Ta Là Chí Tôn

Chương 169

Nhớ tới lúc nhận nhiệm vụ, Trình tổng quản có nói:

- Phải đảm bảo vạn vô nhất thất, tăng thêm ít nhân thủ đi cho đảm bảo đi. Hiện tại, tướng lĩnh ngoại quốc đều đến tụ tập, thừa dịp hỗn loạn này mà giải quyết cả đi.

- Coi như muốn làm đến hoàn mỹ, lời của Trình tổng quản vẫn có chút dùng dao mổ trâu mà giết gà đi, dù sao cũng chỉ là một tên hoàn khố công tử, sao lại cần đến cả năm trăm người...

Người dẫn đầu cười ha ha, dường như hết thảy mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay.

- Mọi thứ lấy ổn định làm trọng.

Trình tổng quản nhàn nhạt nói:

- Sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực. Lại nói, Vân công tử này cũng không phải chỉ là một tên hoàn khố, trên người cũng có tu vi, dù sao vẫn là con trai duy nhất của Thiên Ngoại Vân Hầu...

- Tu vi gì mà có thể đỡ nổi 500 võ giả vây công? Coi như bản thân Thiên Ngoại Vân Hầu cũng khó mà đỡ nổi tình huống thế a...

Mấy tên hán tử dẫn đội đều tự cười thầm.

Có người dẫn dụ, có người phục sát, bố trí thế trận tuyệt sát. Hơn năm trăm người tầng tầng vây sát, chỉ để đối phó với một tên hoàn khố công tử... Cái này, cũng thực là quá coi trọng hắn a!

Nhưng...

Bây giờ họ mới biết...

500 người?

Đối với Vân công tử mà nói, đơn giản chỉ như 500 món đồ chơi vô hại!

Thực lực của Thiên Ngoại Vân Hầu thế nào thì bọn hắn cũng không biết, nhưng Vân Dương, con trai độc nhất của hắn lại chính là Tu La hiển thế!

Mội hơi liên sát 500 người, thế mà còn có thể nở nụ cười ôn như như vậy, có vẻ như đang hồi tưởng gì đó... Cái này, cần phải có thần kinh thép đến như nào? Không, thần kinh thép cũng chỉ có thể trấn định, nụ cười ôn như kia... Da đầu đám người không khỏi run lên!

Nhóm người bọn hắn vẫn luôn ẩn núp, cũng chỉ có một người xuất thủ lúc chém giết Cúc Thần, nhưng người khác căn bản không hề động đậy, từ đầu đều ẩn thân quan sát, chờ thời cơ tung một kích tất sát. Nhưng, cùng với biểu hiện kinh người của Vân Dương, ngay cả chút suy nghĩ xuất thủ cuối cùng của họ cũng biến mất.

Không cần nói, chỉ cần nhìn mấy tên cao thu ngũ trọng dẫn đội trong năm trăm người kia, cũng không trụ nổi qua kích thứ nhất của Vân Dương, mọi người lập tức triệt tiêu suy nghĩ xuất thủ.

Chỉ chờ Vân Dương rời đi, rồi mới xuất hiện.

Ngũ trọng sơn, không trụ nổi một chiêu!

Như vậy, mấy tên ngũ trọng đỉnh phong như bọn hắn... Có thể đỡ nổi mấy chiêu?

Nhất là người lúc trước xuất thủ với Cúc Thần, sắc mặt hắn sớm cắt không còn giọt máu, nhịp tim phanh phanh đập gấp hai lần bình thường.

Hắn nhớ kỹ, lúc bản thân xuất kiếm chém Cúc Thần, Vân Dương đã từng ngẩng đầu lãnh lãnh đạm đạm nhìn hắn.

Sau khi tận mắt nhìn thấy chiến lực của Vân Dương, hắn khẳng định: Vân Dương tuyệt đối có năng lực xuất thủ cứu Cúc Thần!

Chỉ cần Vân Dương xuất thủ, hắn quyết không thể giết được nữ nhân này.

Nhưng Vân Dương không xuất thủ, hiển nhiên không muốn cứu nữ nhân này!

Nhưng, lúc này, hắn lại nhớ đến ánh mắt lãnh đạm kia của Vân Dương, không khỏi càng nghĩ mà càng sợ, sợ hãi chưa từng có.

Tử bào phất phơ, Vân Dương chậm rãi thong thả đạp trên huyết hải, nói khẽ:

- Thế nào? Các ngươi còn không ra a? Các ngươi hiện có mười một người, bên trái năm người, bên phải có bốn. Bên phải góc phòng mà ta chỉ chính là người đã giết Cúc Thần, không cần né, ta đã sớm chú ý tới ngươi. Còn có hai tên trên đại thụ cao nhất kia, cho rằng bản thân ẩn núp rất hoàn mỹ sao?

Vân Dương khẽ ngẩng đầu, trên nửa bên mặt, lộ ra một tia cười mỉa mai:

- Chẳng lẽ, các ngươi còn nghĩ các ngươi còn có thể trốn được? Không cần tiếp tục si tâm vọng tưởng, tới chịu chết đi!

Đùng!

Một người bị dọa đến mất không chế, trực tiếp đè nát một viên ngói.

Vân Dương nhàn nhạt nhìn qua, lạnh lùng nói:

- Nếu các ngươi còn không ra, nhưng vậy để ta tìm các ngươi, lúc đó lực chia rẽ tất sẽ yếu nhược, các ngươi không tụ lại, càng không thể đối kháng với ta, nhất định sẽ bị ta dần dần đánh tan, toàn quân bị diệt...

Xoát xoát xoát, hô hô hô.

Mười một người, đồng thời xuất hiện trên nóc phòng.

Cao cao thấp thấp, từng ánh mắt nhìn xuống tràn đầy sự phức tạp, một bộ tử bào đứng trên huyết hải, thân hình cao ngất, gương mặt anh tuấn khiến cho không chỉ nam nhân mà ngay cả nữ nhân cũng phải hổ thẹn.

Thực tế, ánh mắt lúc này của mười một người bọn hắn, tựa như đang nhìn một tôn Lệ Quỷ lao ra từ Địa Ngục, trong ánh mắt, tràn đầy sự sợ hãi.

- Khụ khụ... Vân cỗng tử... Cửu ngưỡng đại danh đã lâu!

Người cầm đầu cười gượng hai tiếng, trong mắt chứa đầy sự kiêng kỵ, nói:

- Chuyện này, các huynh đệ chúng ta cũng là bị ép buộc. Dù sao ăn cơm của người ta, phải làm việc cho người ta. Đây cũng là chuyện không có cách nào khác.

Ánh mắt Vân Dương tập trung trên người đại hán cầm đầu kia, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia chớp động, con ngươi co rụt lại, nhưng lập tức biến mất. Nhàn nhạt gật đầu:

- Ta hiểu. Lấy người tiền tài, giúp người tiêu tai, vốn cũng là lời lẽ chí lý! Bất quá, hiểu thì hiểu, hôm nay người ngã dưới đao của ta nhiều như vậy, ta cũng chỉ có thể thán một tiếng bất đắc dĩ mà thôi... Dù sao, một người đứng trước nguy cơ, kiểu gì cũng sẽ lựa chọn tự vệ, các ngươi nói, có phải có lý hay không?

Thanh âm của Vân Dương vẫn bình thản như trước, trong đó lại thêm một tia rã rời cùng ôn hòa.

Đại hán đối diện chỉ thấy hàn ý trong lòng ùng ục ùng ục bốc ra ngoài, mấy người bên cạnh ghé mắt nhìn lại, lông tơ trên mặt trên tay mấy người người này đồng thời dựng đứng cả lên.

- Vân công tử nói chí phải. Chí phải ha ha ha...

Người này cười một tiếng khiên cưỡng.

- Nếu tất cả đã xuất hiện, vậy thì đồng thời cho ta một câu trả lời đi.

Vân Dương mỉm cười:

- Trong giang hồ, nếu gặp chuyện như vậy, chỉ cần lưu lại ít đồ, quy củ này, các ngươi hẳn đều rõ a?!

Người đứng đầu đắng chát hỏi:

- Không biết Vân công tử muốn chúng ta lưu lại thứ gì a?

Vân Dương ôn nhu cười cười:

- Nợ mạng, trả mạng, đương nhiên ta muốn các ngươi lưu đầu các ngươi ở lại... Nhưng khẳng định các ngươi không muốn làm.

Câu trước của hắn, thiếu chút nữa hù chết đám người.

Đại ca, cái tật nói chuyện không hết câu là không tốt a... Rất dễ hù chết người biết không?!

- Nhưng theo quy trên giang hồ, chuyện thế này, chí ít cũng phải lưu lại một cánh tay!

Trong mắt Vân Dương bất chợt lóe ra một đạo đao mang:

- Một cánh tay, hoặc một con mắt, hoặc một cái chân. Chính các ngươi tự lựa chọn!

- Ngoài ra còn một chuyện, lưu mạng các ngươi lại, nhớ kỹ khi trở lại nói cho thái sư...

Vân Dương ngẩng đầu:

- Nói với hắn: tuổi đã lớn vậy rồi, lại vì dân vì nước mà vất vả, xem như một vị quan tốt, thanh danh của hắn cũng không dễ mà được. Con rể của hắn là trừng phạt đúng tội. Nói lão nhân gia ông ta... Cũng đừng có tiếp tục đi tìm chết a.

Ánh mắt đại hán cầm đầu lấp lóe một cái, khàn giọng nói:

- Vân công tử, như thế, vẫn có chút quá.

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng không lên tiếng.

Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện hai bóng người cạnh hắn, một cỗ uy áp phô thiên cái địa bao phủ lấy người một người đối phương, tức thời đám người đồng thời cảm thấy hô hấp khó khăn.

Dưới uy áp kinh khủng này, bọn hắn sao có thể không biết, hai người đột nhiên xuất hiện này chính là tồn tại mà bọn hắn không thể chống cự?

Vân Dương cười cười:

- Ta còn cho rằng bẫy rập lợi hại thế nào. Hại ta mất công mang thêm hai vị hộ vệ...

Hắn mỉa mai cười cười:

- Nếu sớm biết, ta có thể làm cái chuyện bé xé ra to này a, mặc dù cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, nhưng quá cẩn thận, khó tránh khỏi việc huy động nhân lực.

Hán tử cầm đầu thấy thực lực hai bên càng lúc càng xa cách, cắn răng chán nản nói:

- Vân công tử nói đúng, lần này chúng ta nhận thua là được!

Mặt mày những người khác đều xám như tro, ngay cả một chút may mắn cuối cùng cũng biến mất.

Đao quang lóe lên, đại hán cầm đầu hét thảm một tiếng, tự chém rụng một cánh tay của mình, máu tươi phun ra như suối.

- Vân công tử, cái này... Đã được a?

Đại hán lấy tay bưng lại vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống. Gương mặt thô kệch đã biến thành trắng bệch.

Vân Dương bình thản nhìn sắc mắt hắn, ánh mắt dời về đại hán kế tiếp.

Đại hán nhắm mắt lại, xé ống tay áo nhét vào miệng mình. Cắn răng một cái, đao quang lóe lên, một cánh tay bay theo người trước.

Những người khác đồng thời dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Vân Dương, Vân Dương ôn như nhìn lại, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt, không có chút hương vị từ bi thương hại.

Các ngươi muốn tới giết ta, ta không lấy mạng các ngươi đã là đại từ đại bi. Còn muốn ta thiện tâm ngoài định mức?

Tất cả mọi người đồng thời tuyệt vọng, cũng đồng thời hiểu rõ: đứng trước tên ác ma giết 500 người mà không nhăn mặt này, muốn trông cậy vào hắn có thể thiện tâm thương hại bọn hắn, đó là chuyện tuyệt không thể nào.

Từng tên cắn chặt răng, tự động chặt xuống một cánh tay, trong lòng cảm thấy hối hận vô hạn.

Tại sao bọn hắn lại xui vậy chứ, tại sao lại gặp phải cái nhiệm vụ này a?

Người phủ thái sư đều đi đớp cứt cả rồi sao?

Vị Vân công tử này đáng sợ như thế, vậy mà bọn hắn lại định nghĩa thành hoàn khố, hiểu chút quyền cước thô sơ? Tu vi huyền khí bình thường?

Tu vi này mà còn “bình thường”, như vậy bọn hắn tính là cái gì?

Thậm chí trong thiên hạ này, còn có mấy người có thể được xưng là tu vi thượng thừa?!

- Nếu đã trả giá, vậy liền trở về đi.

Sắc mặt Vân Dương lạnh nhạt:

- Hôm nay các ngươi may mắn không chết, không có nghĩa lần sau cũng có thể may mắn như vậy.

Trong con mắt hắn lộ ra sát khí sắc bén:

- Chớ có quên, nói cho Lý thái sư... Chớ có lại đi tìm chết!

Phất ống tay áo một cái, Vân Dương quay người, đạp trên huyết thủy, sải bước đi về.

Vừa ra đầu phố, một tên lưu manh len lén nhô đầu ra, nhìn thấy núi thây biển máu đầy đường, không khỏi kêu lên một tiếng sợ hãi.

Lại thấy Vân Dương bước ra từ trong núi thây biển máu, tựa như Tử Thần bước tới phía hắn, trái tim hắn bỗng ngừng đập, hai mắt đăm đăm nhìn Vân Dương, ánh mắt đông cứng lại.

Vân Dương hờ hững quay đầu, lạnh lùng hướng ánh mắt về người kia một cái, tiếp tục nhanh chân mà đi.

Mỗi bước chân của hắn, đều lưu lại một dấu chân đỏ tươi.

Lưu manh kia nhìn thấy Vân Dương quét mắt tới, tựa như đối diện với Diêm La Vương nơi Cửu U Địa Ngục, tâm thần chấn động run rẩy, hai mắt đăm đăm, trong miệng kêu lên hai tiếng ôi ôi, cuồng khiến một tiếng:

- Đừng giết ta... Ta chỉ là... Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây...

Cũng không biết người này nghĩ đến chuyện gì, lời cò chưa dứt, hai mắt bỗng lồi ra, chạy về phía trước hai bước, đột nhiên ngã xuống đất, co quắp mấy lần rồi mới bất động.

Tên côn đồ này, thế mà bị một cái nhìn bình bình đạm đạm của Vân Dương dọa chết!

...

-----------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment