Ta Là Chí Tôn

Chương 131

- Chuyện này... Thời hạn ba ngày mới qua một ngày...

Vân Dương hơi kinh ngạc:

- Ngươi cứ như vậy mà nhận thua? Tiểu bối thắng mà không vinh a!

Lão đầu ai oán nhìn Vân Dương.

Thắng mà không vinh? Ngươi con mẹ nó còn muốn vinh thế nào nữa?!

Ánh mắt ai oán kia, kém chút khiến Vân Dương cười ra tiếng.

- Tốt a, vậy chúng ta trở về ăn tiệc cá, cũng không thể bỏ phí công sức câu cả ngày trời a!

Vân Dương cũng rất thẳng thắn, nếu đối phương đã nhận thua, như vậy đương nhiên là mình thắng.

Xách thùng nước lên, nhìn bên trong tràn đầy là Kỳ Lân Ngư, Vân Dương nghĩ nghĩ, lưu lại mười con tầm ba cân trở lên, sau đó sách số Kỳ Lân Ngư còn lại, soạt một cái thả lại vào trong nước, nói:

- Chuyện gì cũng không thể làm quá tuyệt, về sau các ngươi phải cẩn thận nha... Không nên lại bị người câu lên...

Tròng mắt vừa mới thu lại của lão đầu lại bắn ra ngoài!

Ta xxx, nhiều Kỳ Lân Ngư như vậy, mà tiểu tử này nói thả liền thả? Đó đề là bảo vật vô giá a!

Có tiền cũng không mua được thứ tốt như vậy đâu!

Nhưng, một màn tiếp theo lại khiến lão đầu một lần nữa không thể tin vào mắt mình.

Chỉ thấy trong nước, những con cá bị thả đi kia, không có một đầu nào rời đi, chỉnh tề sắp thành đội ngũ trong nước, đầu cá ngoi lên, gật nhẹ đầu với Vân Dương.

Là đang cảm tạ Vân Dương phóng sinh chúng sao?!

Sau đó...

Soạt một tiếng.

Tất cả Kỳ Lân Ngư đều biến mất vô tung vô ảnh.

Ngoại trừ một chuỗi bong bóng nước bốc lên, không còn nửa điểm vết tích.

Vân Dương cùng lão giả đều trợn mắt há mồm!

Càn khôn huyền bí, thế sự khó lường, dưới vùng trời này quả nhiên không thiếu cái lạ, vậy mà còn có chuyện như thế?!

Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp càng khiến hai người kinh ngạc, đừng nói là lão đầu, ngay cả Vân Dương đều phải trố mắt mà nhìn.

Mấy đầu cá lớn trong thùng nước đều đồng thời nhô người lên, lộ nửa thân cá ra khỏi mặt nước.

Trơ mắt nhìn Vân Dương.

Tựa hồ đang khẩn cầu.

Trong mắt con cá lớn nhất, vậy mà chậm rãi lăn xuống hai giọt nước mắt tròn trịa.

Vân Dương cùng lão giả đều cảm thấy da đầu tê dại.

Nó... Nó con mẹ nó còn là cá sao?

Vân Dương thở dài, hai tay nắm lấy cạnh thùng nước, chân thành nói:

- Ta cũng không muốn ăn các ngươi, nhưng thể chất của ta rất cần... Cho nên, thực không có cách nào a...

Con cá lớn nhất kia ngoẹo đầu, hai con mắt tròn trịa nhìn chằm chằm vào Vân Dương, cũng không biết nó có nghe hiểu không, đột nhiên đung đưa thân thể, bơi đến tay phải Vân Dương, duổi ra cái đầu, miệng cá áp lên tay Vân Dương.

Một đoàn chất lỏng xanh biếc từ miệng cá phun ra, rơi vào trên tay Vân Dương.

Một đoàn thật lớn!

Sau khi đoàn chất lỏng màu bích lục kia rơi vào tay Vân Dương, liền nhanh chóng biến mất, tựa hồ thấm vào trong thân thể hắn.

Mà sau khi con cá lớn nhất kia phun ra chất lỏng màu bích lục, hòa quang của lân phiến bảy màu nhất thời ảm đạm đi nhiều, nhưng nó vẫn chưa có dừng lại, sau khi nổi lên một lát, trong cổ nó lại vang lên một âm thanh, lại một lần nữa phun ra một ngụm bích dịch.

Vẫn là chất lỏng xanh biếc như trước, vẫn trực tiếp thấm vào cơ thể Vân Dương.

Nhưng sau khi phun ra ngụm bích dịch thứ hai, thoáng cái, bảy mảnh lân phiến như mất đi tất cả màu sắc, ảm đạm vô quang.

Nhưng nó vẫn tiếp tục kiên trì, muốn phun ra lần thứ ba...

Vân Dương đột nhiên cảm thấy chua xót một trận, vội vàng ngăn lại, đưa tay nhấc con cá lớn này lên, nói:

- Đủ rồi, đủ rồi. Còn lại tự ngươi cứ giữ đi. Ta thả ngươi một con đường sống là được.

Thuận tay tâm niệm vừa động, một đoàn sinh mệnh chi khí rót vào thân thể con cá lớn này.

“Soạt” một tiếng, thân thể con cá lớn đã rơi vào trong nước, cũng không trực tiếp rời đi, mà vui vẻ nhảy lên một cái, trên không trung không ngừng gật đầu với Vân Dương, lại rơi vào trong nước, lại bơi bơi vào bờ, quanh quẩn bơi mấy vòng, vẫn lưu luyến không rời.

- Đi đi thôi.

Vân Dương cảm thấy khẩu khí mình đột nhiên nhu hòa:

- Đừng có để lại bị người bắt được.

Cá lớn thổi lên một cái bọt nước lớn, lưu luyến không rời bơi về chỗ sâu.

Vân Dương thở dài, lúc quay đầu, chỉ thấy tầm mười con cá trong thùng thế mà đều đưa đầu ra ngoài, trong cổ họng mỗi con đều vang lên một tiếng động rát nhỏ, trơ mắt nhìn hắn.

Thế mà tất cả đều muốn nhổ nước bọt...

Vân Dương dở khóc dở cười, nhưng trái tim mềm lại càng bị xúc động, đưa tay đặc trên cạnh thùng gỗ lớn, mỗi con cá phun ra một ngụm, sau đó hắn lại đưa tay tặng một đạo sinh mệnh khí tức, lại đem cá thả vào trong nước...

Bữa tiệc cá này... Không ăn cũng được. Dù sao cũng đã thắng...

Lão đầu ở bên cạnh nhìn một màn nhân ngư bi tình kinh hãi thế tục, sớm đã đem tròng mắt treo ở bên ngoài.

Hiển nhiên đã khiếp sợ đến cực hạn, gương mặt đờ đẫn.

Trong thiên hạ, còn có chuyện quái dị đến thế?!

Mắt thấy trong thùng chỉ còn lại ba đầu cá cuối cùng.

Lão đầu trở nên tỉnh táo, cần phải nhanh chóng tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại nữa, có chút lắp bắp xích lại gần nói:

- Ta nói... Tiểu hữu?

Vân Dương quay đầu, buồn bực nói:

- Ừm?

Mặt già của lão đầu đỏ lên, nói:

- Ngươi có thể... Để ba đầu cá này... Đều phun nước bọt lên người ta được không?

Vân Dương ngẩn người:

- Tốt tốt.

Sau đó không chút do dự tránh người, nhường đường cho lão đầu tiến lên.

Lão đầu để tay lên chỗ khi nãy Vân Dương đặt.

Ba đầu cá nguyên bản đang đưa đầu định nhổ nước miếng, soạt một cái, tập thể chìm vào trong thùng nước, đúng là không chút nể mặt mũi!

Lão đầu lập tức xấu hổ.

Cả một đời này lão còn chưa có lúc nào xấu hổ như thế a!

Con mẹ nó, ngay cả cá đều khinh bỉ ta.

Vân Dương thấy cũng kỳ quái, bèn thử tiến lên khuyên giải:

- Phun cho hắn đi, đều là nhổ, dù sao đều là nước bọt...

Ba đầu cá bốn năm cân còn lại trong thừng, đều không tình nguyện hiện thân, từng con nhổ một ngụm lên tay lão đầu, sau đó được Vân Dương vớt lên, tương tự như trước đưa qua một đạo sinh mệnh khí tức, sau đó lại thẻ về trong nước.

Không lâu sau, ba đầu đều đã nhổ nước bọt, trong thũng cũng không còn một con cá nào.

Ba đầu cá tập trung trong nước bơi mấy vòng, thổi một ngụm bóng nước với Vân Dương, sau đó lưu luyến không rời quẫy cái đuôi, vô cùng ưu nhã bơi vào trong nước sâu, biến mất không thấy.

Qua chững một chút, mặt hồ lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có.

Lão đầu hít một hơi thật sâu, lại thở một hơi thật dài, dột nhiên trở nên nghiêm túc, đối với Vân Dương cúi người, cung kính thi lễ một cái:

- Vân Dương tiểu hữu, hôm nay, Lăng Tiêu Túy ta nhờ ơn của ngươi! Đa tạ!

Mặc dù Vân Dương sớm đã có suy đoán trong lòng, nhưng lúc này thấy lão giả chính miệng thừa nhận thân phận, vẫn cảm thấy rung động như bị kinh lôi oanh đỉnh.

Lăng Tiêu Túy!

Đây chính là Lăng Tiêu Túy a, đại lục công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ!

Đại nhân vật tựa như Thần Long, kinh thiên động địa!

”Thần Long yêu kiểu hồng trần diêu, nhất hồ nhất kiếm túy Lăng Tiêu.

Tứ hải bát hoang ứng vô sổ, thiên hạ anh hùng tôn chí cao!”

Nhân gian truyền thuyết, cái thể thần thoại, Lăng Tiêu Túy!

Nghe nói người trước mắt chính là thần thoại trong truyền thuyết, thiên hạ đệ nhất cao thủ, Lăng Tiêu Túy, thần sắc trên mặt Vân Dương vẫn bất biến, mỉm cười nói:

- Quả nhiên là Lăng lão, ta quả không có đoán sai.

Ánh mắt Lăng Tiêu Túy trong veo nhìn Vân Dương, trong nháy mắt, khí chất, khí thế, thậm chí gương mặt của hắn đều biến hóa long trời lở đất.

Khuôn mặt tuy vẫn là khuôn mặt lúc trước, nhưng lại khiến người ta nhìn vào có cảm giác hoàn toàn khác biệt.

- Vừa rồi ngươi có giải thích, vì sao có thể nhận định là ta.

Lăng Tiêu Túy đưa ánh mắt nhìn Vân Dương, lại nói:

- Nhưng ta vẫn không rõ, ngươi làm tất cả như vậy, còn lấy ra cả bình tửu trung chí tôn kia, cũng chỉ là muốn thử một cái?!

Vân Dương cảm thấy cười khổ một tiếng, trầm giọng nói:

- Chỉ cần có một phần vạn khả năng, ta sẽ làm mười vạn lần cố gắng. Nói như thế, chắc Lăng lão đã đủ hiểu.

Vẻ mặt Lăng Tiêu Túy biến đổi, nói:

- Thì ra là thế.

Hắn nhìn Vân Dương một cáit hật sâu:

- Tiểu hữu, ngươi sống rất mệt mỏi a.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt có chút mờ mịt:

- Người sống trên đời, có ai là không phải mệt mỏi! Ta sống tuy mệt mỏi, nhưng mà người xuất trần như Lăng lão, chưa từng sống mệt mỏi sao?

Chỉ với một tin tình báo, lại thêm một cái suy đoán, liền đi tới đây. Nhìn như là trùng hợp, nhưng, cái trùng hợp này, lại ẩn chứa trong đó bao nhiêu trù tính, há chỉ vì trùng hợp, chỉ vì may mắn.

Toàn thân Lăng Tiêu Túy đều tỏa ra một khí tức phiêu dật xuất trần, nhưng, duy chỉ có đôi mắt trong trẻo kia, hắc bạch phân minh, tựa như một hài tử mười mấy tuổi, đang tràn ngập tò mò với đại thiên thế giới này.

Cũng chính vì có tính cách như thế, mới khiến hắn có thể vấn đỉnh Võ Đạo chí cao, cũng chính vì có tính tình như thế, mới có thể khiến hắn lưu lại nhiều truyền thuyết, ai nghe cũng thích, kể cả sự thưởng thức với Vân Túy Nguyệt lúc trước, hay kết giao với Vân Dương hiện tại.

Nhưng, chính người phiêu dật xuất trần như vậy, vị thần thoại nhân gian này, cũng từng vướng phải thế sự vô thường, từng đánh với Tứ Quý lâu hơn một trăm năm, hơn một trăm năm a!

Nhưng chính thần thoại trong truyền thuyết như thế, thiên hạ đệ nhất cao thủ, dùng thời gian mấy trăm năm đều không thể vượt qua được Tứ Quý lâu, thậm chí còn không thể đả thương được căn cơ của đối phương, sự đáng sợ của Tứ Quý lâu, trong mắt Vân Dương lại đột nhiên cao hơn một cấp độ!

- Bất quá, chỉ ba đầu cá như vậy, tựa hồ cũng không đáng Lăng lão phải gửi lời cảm ơn như vậy chứ a?!

Vân Dương có chút hiếu kỳ hỏi.

Vừa nói chuyện, vừa thu lại đồ đạc.

Mà Phương Mặc Phi lúc này cũng tích cực hỗ trợ thu đồ. Hiện tại, trên mặt Phương Mặc Phi vẫn còn thần sắc cực độ chấn kinh, sự mê loạn trong mắt còn không thể hoàn toàn thu liễm.

Lăng Tiêu Túy!

A, trời ạ...

Đây chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ mà cả thế gian cùng công nhận...

Tay chân thì thu dọn đồ đạc, nhưng thần hồn Phương Mặc Phi đã sớm xuất khiếu, phù một tiếng, cái ghế của Vân Dương đã bị hắn hất mông mà rơi vào trong nước, đường đường là cao thủ thất trọng đỉnh phong, lại thất thố đến như vậy, thực là kỳ hoa...

-------------
Bình Luận (0)
Comment