít gặp mà thôi.

Thành nam...

Gió xoáy đảo qua, lá rụng bay tán loạn, tựa như hồ điệp phiêu linh, nhẹ nhàng bay múa trên không trung.

Thành nam không có vấn đề.

Hết thảy đều bình thường, khống có bất kỳ vết tích sát khí còn hay sót lại, Vân Dương tiếp tục duy trì vòi rồng, bay hướng thành tây.

Người Tứ Quý lâu nếu đã làm như thế, ba chưa từng động đến Thành đông, nhìn như thành đông là nơi có hiềm nghi nhất. Nhưng Vân Dương cũng hiểu rõ, thành đông là căn cứ của tuyệt đại đa số tàn binh và dân nghèo. Căn bản khó có thể tìm được nơi đủ điểu kiện để bố trí “Thần Hồn U Đồ, Huyết Nhục Minh Lộ”

Nguyên nhân càng quan trọng hơn đó là...

Nơi thường có oán khí sâu nặng, thường thường là ở khu nhà giàu, hoặc là nhà quan. Mà nơi có oán khí sâu nặng nhất, càng là nơi tọa lạc của hoàng thành, hoàng cung.

Mỗi một quốc gia, đều không ngoại lệ.

Coi như là quân chủ có anh minh thần võ, nhưng nói mà oán khí tụ tập nhiều nhất, vẫn là hoàng cung môi quốc gia này!

Những noi tập trung người giàu có ở Thiên Đường thành cũng không nhiều. Đại đa số đều tụ tập ở bốn phương Tây Bắc Trung Nam, còn thành Đông, lại là khu vực có oán khí mỏng nhất!

Vừa rồi Vân Dương khống chế phong long bay lên trời, đã sớm xem qua đại khái mấy nơi này.

Ngoại trừ hoàng cung lúc nào cũng oán khí trùng thiên ra, ba hướng Tây Nam Bắc còn lại đều có oán khí khá mạnh. Mà khu thành Đông lại tỏ ra vô cùng bình thản.

Hiện tại, hắn chỉ cần tử tử dò xét.

Vân Dương không vội không nóng, cứ tìm tòi từng chút một...

Đây là một công việc nặng nề.

Hơn nửa canh giờ sau, gió xoáy biến mất.

Gió thu vẫn đang gào thét, tại khu thành Tây, gió gào rít trên cao đã biến thành gió lùa qua từng ngóc ngách.

Phố lớn ngõ nhỏ, tất cả đều chuyển mình biến hóa, biến thành đầu nguồn cơn gió, cuồng phong gào rít qua từng đầu ngõ, từng con đường chật hẹt, mỗi một đoạn đường đều có gió lùa qua...

Ròng ra một đêm, gió vẫn thổi không ngừng.

Cho đến khi Vân Dương đã đặt chân trở lại Vân phủ, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trắng hơn cả ma, mới đưa vài miếng cơm lên miệng, liền suýt nữa ngã ngủ, thực sự vô cùng mệt mỏi.

Hoi chút nghỉ ngơi, Vân Dương lại lần nữa tiến vào trạng thái luyện công.

Dù có mệt mỏi hơn nữa, hắn cũng phải kiên trì, nhiệm vụ trước mắt ngoại trừ việc tìm vị trí sát khí tụ tập, chính là tận lực tăng cường thực lực bản thân, như vậy hắn mới có thể ứng phó với mưa gió trước mắt.

Nửa đêm, gió thu lại nổi lên.

Liên tiếp ba ngày như vậy, gió thu bạo ngược chưa từng có thậm chí đã thổi tung tất cả bụi bặm trong thanh.

- Sao năm nay lại quái lạ như vậy, gió thu này lại ồn ào không dứt...

- Đúng vậy a, những năm qua tuy gió thu rít gào cả ngày, nhưng đến đêm dù sao cũng dứt, nhất là lúc chập choạng sáng, một chút cũng không có, vậy mà năm nay dù là nửa đêm hay rạng sáng, gió thu vẫn rít gào như tiếng quỷ gọi, khiến người ta nghe mà nổi da gà.

- Nói đúng a, vốn ta cũng không chú ý, thực sự là tà phong...

Trong đám người, có một tên đại hán vẫn lạnh lùng nghe ngóng, cũng chưa từng tham gia vào câu chuyện, trong mắt càng hiện lên một tia ý mừng khó thấy, lập tức sải bước rời đi.

Tại một chỗ bí ẩn.

Mấy người trầm mặt ngồi thành vòng, từ bên ngoài lục tục đang có mấy người đang hướng tới.

- Các huynh đệ, có lẽ là có tin tức tốt.

- Tin tốt gì?

- Mấy ngày nay, gió thu thổi liên miên, cực kỳ tà môn, chẳng lẽ các ngươi không thấy cổ quái sao?

- Gió thu... Chẳng nhẽ ý ngươi là...

- Gió thu này nhìn thì bình thường, nhưng nếu tổng hợp mấy năm gần đây, lại lộ ra nhiều điểm chưa hẳn là bình thường...

Đại hán nói chuyện với vẻ mặt hưng phấn, vẫn cố đè thanh âm xuống thật thấp:

- Chúng ta đều biết, mấy ngày trước Huyết đại nhân hiện thân...phát động Cửu Thiên lệnh...

- Kỳ thực chiến dịch lần trước, không phải chính là hai vị Phong Hỏa đại nhân xuất thủ sao, mặc dù nhân thế truyền rằng, anh linh hai vị đại nhân bất hủ, hiển linh tương trợ, nhưng Tề lão lục ta cũng không tin!

- Hiện nay, gió thu lại kỳ quái như thế...

Yết hầu vị gọi là Tề lão lục như nghẹn lại, trong mắt ánh lên một mảnh lệ quang:

- Liệu có phải... Là Phong Tôn đại nhân nhà ta đang hành động?

Tất cả mọi ngươi khi nghe xong câu này, sắc mặt đều đột nhiên chấn động, trong mắt cùng toát ra hào quang vừa mừng vừa ngạc nhiên.

- Bình tĩnh lại!

Đại hán cầm đầu trầm ổn, nhíu mày quát:

- Kích động thì làm được cái gì? Điều chúng ta cần làm lúc này là kiên nhẫn, tuyệt đối kiên nhẫn, từ từ chờ đợi, tất cả đều kìm chế bản thân cho ta. Còn nhớ lời Cửu đại nhân nói không? Cửu Thiên chi lệnh, vĩnh viễn trường tồn!

- Hiện tại các ngươi mói chỉ hoài nghi...

Vị đại hán khôi ngô trầm ổn cũng không nhịn được run rẩy, ánh mắt cũng sáng lấp lánh, bờ môi run rẩy, lại cố giả bộ trấn định cười lớn một tiếng:

- Từ trước đến nay, ta vẫn chưa từng tin Cửu đại nhân sẽ chết!

- Tất cả đều làm tốt chức trách của mình cho ta!

Ánh mắt vị đại hán trầm ổn trở nên lạnh lẽo:

- Nếu ai để xảy ra sơ suất... Khiến đại nhân bị mất mặt... Hừ, chớ trách Triệu lão đại ta nói chuyện khó nghe.

- Còn cần Triệu lão đại ngươi nói chuyện khó nghe sao...

Mọi người cùng nhau cười ồ lên:

- Ai để xảy ra sơ suất, mọi người cùng tiến lên đập chết hắn!

- Hừ...

Triệu lão đại hừ một tiếng:

- Trong khoảng thời gian chín vị đại nhân mất tích, vì sao Cửu Thiên lệnh không chút rối loạn? Là bởi vì mọi người đều tin tưởng rằng, chín vị đại nhân còn sống, chín vị đại nhân nhất định sẽ còn trở về!

- Cho nên, càng là lúc chín vị đại nhân không có mặt, nhân thủ chín đường càng dốc sức so đấu! Người ta đều đang chiêu binh mãi mã, ai nấy đều làm chính sự, chúng ta cũng quyết không khiến Phong đại nhân bị mất mặt!

- Còn một điều quan trọng nữa, miệng quan trọng, hành động phải nhanh, bảo mật cho kĩ!

Ánh mắt Triệu lão đại qua như đao:

- Chín vị đại nhân đều là anh hùng cái thế, thiên cổ cũng không thể so, chúng ta không được làm mất mặt các ngài.

- Đúng!

- Toàn thê giái tán!

Triệu lão đại đứng lên:

- Trở về coi trừng đám tiểu tế tử dưới trướng cho tốt, nếu để xảy ra sơ suất, coi như chúng ta không nhìn thấy, có nhìn thấy cũng không động thủ đánh chết ngươi, nhưng thủ hỏi lương tâm ngươi một chút xem, có mặt mũi nào sống trên đời này nữa không?!

...

Khi họ đang nói chuyện, cũng có không ít nơi bí mật cũng đang nhắc đến vấn đề này.

- Hiện tại, Huyết đại nhân đã hiện thân, gió thu cũng tà mị như vậy, Phong đại nhân cũng hư hư thực thực xuất hiện... Tại sao lão đại của chúng ta còn chưa có tin tức, nhưng... Càng là lúc thế này, chúng ta càng phải ổn định đội ngũ, nếu ai khiến lão đại bị mất mặt...hừ, ta không nói, mọi người đều đã rõ chứ!

...

- Hai vị Phong Hỏa đại nhân từng xuất thủ ở Thiên Huyền nhai, mà bây giờ Huyết đại nhân cũng đã tái hiện, thời gian dài như vậy mà cũng không có động tĩnh, đột nhiên lại xuất hiện động tác lớn như vậy... Chuyện này tất có người chủ trì!

- Mà Vân đại nhân nhà ta lại là Cửu Tôn chi hồn, từ trước đến nay luôn là hạch tam bày mưu tính kế. Thủ đoạn man thiên quá hải, trực tiếp đùa bỡn người trong thiên hạ trong tay, chính là thủ bút của Vân đại nhân! Không phải ta tự ngạo, ngoại trừ Vân đại nhân nhà ta, coi như mấy vị lão đại khác tự mình tính kế rồi thực hiện, cũng tuyệt đối không làm được.

- Vân Tự môn chúng ta, quyết không thể để mấy nhà khác vượt qua!

- Ổn định đội hình, cố gắng làm việc!

- Vân đại nhân, sẽ trở lại!

...

Phủ nguyên soái.

- Thực sự là Phong đã trở về rồi hả?

Thu Lão Nguyên soái đi tới đi lui, lão phu nhân ở một bên nhìn theo mà đến chóng cả mặt, lão gia hỏa này đi đi lại lại trong viện nhà mình cũng không sai biệt lắm được mấy chục dặm đường rồi.

- Lão Nguyên soái, bệ hạ triệu kiến.

- Ta đi ngay đây!

Thậm chí Lão Nguyên soái còn không kịp thay quần áo, tùy tiện vơ một cái áo khoác trên giá, choàng lên người, rồi lên ngựa ra khỏi cửa.

...

Vân Dương vẫn đang không ngừng tìm kiếm, không ngừng sàng chọn, cuối cùng chọn được 11 địa phương mà hắn cho là khả nghi nhất.

Hoàng cung đại nội là điểm đầu tiên, nơi này có oán khí nặng nhất, có thể nói là đất lành để thực thi tà pháp. Thứ hai chính là pháp trường, chính là nơi xử trảm đám trọng phạm, cũng là một nơi tốt để dùng tà pháp. Nhưng điều khiến Vân Dương dị thường kinh ngạc, lại chính là điểm khả nghi thứ ba thứ tư và thứ năm, mấy nói này chính là... Phủ Thái tử, phủ của Tam hoàng tử và phủ của Tứ hoàng tử.

Tất cả những vị hoàng tử trong triều, ngoại trừ mấy vị còn nhỏ kia ra, phàm là người đã trưởng thành, được phân phủ đệ ra ngoài, trong phủ đệ đểu ẩn chứa oán khí sâu nặng, coi như hạng thấp nhất cũng đứng thứ chín!

Tổng cộng hiện có năm vị hoàng tử đã trưởng thành.

Vậy mà trong 11 danh ngạch địa phương có hiềm nghi của Vân Dương, bọn hắn chiếm tới một nửa!
Bình Luận (0)
Comment