Ta Là Chí Tôn

Chương 175

- Chén rượu thứ năm!

Mắt hổ quét qua:

- Kinh tất cả các huynh đệ thương binh Ngọc Đường!

- Thân tàn nhưng trí chưa tàn. Có chiến sự, còn có thể tiếc tục mặc giáp! Các huynh đệ, mỗi người đều là người tốt, mỗi người đều là anh hùng!

- Các huynh đệ, Thiết Tranh ta mời các ngươi! Cạn ly!

- Đại soái...

Trong mỗi gia đình thương binh, mỗi một vị thương binh đều lệ nóng doanh tròng, vô luận trên người bị tàn tật như thế nào, vô luận có uống được rượu hay không, có nên uống rượu hay không, tất cả đều bừng một bát Anh Hùng Huyết, chảy nước mắt, một hơi cạn sạch.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy chí lớn kịch liệt rung động, bùi ngùi mãi không thôi.

- Chén rượu thứ sáu!

Thiết Tranh hét lớn như sấm vang:

- Kính, Cửu Tôn đại nhân!

Thiết Tranh uống một hơi cạn sạch.

Tất cả quân nhân, đồng thời cúi chào.

Lúc này, danh tướng các nước đồng thời chấn động, ngay cả Vân Dương sau đài cũng chấn động.

- Chén rượu thứ bảy!

Thiết Tranh lớn tiếng nói:

- Kính anh hùng thiên hạ! Kính bát phương quân địch! Kính, tất cả các huynh đệ quân nhân còn chiến đấu trong thiên hạ!

Đám người Hàn Sơn Hà đồng thời cất bước, danh tướng toàn đại lục sóng vai, sắc mặt nghiêm nghị, cung lĩnh một chén rượu này.

- Cạn ly rượu này, chiến tử không chút oán niệm, chiến thắng phải có vinh quang. Huynh đệ đều là quân nhân, sống lưng như sắt thép! Say nằm sa trường. Da ngựa bọc thây có ngại gì! Hôm nay nâng chén cùng uống, ngày mai đao kiếm đối mặt. Số mệnh quân nhân trong thiên hạ, chúng ta cùng vui vẻ gánh lấy!

Thanh âm của Hàn Sơn Hà, bao hàm tình cảm, trầm bồng du dương, âm thanh truyền ngàn dặm.

Gió bấc cuốn lấy đại kỳ, gào thét trên bầu trời Thiên Đường.

Vạn chúng nghiêm túc, im ắng hồi lâu.

Danh tướng các nước, tướng sĩ các nước đồng thời nâng chén!

Sau khi uống một hơi cạn sạch, vô số người tuôn trào lệ quang.

Không biết tự lúc nào, có người bắt đầu thấp giọng niệm tụng, người niệm tụng càng lúc càng nhiều, càng ngày càng đông, đến cuối cùng, bốn trăm ngàn người cùng niệm tụng.

Thần sắc trầm tĩnh, ai nấy đều niệm tụng trong sự nghiêm nghị.

“... Chiến tử không chút oán niệm, chiến thắng phải có vinh quang. Huynh đệ đều là quân nhân, sống lưng như sắt thép! Say nằm sa trường. Da ngựa bọc thây có ngại gì! Hôm nay nâng chén cùng uống, ngày mai đao kiếm đối mặt. Số mệnh quân nhân trong thiên hạ, chúng ta cùng vui vẻ gánh lấy!”

Thanh âm như lôi cổn, cuồn cuộn truyền về phương xa.

- Chén rượu thứ tám!

Thiết Tranh hét lớn:

- Kính, tất cả huynh đệ chiến tử trong thiên hạ! Chén rượu này, cộng vinh diệu. Chén rượu này, mẫn ân cừu! Chén rượu này, kiếp sau tụ họp thành huynh đệ! Chén rượu này, kiếp sau tái chiến lại là địch!

Oanh!

Toàn bộ hiện trường, đến đây toàn bộ nổ tung.

Vô số người gầm thét: “Kiếp sau tụ họp thành huynh đệ! Kiếp sau tái chiến lại là địch!”

Ai nấy gào khàn cả giọng, hai mắt đỏ bừng!

Đám danh tướng Hàn Sơn Hà cũng đỏ hồng hai mắt, ngửa đầu một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, cảm thụ sức nóng của rượu chảy xiết trong huyết mạch, mấy người Hàn Sơn Hà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Cái này, là quân nhân rượu!

Cái này, mới là quân nhân rượu!

Sống nửa đời người, không biết uống bao nhiêu là rượu, nhưng chỉ có lúc này, mới cảm giác, rượu này thấm đến tận linh hồn!

Mặc kệ sống chết, mặc kệ thương tàn... Chỉ cần từng là quân lữ, chỉ cần từng ra chiến trường, bất luận có còn hay không, tất cả huynh đệ, mỗi người, đều có phần!

- Anh Hùng Huyết!

Hàn Sơn Hà cầm qua một vò rượu, ngưng mắt chăm chú hồi lâu, thở dài một tiếng:

- Rượu ngon!

Lại rót một chén, hai mắt nhắm nghiền, hai giọt nước mắt thấm qua khóe mắt, uống một hơi cạn sạch:

- Quả nhiên là rượu ngon a...

- Về sau, Anh Hùng Huyết này chính là rượu chuyên dùng trong quân Đông Huyền ta!

Hàn Sơn Hà quyết định:

- Mặc kệ đám hỗn đản kia làm gì, nhưng, về sau, rượu ta dùng trong quân, cũng chỉ uống Anh Hùng Huyết này!

- Bởi, đây mới chính là rượu dành cho quân nhân!

- Sinh tử thắng bại đều là quân nhân, chúng uống một chén rượu.

- Cùng có Anh Hùng Huyết, cùng chảy Anh Hùng Huyết. Cùng uống Anh Hùng Huyết, mới là Anh Hùng Huyết!

Mấy vị lão tướng, đồng thời cảm thấy dư vị vô tận, dư vị vô tận.

Những người này không phải hạng người quyền cao chức trọng, cả đời uống vô số rượu ngon. Anh Hùng Huyết hôm nay, tuy không phải là phàm phẩm, nhưng cũng không tính là hàng quá cao cấp.

Nhưng, tất cả mọi người uống rượu này, đều khen không dứt miệng, dư vị vô tận.

Bởi, người được uống rượu này, không khỏi sinh ra một cảm giác: về sau, nếu uống rượu cùng các huynh đệ trong quân, nếu không uống Anh Hùng Huyết này... Còn có ý nghĩa gì nữa?

- Chén rượu thứ chín!

Thiết Tranh nhắm hai mắt lại:

- Kính, kinh thê tử quân nhân trong thiên hạ, kính mẫu thân quân nhân trong thiên hạ. Đồng thời cũng mời thê tử ta, ta muốn, cùng nàng thiên trường địa cửu, ta muốn, hai vợ chồng cùng nhau già đi, ngồi xem con cháu chạy đầy cả sảnh, ta muốn, thiên hạ thái bình, người người an khang, nhà nhà mỹ mãn.

Chúng quân nhân đồng thời tĩnh lặng.

- Nhưng ta chưa hẳn có thể làm được. Ta là quân nhân Ngọc Đường. Quốc gia bấp bênh, chẳng biết lúc nào ta sẽ lại ra chiến trường. Ta không biết khi nào, liền sẽ vĩnh viễn nằm lại chiến trường.

Thiết Tranh ngẩng đầu:

- Nhưng tâm ta kiên quyết! Chén rượu này, mời thê tử, kính thiên hạ, tất cả thân nhân người lính! Các ngươi, vất vả! Chúng ta còn sống, các ngươi lo sợ nơm nớp, trông mòn con mắt. Chúng ta chết rồi, các ngươi đau khổ dày vò, chống đỡ gia đình, vô luận chúng ta sinh tử, các ngươi đều là người mệt nhất, chẳng những mệt về thể xác, tinh thần càng thêm mệt mỏi!

- Mời mọi người!

Thiết Tranh ngửa đầu, một hơi cạn sạch!

Lần này, hắn cũng không có phát hiệu lệnh, cũng chưa từng diễn luyện. Nhưng tất cả danh tướng trên đài, tất cả lão soái, tất cả tướng sĩ, lại lần nữa đứng dậy, đồng thời cúi chào, đồng thời nâng chén, một hơi cạn sạch!

- Kính, thân nhân người lính trong thiên hạ!

Gió thu gào thét trên không, ngoại trừ tiếng gió rít gào, tất cả đều tĩnh lặng.

Thượng Quan lão phu nhân thở thật dài, nhìn Thiến nhi đứng rúc vào Thiết Tranh trên đài cao, trên mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc thỏa mãn.

Không khỏi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đứa nhỏ ngốc, chỉ sợ ngươi đã bị lời nói này làm cảm động, cảm thấy mình tìm được một vị phu quân có trách nhiệm. Nhưng ngươi không hiểu, lời của Thiết Tranh, tất cả đều là lời thật.

Càng nhiều... Là áy náy a!

...

Đến lúc này, tân hôn mới xem như kết thúc.

Hoàng đế Bệ hạ cùng Thượng Quan lão phu nhân đã rời đi từ trước.

Tứ phương binh mã cùng dần rút lui.

Tân lang quân Thiết Tranh đại soái, cầm một nắm lớn ngân phiếu trong tay, lập tức có một cảm giác vi diệu trở thành đại phú hào.

Các tướng đến uống rượu mừng, lại biết rõ Thiết Tranh tổ chức buổi thịnh sự này có bao gian này, há có thể tay không mà đến?

Cho dù là địch nhân, nhưng chút hạ lễ này, ai cũng không thể thiếu, hơn nữa còn tặng không ít.

Cho dù Đông Huyền đế quốc đưa ít nhất, cũng trọn vẹn hai trăm vạn lạng bạc!

- Đây là các đồng liêu trong quân ngươi ít ta ít mà góp lại, không có quân hệ với lập trường quốc gia! Chỉ là nam nhi trong quân, chúc mừng thiết đại soái, tự phát chung tiền, không thể cự tuyệt.

- Hôm nay có thể uống chén rượu này, đã là chuyện may mắn, càng là đã quấy rầy, được hưởng sái, tự nhiên cũng nên có chút hồi báo. Cho nên, nếu thiết đại soái khăng khăng không thu, chính là cố ý làm khó chúng ta, chẳng lẽ muốn chúng ta thiếu phần nhân tình này, ngày khác đối mặt trên chiến trường, nhờ đó lấy cơ sao?!

Đã nói đến nước này, có thể nói là vừa đấm vừa xoa, Thiết Tranh thực sự không có cách nào, trầm ngâm nửa ngày, rốt cục cũng nhận tiền mừng, lại xúc động nói:

- Hôm nay cùng say, tình nghĩa đều dừng ở đây, ngày sau gặp lại trên chiến trường, vẫn là ngươi chết ta sống, không có khả năng khác, đây mới là bản sắc quân nhân.

Cuối cùng, Thiết Tranh nhận được quá hai ngàn vạn lượng, sau khi hai vị lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn cùng Lãnh Đao Ngâm thương lượng, mệnh Thiết Tranh tự lưu lại hai trăm vạn, còn lại, một nửa quyên ngân khố, một nửa phân cho thân nhân thương binh liệt sĩ.

- Sao còn muốn cho ta, ta cần nhiều tiền như vậy làm gì?! Đều phân đi a, há không phải có thể cứu trợ thêm nhiều quân sĩ thương vong!

Hiển nhiên, Thiết Tranh không quá hài lòng với cái kết quả này, lớn tiếng ồn ào không thôi.

Thu Kiếm Hàn thương hại nhìn tên lăng đầu thanh này, thở dài.

Bên kia, Thương thư Lại bộ, cha vợ Thiết Tranh sắc mặt tái xanh, ánh mắt sâm nhiên nhìn chằm chằm người nào đó. Thậm chí ngay cả tân nương mới cưới, cũng khẩn trương nhìn Thiết Tranh.

Bỏ tiền chuẩn bị hôn lễ, còn bao nhiêu việc nơi biên quan, hiện tại, tài sản của Thiết Tranh, nói dễ nghe là giật gấu vá vai, nói khó nghe một chút, căn bản chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi!

Dùng câu này để hình dung thực không chút sai lầm, nếu thực sự phân phối tiền theo cách của Thiết Tranh, vậy sau khi con hàng này trở về, cơm tối phải đến nhà các vị tướng quân xin tiền giải quyết, nếu không thì phải liếm láp đồ cưới của thê tử để nhét đầy cái bao tử...

Cũng thật thiệt thòi cho con hàng này, đến giờ còn đang hô: ta cần nhiều tiền như vậy làm gì?

- Cho ngươi thì ngươi cứ cầm, lắm mồm cái gì!

Thu Kiếm Hàn trừng mắt.

Mặt Thiết Tranh chảy dài ra, cầm ngân phiếu trong tay, cảm thấy rất là nóng bỏng, tranh thủ kín đáo đưa cho tân nương:

- Phu nhân, sau này, ngươi quản tiền.

Thiến nhi lập tức đỏ mặt tía tai, thầm nghĩ một tiếng, tên hỗn đản, trước mặt nhiều người như vậy, chắp tay liền nhường đại quyền gia đình...

Thế nhưng, sao trong lòng ta lại thấy vui mừng như vậy a!

Bàn tay mềm mại của Thiến nhi cầm lấy ngân phiếu, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu.

- Ha ha ha...

Không phân địch ta, tướng quân các nước đồng thời cười to.

- Ngay ngày tân hôn đầu tiên, liền nhường quyền lực tài chính, ha ha, sau này trận doanh bị thê tử quản nghiêm, lại nhiều thêm một vị tuyệt thế thống soái! Đáng giá ăn mừng, quả thật đáng ăn mừng!

Một đám lão già cười đến lông mày không thấy mắt, nhao nhao móc tiền túi, lại lấy danh nghĩa cá nhân gửi tiền mừng.

Mọi người đều thành khẩn chúc phúc, tình cảm chân thành tha thiết.

Thiến nhi cùng Thiết Tranh lễ phép cảm tạ từng người, tất cả đều xin nhận.

Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ. Nhưng, mặc kệ là ai, đều rõ một điều, đừng nhìn không khí hòa hợp hôm nay mà nhầm tưởng, một khi xoay người sang chỗ khác, khi lại đối mặt trên chiến trường, không có ai sẽ hạ thủ lưu tình.

...

-----------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment