Ta Là Chí Tôn

Chương 154

Vân công tử, Thuốc

Du Thiết Tâm ảm đạm cúi đầu, lúc này lão cũng không giám nhìn lại lão hữu Thu Kiếm Hàn của mình.

Hắn không nói gì, nhưng, thái độ của hắn, so với ngàn vạn câu nói còn biểu đạt tường tận hơn.

- Ngươi không thể giải, người khác cũng không thể giải a?

Lão nguyên soái còn chưa từ bỏ ý định.

- Bằng vào nhận biết của ta đối với loại độc này, thiên hạ không có người nào giải được. Thậm chí... Coi như bản thân người hạ độc, cũng không thể tự giải được độc này!

Du Thiết Tâm rất khẳng định phán đoán.

Đây chính là sự tự tin mà một đời hành nghề y của lão đem lại.

Nhưng chính sự tự tin này, tạo thành tuyệt vọng đả kích đối với Lão Nguyên soái.

Trong không khí ngột ngạt, đột nhiên Du Thiết Tâm nhớ tới cái gì đó, do dự một chút rồi nói:

- Cái này, có một việc, xin bệ hạ chớ kích động.

- Còn có chuyện gì?

Thanh âm của Hoàng đế Bệ hạ rất bình tĩnh.

- Cái này... Thời gian bệ hạ trúng độc, ít nhất cũng phải có mười năm trở lên, mà loại độc này... Theo huyền khí vận chuyển, đã sớm ăn sâu vào cơ thể của ngài, nói cách khác, độc tố này đã biến thành một phần của thân thể ngài...

Du Thiết Tâm lắp bắp, có chút ngập ngừng không dám nói, nhưng rốt cục hít sâu một hơi, tựa như quyết định phó thác trước khi lâm trung:

- Chỉ là... Trong mười năm này, nếu có dòng dõi xuất sinh... Hoàng tử, hoặc công chúa...

Sắc mặt Hoàng đế Bệ hạ bỗng đột biến:

- Ý là thế nào?

Du Thiết Tâm cúi đầu, thanh âm tuy thấp xuống, nhưng nhấn từng chữ rõ ràng:

- Chỉ sợ... Cũng sẽ có... Chỗ không ổn.

Oanh!

Bàn gỗ cạnh giường, bị Hoàng đế Bệ hạ một chưởng đập vụn!

Sau khi đánh một chưởng phát tiết, thân thể Hoàng đế Bệ hạ kịch liệt lay động, cơ hồ muốn ngất xỉu.

Đả kích to lớn này, rốt cục khiến bệ hạ có một cảm giác triệt để sụp đổ.

Hậu cung ba ngàn phi tần, trong thời gian mười năm này, Hoàng đế Bệ hạ thân là nam tử huyết khí cường kiện, huyền công thâm hậu, nhu cầu sinh lý há có thể ít, dòng dõi há có thể ít?

Hoàng tử hoàng nữ lục tục ra đời trong khoảng thời gian này, cũng có khoảng hai chục vị!

Nếu những hài tử này đều là...

Hoàng đế Bệ hạ không dám nghĩ tới, sắc mặt trắng bệch.

...

Thu Kiếm Hàn ngơ ngác đứng dậy, đột nhiên nhảy dựng lên.

- Đi! Mời Vân công tử đến đây!

- Bất kể hắn đang làm gì, đều tóm đến đây cho lão phu!

Lão nguyên soái thở dốc kịch liệt, hai mắt đỏ bừng. Trạng thái toàn thân cơ hồ như sắp điên cuồng tới sụp đổ.

Vốn đã biết rõ tin Hoàng đế Bệ hạ trúng độc từ chỗ Vân Dương, nhưng mà tin tức lúc này từ miệng Du Thiết Tâm nói ra, lại khiến Thu Kiếm Hàn không kịp chuẩn bị!

Lúc đầu, khi Vân Dương vào hoàng cung, có nói thân thể Hoàng đế Bệ hạ trúng độc, mặc dù Lão Nguyên soái cũng biết chuyện này nghiêm trọng, nhưng cũng không thể ngờ lại là độc không thể chữa. Chỗ dựa lớn nhất trong vấn đề này của lão là huynh đệ kết nghĩa của mình!

Đương kim thiên hạ đệ nhất thần y, Du Thiết Tâm!

Đến cùng Vân Dương vẫn chỉ là thiếu niên, mặc dù có mấy phần kinh nghiệm, nhưng năng lực vẫn chỉ nông cạn, coi như không nói ngoa, nhưng cũng chưa chắc đã nghiêm trọng như vậy, chỉ cần tra ra tình huống trúng độc, biết độc đó là gì. Chẳng lẽ trong thiên hạ này còn có độc mà Du Thiết Tâm không giải được?

Nhưng sự thực chứng minh, Du Thiết Tâm không giải được.

Thậm chí, loại độc này lại là độc mà không người nào có thể giải!!

Hiện tại, hy vọng duy nhất, duy nhất của Lão Nguyên soái cũng chỉ còn lại có Vân Dương.

Đây, chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng mà lão hiện có!

...

Khi Vân Dương đến, chỉ thấy Hoàng đế Bệ hạ chắp tay đứng thẳng, nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.

Mà Thu Kiếm Hàn cùng một người khác lại có biểu cảm như chết cha chết mẹ ngồi phía góc phòng.

- Thế nào?

Vân Dương mỉm cười nói:

- Lão đại nhân gọi ta đến, không biết là có việc gì sai bảo...

- Ngươi lại bắt đầu giả bộ!

Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái nắm chặt lấy hắn, thuận tay vỗ một cái lên ót, mắng:

- Gọi ngươi tới có chuyện gì, chính ngươi không biết a? Nhanh! Có biện pháp gì mau nói, không nói tử tế, lão phu một tát đập chết ngươi.

Vân Dương lấy tay xoa xoa cái ót, không còn lời nào để nói.

Loại thái độ cầu người như vậy, bản công tử sống mười mấy năm, vẫn là lần đầu thấy được, hơn nữa lại còn phát sinh trên chính người hắn...

Vân Dương rất muốn quay người rời đi, chỉ ít muốn làm bộ một chút, kéo dài thêm mấy ngày, để lão nhi đầu này biết nước biển vì sao lại mặn như vậy, nhưng người trong cuộc bây giờ là Hoàng đế Bệ hạ, coi như bỏ qua việc liên quan đến quốc gia đại sự của Ngọc Đường đế quốc, chỉ tính Hoàng đế Bệ hạ chính là lão tử của đại ca hắn Thổ Tôn, chính hắn cũng không thể không cứu, chẳng những phải cứu, mà còn phải tận tâm cứu, tận lực cứu, cứu sớm nhất có thể!

Cảm giác này, đúng là con mẹ nó phức tạp!!?

- Hắn có thể có biện pháp sao?

Lúc này, Du Thiết Tâm đầy hoài nghi nhìn chằm chằm vào Vân Dương.

Ngay cả chính hắn đều thúc thủ vô sách, không thể làm gì thứ độc quỷ dị này, người thiếu niên chưa dứt sữa mẹ này, lại có thể làm được gì?!

Vân Dương ngồi xuống, trầm tĩnh nói:

- Lão Nguyên soái, gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề, ta cần biết, mấy ngày nay các ngươi thu được kết quả gì?

Kết quả?!

Không có thuốc nào cứu được? Chỉ có đường chết?

Lão Nguyên soái nhất thời đỏ mặt, nửa ngày cũng không nói được gì.

Việc này này nếu nghiêm chỉnh mà nói, cũng không thể nói Lão Nguyên soái không tin tưởng Vân Dương, Vân Dương trong mắt lão vẫn chỉ là một đứa bé, nhiều lắm vẫn chỉ là hài tử chưa mọc đủ lông, hắn đương nhiên càng phải đem hy vọng ký thác lên người Du thần y, dù sao người trúng độc cũng là Hoàng đế Bệ hạ, hết thảy đương nhiên phải lấy phương thức ổn thỏa nhất làm ưu tiên!

Nhưng lời này, có thể nói với bất kỳ ai, duy chỉ không thể nói với Vân Dương, dù sao, người ta có ý tốt nói rõ tình hình của Hoàng đế Bệ hạ, còn cho ra phương thức trị liệu, sau đó mới đi, ngươi đã đem người ta quên sạch sành sanh, mời người khác trị liệu không nói, sau một hồi tìm đủ mọi cách không trị được, lúc này mới nghĩ đến mời người ta, con mẹ nó, trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao?!

Du Thiết Tâm cũng không rõ nội tình trong này lắm, thấy Vân Dương hỏi đến, rất tự nhiên nói rõ tình huống trước mắt của Hoàng đế Bệ hạ. Lão tiên sinh hành y tế thế cả một đời, đương nhiên cũng không phải loại người hiểu biết nông cạn. Giảng giải vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ.

- Cái kia... Lăng...

Lão Nguyên soái vô cùng chờ mong.

Thuốc mà Lăng Tiêu Túy để lại, đến giờ vẫn trong tay Vân Dương, trước khi được lão hữu đệ nhất thần y của mình xác nhận, Lão Nguyên soái nào dám để Hoàng đế Bệ hạ tùy tiện dùng thuốc?

- Yên tâm, ta có mang thuốc đến, đây.

Vân Dương rất cẩn thận lấy ra một bình ngọc, bên trong, chính là ba viên dược hoàn xanh mướt.

Mỗi khỏa đều lớn chừng hạt sen.

Trong mắt Lão Nguyên soái đảo một vòng, có vẻ như cảm thấy có điều không hợp lý. Lần trước, lão cũng từng nhìn qua, rõ ràng chỉ lớn chừng hạt đậu nành, sao hiện tại liền biến thành lớn như hạt sen? Chẳng lẽ lần trước lão hoa mắt nhìn nhầm?

Du Thiết Tâm nhận lấy bình ngọc, vừa mở nắp bình, liền ngửi được một cỗ dược hương ngào ngạt linh khí. Lão không nói hai lời, hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng đạy lại nắp.

Sau đó liền nhắm mắt lại.

- Thuốc tốt a! Thực sự là thuốc tốt!

Sau một hồi lâu, Du Thiết Tâm hít sâu một hơi, có chút hâm mộ nhìn ba viên thuốc, nói:

- Xin hỏi tiểu huynh đệ, ba viên thuốc này... Không biết là lấy được từ chỗ nào? Cái này... Nói là ba viên thuốc, chẳng bằng nói là ba cái mạng!

- Ba cái mạng?

Lão Nguyên soái mừng rỡ:

- Nó có ý gì?

- Ba viên thuốc này, kỳ thực không phải thuốc. Ngay cả một chút xíu dược vật cũng không có.

Du Thiết Tâm thở dài nói:

- Thực sự, nó chính là kết tinh của Sinh Mệnh Bản Nguyên chi khí!

- Bất luận một viên nào, đều có thể khiến một người đang trong tình trạng dầu hết đèn tắt có thể khởi tử hồi sinh!

Du Thiết Tâm nói.

- Như vậy... Ba viên thuốc này với Bệ hạ...

Lão Nguyên soái lo lắng hỏi.

- Cái này...

Du Thiết Tâm nói:

- Tác dụng to lớn của ba viên thuốc này là không thể nghi ngờ, có thể nói là công tham tạo hóa. Nhưng tác dụng chính thức của nó cũng chỉ gia tăng sinh khí cho người dùng, chỉ có thể gia tăng Sinh Mệnh Bản Nguyên cho Bệ hạ... Khiến toàn thân lần nửa tăng cường... Nhưng lại không phải là đồ giải độc. Nói như vậy, không biết Lão Nguyên soái có hiểu rõ hay không.

Lão Nguyên soái ho khan một cái, sắc mặt có chút đỏ lên:

- Có chút không hiểu.

- Thuốc này có thể giúp Bệ hạ tăng kháng tính đối với loại độc kia, nhưng lại không thể giải độc.

Du Thiết Tâm nói:

- Nói cách khác... Nếu lấy tình huống này của Hoàng đế Bệ hạ, tính toán kỹ lưỡng thì ước chừng có thể chèo chống thời gian thêm hai tháng, nhưng có thêm ba viên thuốc này, lại chí ít có thể khiến Bệ hạ chống đỡ thêm ba năm!

- Ba năm!

Sắc mặt Thu Kiếm Hàn một mảnh thất lạc.

Chỉ có thể trì hoãn tử vong đến ba năm a...

- Lão Thu, thái độ của ngươi là ý gì, ngươi có biết tình trạng của Bệ hạ đã tồi tệ đến mức nào không, trong tất cả thiên tài địa bảo quý hiếm trong thiên hạ này, cũng chỉ có mấy loại hiếm thấy mới có thể kéo dài sinh cơ cho Bệ hạ, ba viên linh dược này, có thể giúp Bệ hạ diên thọ ba năm, đã là quý giá đến cực điểm...

- Kỳ thực, nếu Bệ hạ có thể nghỉ ngơi an dưỡng, như vậy, dù có duy trì thêm năm năm, mười năm cũng không phải vấn đề lớn, nhưng vấn đề hiện tại là... Mỗi ngày Bệ hạ đề phải xử lý quốc sự, bao năm tiêu hao như vậy, dù có linh dược hàn gắn lại, cũng khó có thể duy trì dài lâu, chớ nói chi còn có kịch độc trên người, thời thời khắc khắc đều có nguy cơ đột tử.

Du Thiết Tâm nhẹ nhàng thở dài.

Hoàng đế Bệ hạ cùng Lão Nguyên soái cũng yên lặng một hồi.

Hiện tại quốc sự nặng nề, loạn trong giặc ngoài đều khó giải quyết, cho dù cẩn thận như giẫm trên băng mỏng, vẫn phải e sợ sơ sót bất kỳ phương nào, đều có thể khiến lật cả bàn cờ.

Dưới tình huống như vậy, sao có thể không khổ cực? Sao có thể bỏ công bỏ việc mà tĩnh tâm điều dưỡng?

Cả nước này, bất kỳ người nào cũng có thể buông thả công việc, duy chỉ có Hoàng đế Bệ hạ là không được!

- Khụ khụ...

Vân Dương ho khan một cái.

Ba người này bỏ tâm đi nghiên cứu dược hiệu, cũng không nên đem ca vứt một bên a...

Chẳng lẽ nói, không phải ca là trọng yếu nhất sao?

Thế nhưng mà, tác dụng của ca so với thuốc kia còn tốt hơn nha...

Hoàng đế Bệ hạ nở nụ cười nhàn nhạt, rất rộng lượng nói:

- Nếu đã có thể cho Trẫm thêm ba năm, đã là ân sủng trời ban, là vận số nghịch thiên. Trẫm, há có thể không thỏa mãn.

Vẻ tươi cười của hắn lúc này, tràn đầy sự bình tĩnh cùng cơ trí, không hề có nửa điểm e ngại.

Vị Nhất Thế Đế Vương, quốc chủ Ngọc Đường này, vốn nên là người sợ chết nhất trong thiên hạ, nhưng đứng trước sinh tử, lại có thể nhìn thoáng như vậy, đúng là sớm đã coi sinh tử nhẹ tựa lông hồng.

Chỉ là, trong cái vẻ tươi cười lúc này, so với trước kia nhiều thêm mấy vị khác biệt, đó là mấy phần tàn nhẫn, tàn nhẫn xuất phát tự tận đáy lòng.

- Khụ khụ... Ta cảm thấy a...

Vân Dương nhìn ba người này nói qua nói lại, như muốn chuẩn bị hậu sự cho ba năm sao, sau đó liền trắng trợn muốn trả thù, không khỏi giật nảy mình.

Thực xem ca như không tồn tại a?!

-------------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment