Ta Là Chí Tôn

Chương 137

Lăng Tiêu Túy cười ha ha:

- Tiểu tử nhà ngươi, nếu ngươi không chết, có thể xông ra khỏi cái thiên la địa võng đang bủa vây kia, tin rằng sẽ có một ngày nào đó, chúng ta còn gặp lại.

Vân Dương gật gật đầu:

- Nhờ cát ngôn của lão, giang hồ gặp lại. Ta nợ ngươi một nhân tình.

Trong lòng Vân Dương rất rõ ràng.

Lần này Lăng Tiêu Túy xuất mã giải quyết, chính là cho hắn một ân huệ lớn bằng trời

Sau ngày hôm nay, chuyện Lăng Tiêu Túy từng làm khách Vân phủ, lại cùng công tử Vân phủ trò chuyện vui vẻ, tất sẽ trắng trợn lan truyền ra ngoài.

Đến lúc đó, chẳng khác nào trên người hắn tăng thêm một đạo hộ thân phù.

Hành động lần này có lợi cũng có hại, tuy nhiên trong thời gian ngắn, chỉ cần thân phận chân chính của hắn không bại lộ, như vậy lợi nhiều hơn hại!

Sau ngày hôm nay, Lăng Tiêu Túy tất sẽ rời đi. Mà chỉ cần hắn bước ra khỏi cửa Vân phủ, sau này còn muốn gặp hắn, còn khó hơn lên trời!

Thu Vân Sơn ở một bên, lẩm bẩm, trợn mắt, càng nhìn càng thấy lão nhân này không vừa mắt, nhướng mắt hỏi:

- Vị này... Ân, Lăng huynh đúng không? Xin hỏi tôn tính đại danh của Lăng huynh là gì?

Ba người Đông Thiên Lãnh Xuân Vãn Phong và Hạ Băng Xuyên đồng thời liếc mắt nhìn qua.

Gia hỏa có chút ngây thở này, dù tuổi tác có vẻ không nhỏ, nhưng cũng quá ngốc a?

Tại sao dám làm bộ làm tịch như thế?

Liệu có ai thấy người của Tứ gia chúng ta ra ngoài, mà không được cung cung kính kinh? Cho dù là trong lòng có ý khác, nhưng tối thiểu, sự khách khí ngoài mặt vẫn phải có!

Cho dù là vị Mễ chưởng quỹ trong cung kia, quyền lực có thể nói là nghiêng triều chính, không phải là trước mặt họ cũng phải khách khí mà không dám lỗ mãng sao? Mặc dù Long Hổ cao còn chưa đưa tới khụ khụ....

Nhưng gia hỏa này, đến cùng là có lai lịch gì?

Cái thái độ với bọn hắn, không phải là không kiêu ngạo không tự ti, mà là hoàn toàn không đặt trong mắt, thái độ này, quả thực làm người có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục a, thức có thể chịu nhưng thẩm không thể nhịn!

Mắt thấy Lăng Tiêu Túy cùng Vân Dương nói chuyện mang ẩn ý gì đó, không khỏi ra mặt sủa bậy.

Lăng Tiêu Túy nghe vậy, ngẩng đầu nhìn bốn người Thu Vân Sơn, lại vô thanh vô tức liếc qua Vân Dương.

Vân Dương cúi đầu thưởng trà, giả bộ như không hề nhìn thấy.

Lăng Tiêu Túy nở nụ cười nhàn nhạt:

- Vị công tử này là...

Thu Vân Sơn ngước cổ nói:

- Tại hạ là đệ tử Thu gia, Thu Vân Sơn, lão tiên tinh chắc là chưa nghe nói qua.

Đông Thiên Lãnh quơ cổ:

- Gia là Đông Thiên Lãnh, ngươi có nghe qua danh tự của gia chưa a?

Gia?

Ánh mắt Lăng Tiêu Túy dừng lại trên mawtjj Đông Thiên Lãnh, khẽ đảo qua một vòng.

Hạ Băng Xuyên:

- Tại hạ Hạ Băng Xuyên, đệ tử Hạ gia, tiểu gia tộc, không đáng nhắc đến ha ha.

- Ta là đệ tử Xuân gia, Xuân Vãn Phong.

Xuân Vãn Phong cười rất thận trọng:

- Chỉ là một tiểu nhân vật không có ý nghĩa. Ha ha...

Tứ đại công tử cười rất giả dối.

Chúng ta tuy khách khí với Vân Dương, thậm chí ngoài miệng còn nhận hắn là lão đại, chuyện này cũng vì có nguyên nhân, nhưng không phải lão gia ngươi có thể khinh thị chúng ta. Tứ đại gia tộc, bất kể đặt ở nơi nào, đều là tồn tại không thể bỏ qua.

Xem lão gia hỏa nhà ngươi có rung động hay không!

Biết chúng ta là ai, còn không cúi đầu bái ta, còn chờ đến khi nào?

Lăng Tiêu Túy liếc con mắt nghi hoặc nhìn một vòng, đột nhiên nói:

- Bốn nhà Xuân Hạ Thu Đông sao? Đích thực là chưa từng nghe nói qua, suy cho cùng chắc là thứ bừa bãi vô danh, danh xứng với thực...

Tứ đại công tử chỉ thấy một cỗ ác khí không kìm được vọt lên, bất quá lại nghe Lăng Tiêu Túy nói tiếp:

- Bất quá, người có liên quan đến bốn nhà Xuân Hạ Thu Đông, ta vẫn còn nhớ có mấy người quen cũ... Ân, Xuân Thủy Diêu, Hạ Giang Hải, Thu Khai Thiên, Đông Hàn Nguyệt... Vừa hay mấy người này đồng tông với các ngươi... Các ngươi biết không?

Tứ đại công tử nhất thời vo quắp một chặp.

Biết không?

Nói thật, thực sự là tứ đại công tử không biết bốn vị này!

Nhưng, bốn cái tên này, chính là lão tổ tông bối phận cao nhất của tứ gia hiện tại... Đại danh như sấm bên tại, nhưng chỉ là mới nghe nói qua, chứ chưa từng được diện kiến chân dung.

Vân Dương mỉm cười, thản nhiên nói:

- Lăng đại ca, ngươi cũng đừng hù dọa bọn hắn.

Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:

- Mấy người bọn hắn còn có gan rất lớn a! Xem khẩu khí nói chuyện khi nãy của bọn họ, coi như ta trói bốn người kia cùng đến đây... Bọn hắn cũng có gan.

Đông Thiên Lãnh chỉ thấy da đầu run lên từng chặp:

- Chuyện này, chuyện này... Xin hỏi tiền bối...

Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng di chuyển chén trà trong tay, thản nhiên nói:

Ta nhắc lại một lần nữa, tên bốn người các ngượi, ta thực chưa nghe nói qua, bất quá... Ta gọi Lăng Tiêu Túy, các ngươi... Có từng nghe qua sao?

Lăng Tiêu Túy đối mắt nhìn Đông Thiên Lãnh:

- Vị... Gia này? Ngươi nghe qua sao?

...

Vân Dương cùng Lăng Tiêu Túy tiếp tục đối diện thưởng trà, chuyện trò vui vẻ, bầu không khí hòa hợp cực kỳ.

Vẻ mặt Tứ đại công tử như chết cha chết mẹ, quy quy củ củ đứng bên, hầu trà rót nước.

Mặt xanh như lá.

Hôm nay thực sự là xuất môn gặp quỷ!

Lăng Tiêu Túy!

Gia hỏa này vậy mà lại là Lăng Tiêu Túy, thiên hạ cộng tôn đệ nhất cao thủ Lăng Tiêu Túy!

Rõ ràng vừa rồi lão đại có nhắc nhở qua nhóm bọn hắn, hơn nữa cùng cầu tình cho bọn hắn, kết quả vẫn đắc tội lão nhân gia...

Quả nhiên, tự gây nghiệt thì không thể sống a!

Nhớ tới, lúc trước hắn còn từng ngước cổ hỏi Lăng Tiêu Túy: Gia là Đông Thiên Lãnh, ngươi có nghe qua danh tự của gia chưa a?

Đông Thiên Lãnh cảm thấy mồ hối toàn thân tiết ra không thể khống chế, xúc động muốn đập chết bản thân!

Mất mặt... Thực sự không nên mất như thế a!

Đắc tội vời người, cũng không nên đắc tội như thế a!

Ngay khi vừa nghe được ba chữ Lăng Tiêu Túy, tứ đại công tử tập thể choáng váng!

Chén trà trong tay rơi lúc nào cũng không biết.

Bốn cái miệng rộng ngây ngô nhìn tiểu lão đầu “Một đống tuổi còn giả thanh thuần thực làm người buồn nôn” trước mặt này, đều cảm thấy trời đất như muốn sụp đổ!

Nhất là về sau Lăng Tiêu Túy còn nói một câu:

- Thật không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy, tứ đại gia tộc Xuân Hạ Thu Đông lại xuất hiện nhân tài kiệt xuất như thế, dũng khí quả đáng khen. Qua mấy bữa nữa, nhất định phải đến nhà bái phỏng, miễn cho đắc tội với Tứ đại gia tộc, đại họa lâm đầu lúc nào mà cũng không biết...

Sau câu nói này, tứ đại công tử chỉ thấy tim mình như bị hàn băng đông lạnh,

Nếu để cho ta tộc biết, bọn hắn ra ngoài, đắc tội với Lăng Tiêu Túy... Lại còn bị Lăng Tiêu Túy tìm tới cửa...

Coi như biết đại họa lâm đầu, bọn hắn cũng không thể tránh khỏi!

Chỉ sợ, gia chủ sẽ đích thân xuất mã bắt lấy bọn hắn, sau đó phơi nắng trên cửa lớn gia tộc, đừng hòng có một chút may mắn, không liên lụy gia tộc...

Lúc này, bốn người như bốn con mèo nhỏ như thuận, cung kính đứng bên phục thị. Mỗi người cầm một ấm trà, châm trà liên tục, chỉ sợ bị người khác châm trước, quả nhiên vô cùng ân cần...

- Lăng đại ca, bỏ qua đi thôi.

Vân Dương hòa giải nói:

- Mấy tên này đều là tiểu huynh đệ của ta, trẻ tuối khó tránh khỏi có chút nóng tính, ai mà không có thời tuổi trẻ khinh cuồng a... Lại nói, người không biết không có tội a.

Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:

Ta cũng không trách tội bọn hắn, chỉ là, mấy người quen cũ của ta thành danh cũng không dễ, cả đời cố gắng, mới đem cơ nghiệp phát triển đến ngày hôm nay, mấy tên hoàn khố này, sớm muộn có ngày chọc phải di thiên đại họa, vì vậy bậc trưởng bối như ta vẫn nên nhắc nhở chút, cử động này cảu ta là có lòng tốt a!

Hắn cười nhạt nói:

- Nói cho cùng, năm xưa ta cũng có một đoạn giao tình với bốn người Xuân Hạ Thu Đông bọn hắn...

Mặt mũi bốn người càng thêm vàng như đất.

Hóa ra Lăng Tiêu Túy không chỉ quen biết bốn vị lão tổ tông, thậm chí còn là bằng hữu cũ, hoặc là lão bằng hữu?!

Vân Dương nói:

- Không bằng như vậy, Lăng đại ca là người nhàn vân giã hạc, vậy không cần quan tâm tới chuyện này đi, có thời gian, tiểu đệ đi thay ngươi một chuyến, coi như xong ha.

Lăng Tiêu Túy chần chờ một chút nói:

- Ừm?

Tâm tư bốn người đồng thời nhảy lên một cía, quăng ánh mắt chờ đợi nhìn Vân Dương.

Đại ca, cứu mạng a...

- Coi như cho tiểu đệ chút mặt mũi...

Vân Dương thong dong mỉm cười:

- Ngươi xem ngươi, đến chỗ của ta, được ta bao ăn bao ở bao chơi... Chút mặt mũi này, xin lão ca một chút, vẫn phải có đi.

Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng:

- Thôi!

Vân Dương giận tái mặt, quay đầu nhìn hướng bốn người:

- Còn không chịu trâm trà bồi tội?!

Bốn người như nghe được thánh chỉ, đang muốn tiến lên, lại nghe Lăng Tiêu Túy nói:

- Bồi tội cái gì, lão phu còn không nhỏ nhen như thế. Bữa nay có thể cơm nước no nê, lần này tới Thiên Đường thành, có thể nhận biết tiểu huynh đệ, kết thành một cái thiện duyên nhân sinh hiếm gặp, nhưng ta còn có chút chuyện riêng, không tiện ở lại lâu, hôm nay liền cáo từ, núi cao sông dài, giang hồ gặp lại.

Không đợi Vân Dương tiếp lời, thân ảnh bất động của Lăng Tiêu Túy theo một trận gió thổi qua mà hoàn toàn biến mất, không để lại bất kỳ tung tích nào!

Vô tung vô ảnh!

Cho dù thân ảnh Lăng Tiêu Túy đã biến mất, tứ đại công tử vẫn giữ nguyên bộ mặt khiêm tốn cung kính, tràn đầy ngưỡng mộ.

Lại qua hồi lâu, Xuân Vãn Phong đặt mông ngồi xuống, phảng phất như hiệu ứng domino, tam đại công tử còn lại cũng lần lượt ngồi bệt xuống đất, bốn người đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, sắc mặt trắng bệch, không phải bọn hắn không muốn kiên trì, chỉ là hai cái đùi của bọn hắn hiện tại, tựa như sợi bún vậy, ra rời đến rối tinh rối mù.

Bốn người này có thể chất cùng loại, tu vi tương đương, ngay cả áp lực có thể nhận cũng tương đương, người thứ nhất không nổi, lập tức ba người còn lại cũng bị kéo theo.

- Mẹ a...

Tâm tứ bốn người khôi phục thanh minh, đồng thời kêu to một tiếng.

Một hồi vừa rồi, thực sự dọa sợ bảo bảo a!

Đệ nhất thiết bản trên đời này, lại bị bọn hắn đâm đầu vào,

Hơn nữa còn là bọn hắn chủ động đâm đầu, tự tìm phiền não, tự chuốc phiền toái, quả nhiên là tự tìm đường chết a!

Nếu không phải có lão đại ở đây... Có lẽ hôm nay bọn hắn trực tiếp ô hô ai tai tại chỗ!

Coi như Lăng Tiêu Túy không thèm thu thập bản thân,nhưng chỉ cần mở miệng hơi tiết lộ, biểu thị một chút bất mãn với bốn người, lại khiến người trong nhà biết được, vẫn sẽ gọn gàng xử lý bốn tên bọn hắn, bồi tội với Lăng đại thần, cầu xin tha thứ, cầu buông tha!

Vừa nghĩ đến đây, bốn người dùng ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Vân Dương, từng tên tuôn lệ:

- Lão đại... Ô ô... Lần này may mà có ngươi...

Vân Dương tức giận trợn trắng mắt:

- Hiện tại đã biết lợi hại đi? Về sau còn dám tùy tiện chơi trò tiện nhân nữa không? Các ngươi cho rằng mình rất ghê gớm a, lệnh bài tứ đại gia tộc cứng lắm sao? Đụng phải một người hung ác chân chính, chút ỷ lại của các ngươi chỉ tính là cái rắm!

Nếu không có hôm nay, lời Vân Dương giáo huấn chỉ sợ sẽ khiến tứ đại công tử khịt mũi coi thường, nhiều lắm cũng chỉ đáp ứng qua loa ngoài miệng, nhưng hiện tại, lại chẳng khác trồng chiều chuông sớm, thể hồ quán đỉnh, đại triệt đại ngộ...

Vân Dương nhìn Đông Thiên Lãnh, giễu giểu nói:

- Vị gia này, về sau còn dám xưng gia hay không?

Sắc mặt Đông Thiên Lãnh xám ngoét, lắc đầu như trống bỏi.

Ba người khác cũng tâm sự nặng nề, nhưng nhớ tới dáng vẻ không ai bì nổi của Đông Thiên Lãnh lúc nãy, lập tức không nhịn nổi mà phì cười.

Mặc dù bốn tên gia hỏa cũng đã khôi phục thành minh, nhưng còn lâu mới tỉnh được hồn, Đông Thiên Lãnh nâng chung trà lên uống nước an ủi, nhưng lại trực tiếp rót lên mặt mình...

Biểu hiện của Thu Vân Sơn càng thêm không chịu nổi, tự như thần hồn ly thể, toàn thân co giật không ngừng, bắp thịt co rút liên hồi.

Trong truyền thuyết, Vân Túy Nguyệt được Lăng Tiêu Túy bảo bọc, hiện tại Lăng Tiêu Túy tới, chân chính xuất hiện trước mặt bọn hắn...

Chuyện này...

Thu Vân Sơn nhớ đến bản thân muốn nạp Vân Túy Nguyệt làm thiếp...

Hắn chỉ cảm thấy trời đất tối xầm lại, không còn một tia quang minh.

- Ta thực là bị mỡ heo làm lu mờ tâm trí...

- Ta thấy, sau này các ngươi đừng tự xưng là tứ đại công tử nữa, có gọi là Tứ đại tìm chết đi...

Vân Dương chẹp chẹp miệng, đột nhiên cảm thấy cái ngoại hiệu này... Quá phù hợp bốn tên gia hỏa này!

...

-----------------
Bình Luận (0)
Comment