Ta Là Chí Tôn

Chương 167

Râu tóc Lão Nguyên soái kích động dựng đứng cả lên, lão giận tới không kiềm được, gào thét rung động trời đất, trong cơn cuồng nộ mãnh liệt, còn ẩn chứa một cỗ bi thưởng vô lực!

Tâm cảnh hiện tại của Lão Nguyên soái, so với Thượng Quan Linh Tú cùng Vân Dương thậm chí còn sâu hơn một bậc!

Hắn có thể suất lĩnh trăm vạn đại quân, chỉ huy chém địch ngoài ngàn dặm, hành binh bố trận tiêu sái tự nhiên, hoàn toàn không hề có ý sợ hãi. Nhưng, lúc này, đối mặt mới đám ngu phu ngu phụ giỏi lật mặt, dễ bị người kích động này, lại cảm thấy tràn đầy sự bất lực!

Đối với Lão Nguyên soái mà nói, nguy cơ ô danh của Thượng Quan tướng môn đã được tẩy đi, cố nhiên là một chuyện may mắn, nhưng nó cũng là một bài học, bài học thỏ chết cáo khóc.

Hôm nay có Thượng Quan tướng môn, chẳng phải ngày mai có thể Thu Kiếm Hàn có Lãnh Đao Ngâm hay sao? Mọi người đều là quân nhân, ngay cả Thượng Quan tướng môn mấy đời trung liệt còn bị đe dọa hủy diệt, hai người hắn thì có tính là cái gì?!

Hậu viện Thượng Quan phủ, sương quả cả nhà đều lẳng lặng đứng đó, sắc mặt ai nấy không chút biểu tình.

Nghe tiếng gầm như lôi cổn của Lão Nguyên soái, trên dưới một nhà đều đỏ vành mắt, nước mắt lã chã rơi xuống, hai tay nắm chặt, ủy khuất bi phẫn trong lòng họ, không có lời nào hay bút nào tả được.

Khi bị vạn chúng phỉ nhổ, các nàng cũng chưa từng thương tâm rơi lệ, trong lòng các nàng khi đó chỉ phẫn nộ, chỉ có oán giận.

Nhưng, trong khoảnh khắc chân tướng được sáng tỏ, thanh danh một lần nữa khôi phục, các nàng không kìm được nước mắt chảy dài.

Lão phu nhân run rẩy đốt một nén nhang, giơ cao lên khỏi đỉnh đầu, nhẹ nhàng cắm trong lư hương trước bài vị.

Khói xanh lượn lờ bay lên.

Từng hang bài vị chỉnh chỉnh tề tề, không chút tiếng động nhìn đám khói xanh này.

Người sống hay người chết, đều không nói gì.

Con mắt chúng nữ đều tập trung trên người lão phu nhân.

Vẻ mặt lão phu nhân không chút ba động, nước mắt vẫn không ngừng chảy dài. Bà lẳng lặng đứng thẳng người lên, nước mắt chảy ròng ròng, nhìn bài vị lít nha lít nhít.

Một hồi lâu sau, lão phu nhân lẩm bẩm nói:

- Ta biết các ngươi muốn nói điều gì... Các ngươi muốn nói, chỉ cần an tâm, nghĩa luôn bên mình. Đây chính là lời các ngươi muốn nói, đúng không? Ta biết, cả nhà các ngươi đều là một đám đầu gỗ, bách tử không hối...

Thanh âm của bà từ từ run rẩy:

- Nhưng các ngươi chết vui chết vẻ! Các ngươi hét lớn một tiếng, xông thẳng phía trước, chết oanh oanh liệt liệt, các ngươi chết thì hết, nhẹ nhàng đến vỗ cùng! Nhưng, các ngươi lại bỏ lại chúng ta! Các ngươi an tâm, vì nước mà chết, không oán không hối, thế nhưng các ngươi bỏ lại đám mẹ góa con côi chúng ta, các ngươi thực không chút áy náy sao?!

- Các ngươi chết rồi, chết là hết chuyện, chuyện sau đó không còn liên quan đến các ngươi! Nhưng chúng ta còn sống, có đáng phải nhận lấy những chuyện như vậy hay không?!

Bà giương cánh tay khô gầy chỉ ra phía sau cánh cửa, nghiêm nghị quát lên điên cuồng:

- Dựa vào cái gì mà chúng ta phải thừa nhận chuyện đó! Các ngươi bước ra một cái cho lão thân, nói cho lão thân biết, dựa vào cái gì?!

Dưới một tiếng hét này, toàn bộ linh đường đều như run rẩy.

Hốc mắt chúng nữ đỏ bừng, thân thể mềm mại run rẩy.

Từ ngoài cửa, truyền đến thanh âm nặng nề của Thu Lão Nguyên soái:

- Lão tẩu tử, chúng ta tới.

Lão phu nhân lạnh lùng nói:

- Hai vị Đại nguyên soái tự mình tới đây, quả là đại giá quang lâm, nhưng chân sang không đạp tiện địa, lão thân sao có thể chịu được hậu đãi như vậy. Mẹ góa con côi nhà này, càng không chịu nổi lễ của hai vị đại lão quân đội đích thân bái phóng, vẫn là mời các vị về cho.

Cửa ra vào tối sầm lại, thân hình Thu Kiếm Hàn và Lãnh Đao Ngâm xuất hiện trước cửa, bước nhanh vào bên trong.

Tới trước mặt lão phu nhân, hai người bịch một tiếng, song song quỳ trên mặt đất:

- Chúng ta tới trễ, lão tẩu tử thứ tội!

Hai vị Nguyên soái đương triều, đại lão quân đội, mỗi người chỉ cần giậm chân một cái, cũng đủ rung ba phần đế quốc, cứ vậy mà quy quy củ củ quỳ trước mặt lão phu nhân, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy từ tận đáy lòng.

Lão phu nhân nghẹn lại, thật lâu cũng không nói được lời nào, quá nửa ngày, rốt cục thở dài một hơi, quải trượng trong tay khẽ quơ:

- Đứng lên đi!

- Vâng! Xin tẩu cho hai ta thắp một nén nhang, kính tổ tông tướng môn, các huynh đệ, cùng với đám nhỏ, tận chút tâm ý!

Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đứng lên, rất cung kính đến trước lò hương, cung kính nhóm lửa, lại cung kính giơ nhang, cẩn thận tỉ mí cúi đầu.

Thần sắc nghiêm nghị chưa từng có.

Trong mắt hai vị Nguyên soái, ẩn ẩn có một điểm hào quang lóe lên, tựa như, trước mắt họ lúc này chính là chư tướng Thượng Quan gia, anh tư hào hùng, quát tháo chiến trường, một tư thế vô địch thiên hạ.

Toàn trường lập tức tĩnh lặng.

Sau hồi lâu, hai vị lão tướng đứng thẳng người.

Lão phu nhân vẫn đứng đó, đột phát một tiếng thở dài thăm thẳm, nói khẽ:

- Tiểu Nhu, tiểu Lãnh... Ta hỏi các ngươi...

Bà không chút biến đổi sắc mặt, thanh âm cũng chỉ có một ý vị lãnh đạm, không mang theo nửa điểm tình cảm, chậm rãi vươn tay, chỉ ra bên ngoài, thản nhiên nói:

- Phải chăng... Mấy đời nhà chúng ta huyết chiến, chính là vì bảo hộ... Những người ngoài kia?

Thu Lão Nguyên soái cùng Lãnh Đao Ngâm đồng thời im lặng, im lặng mất cả nửa ngày.

Hồi lâu sau, hai người ưỡn ngực, thanh âm đăng chát nhưng đầy kiên quyết nói:

- Quân nhân Ngọc Đường chúng ta, ăn bổng lộc triều đình, hưởng thụ vạn dân cung phụng. Quân lương, quân bổng đều là quốc gia cung cấp...

-... Chỉ cần được an tâm, chính nghĩa luôn bên mình! Như vậy là đủ!

Hai vị lão tướng đồng thời nói.

Chỉ cần được an tâm, chính nghĩa luôn bên mình!

Lại là hai câu này!

Hai câu này quả thực là khảng khái phân trần, dùng đâu cũng được!

Lão phu nhân đột nhiên nổi giận ầm ầm, nước mắt trào ra mãnh liệt, tức miệng mắng to:

- Các ngươi cũng cầu ân tâm?! Tốt tốt tốt, các ngươi hiên ngang lẫm liệt, các ngươi dõng dõng dạc dạc! Cút ra ngoài cho ta! Lăn ra ngoài! Cút cái gọi là an tâm, cút cái gọi là nghĩa bên mình! Cút! Cút! Cút!

Vừa khóc lớn, vừa mắng to, quải trượng trong tay đập thẳng tới hai vị lão tướng.

Hai ngươi không dáng tránh né, yên lặng đón nhân, trong ánh mắt, là một mảnh bi thương.

Đối với hoàn cảnh của Thượng Quan gia, bọn hắn vô cùng hổ thẹn.

Một trái tim tràn đầy nhiệt huyết, đột nhiên bị nhúng xuống hầm băng vạn niên, cái cảm giác triệt để lạnh buốt đó...

Phốc!

Lão phu nhân ném quải trượng xuống đất, đột nhiên quỳ gối trước linh vị, bắt đầu gào khóc.

Sự chua xót, ẩn trong tiếng khóc lóc đau khổ.

Vô số bài vị lặng lặng bất động trong khói xanh lượn lờ, Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm đồng thời đứng yên bất động.

Tất cả phụ nhân Thượng Quan gia cũng không động, thần sắc họ chất đầy bi thương, nhưng lại có thêm một tia thoải mái.

“Chỉ cầu an tâm, nghĩa luôn bên mình”

Câu nói này, còn thiếu mấy chữ

“... Là đủ!”

...

Vân Dương, đang thần thanh khí sảng đi lại trong phủ, chưa hề biết chuyện đang diễn ra ở Thượng Quan tướng môn, nhưng lại ngoài ý muốn mà biết Vân Túy Nguyệt phái người gửi thiệp mời, nói là có chuyện khẩn yếu mời hắn đi qua một chút.

Vân Dương nghe bảo, không khỏi ngây người, trong lúc này, sao Vân Túy Nguyệt có thể lại tìm hắn? Nàng có ý gì đây!?

Đang muốn đến Thanh Vân phường tìm hiểu một chút, đã thấy một thiếu nữ áo xanh cùng hai tên đại hán bước nhanh tới.

Người tới, chính là Cúc Thần, một trong Thập Nhị Kim Sai của Thanh Vân phường. Mặc dù không tính là quen biết, nhưng cũng coi như biết mặt lẫn nhau.

- Vân công tử.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng lộ nụ cười mỉm:

- Nguyệt tỷ biết Vân công tử là quý nhân bận rộn, hơn nữa, lần này cũng không phải gặp tại Thanh Vân phường, nên phái tiểu muội tới đây nghênh đón.

Vân Dương mỉm cười:

- Không sao, không biết Nguyệt tỷ đang ở đâu?

Cúc Thần cười cười:

- Nguyệt tỷ đang ở một chỗ tốt chờ Công tử, mong công tử nhanh tới.

Chỗ tốt?

Nhanh tới?

Hai mắt Vân Dương lóe lên một hào quang, như có điều suy ngẫm, ánh mắt lướt qua trên mặt Cúc Thần, gật gật đầu:

- Nếu Nguyệt tỷ cho gọi, vậy chúng ta đi thôi.

Quay ngươi phất phất tay, giống như hành vi chào hỏi bình thưởng, bí ẩn liếc mắt ra ý cho Phương Mặc Phi một cái.

Phương Mặc Phi cúi đầu nói:

- Công tử, có cần thuộc hạ đi cùng với người sao?

- Không cần, ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Lão Mai giữ nhà, Vân Dương cự tuyệt nói:

- Ngươi ở nhà coi nhà đi.

Lúc xuất phát, Vân Dương bỗng huýt sáo một cái, đã thấy Nhị Bạch Bạch chạy vội đến, nhảy thẳng vào lồng ngực Vân Dương.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, tiện tay nhét Nhị Bạch Bạch vào sâu tron túi, bước vội theo Cúc Thần.

Phương Mặc Phi chờ Vân Dương đi ra ngoài, mới hì hì cười một tiếng, hô biến cái liền biến mất trên không trung:

- Lão Mai, ta đi trước, ngươi đi sau. Tuyệt đối không nên để bị phát hiện, tránh làm hỏng kế hoạch của công tử.

Lão Mai hừ một tiếng, thì thào cả giận nói:

- Từ lúc nào thành ngươi an bài chuyện của ta? Có biết phân biệt tới trước tới sau không hả?!

Lão khó chịu nói theo.

Sắc trời lúc này đã mờ mờ tối, là khoảng thời gian lúc hoàng hôn xế chiều.

Cúc Thần đi trước dẫn đường, nét mặt tươi như hoa, câu được câu không trò chuyện với Vân Dương.

Hai tên hộ vệ không chút biểu tình, lặng lẽ đi theo bên người.

- Hai vị này sao lại lạ mặt vậy? Hình như là chưa từng gặp qua a?

Vân Dương nhìn hai tên hộ vệ, cười híp mắt nói.

Cúc Thần che miệng cười khẽ:

- Chẳng nhẽ công tử có thể nhận ra hết thảy mọi người trong Thanh Vân phường chúng ta a.. Khanh khách...

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Không sai không sai, Thanh Vân phường nhiều người như vậy, sao ta có thể biết hết được a.

Vân Dương không nói gì thêm nữa, nhưng mỗi khi đảo mắt qua Cúc Thần, hàn ý trong đó lại nhiều hơn mấy phần.

Nhận ra hết thảy mọi người trong Thanh Vân phường?

Không sai. Ta đúng là có thể nhận ra mỗi người trong Thanh Vân phường các nươi! Đừng nói là hộ vệ, coi như nha hoàn đầu bếp... Ta cũng có thể chỉ mặt đọc tên từng người một!

Hắn vẫn đút tay vào trong tay áo, ung dung tiến lên, tựa như là phú gia công tử đi chơi với mỹ nhân, một cố ý vị phong lưu tiêu sái không tự chủ mà toát ra.

Đôi mắt phương của Cúc Thần ngẫu nhiên lướt qua gương mặt Vân Dương, không nhịn được mà toát ra mấy phần tiếc hận.

Đáng tiếc, một vị công tử dung mạo khí chất đều vô địch như vậy...

Đường càng đi càng xa, vị trí cũng càng ngày càng lệch, càng chạy càng đến gần khu đèn đỏ hỗn loạn.

Xa xa nhìn lại, dân chúng trên phố bắt đầu dày đặc.

Rốt cục, sau khi vượt qua một góc đường dơ dáy bẩn thỉu, hai bên đường đi bày đầy những quán hàng rong.

Muộn như vậy, thế mà còn nhiều người bầy quầy bán hàng vậy sao?

Khóe môi Vân Dương cong lên, hữu ý vô tình hỏi:

- Cúc Thần, rốt cục ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Nguyệt tỷ sao có thể đến cái loại địa phương này? Chỗ này thì có gì tốt mà chơi?

Cúc Thần cười lớn một tiếng:

- Công tử đừng gấp, chúng ta đã đến rồi.

- Đến rồi?!

Vân Dương quay đầu chỉ ra đường cái:

- Là chỗ này sao? Có gì thú vị đâu?!

Thấy Vân Dương quay đầu, thân thể tiểu xảo của Cúc Thần đột nhiên nhanh chóng lui lại, quát:

- Động thủ!

---------------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment