Ta Là Chí Tôn

Chương 187

- Từ lúc ban đầu là Thượng Quan tướng môn, cho tới bây giờ là Thu Lãnh Thiết cùng các tướng quân đội... Cái gọi là công cao chấn chủ chưa hẳn không có, nhưng Hoàng đế chưa từng để ý, mới thực là khó có được, đây mới thực sự là quân thần hợp ý!

- Còn có chín người Cửu Tôn đại nhân, từ đầu đến cuối Hoàng đế Bệ hạ chưa từng biết tên tuổi cùng lai lịch mấy người bọn họ, lại dám lấy quốc vận, lấy chiến sự ra nhờ vả, đây phải có ý chí vĩ đại nhường nào?

- Đám người các ngươi, muốn cùng so với chúng ta? So được sao? Nói các ngươi tự cao tự đại, không biết tự lượng sức mình còn là nhẹ, căn bản chính là kiến càng lay cây!

Ánh mắt lạnh lùng của Vân Dương quét qua chúng tướng, nói khẽ:

- Cho nên, trước mặt các ngươi ta cảm thấy rất kiêu ngạo, bởi, ta là người Ngọc Đường! Không chỉ ta, bất kỳ một vị bình dân bách tính nào của Ngọc Đường, đối với các người trên vấn đề này đồng dạng cũng có thể kiêu ngạo!

- Đây không phải sự kiêu ngạo của một mình ta, mà là sự kiêu ngạo của toàn một dân tộc!

Vân Dương cười cười quay đầu nhìn thiếu niên áo đen, mỉa mai nói:

- Tiểu tử, ta biết thân phận ngươi bất phàm, có lại lịch đặc thù. Nếu ngươi thực có gan, khi trở lại nói với Hoàng đế của các ngươi, không cần nghi kỵ Hàn Sơn Hà, ngươi có thể làm được không?

Thiếu niên áo đen tức giận hừ một tiếng, quay mặt, cắn răng, lần này, ngay cả một chữ nửa chữ cũng không đáp lại!

Làm không được!

Thực lòng làm không được!

Chuyện này, nếu có thể tùy tiện nói ra, Hàn Sơn Hà há không sớm làm?

Chẳng nhẽ còn cần chờ đến bây giờ Vân Dương nhắc sao?

Khi mọi người rời khỏi Cửu Tôn, một đường ầm ĩ bàn luận.

Đến lúc rẽ ngoặt, tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay người, ánh mắt phức tạp nhìn đám mây mù bao lấy Cửu Tôn phủ.

Bất kể thế nào.

Nơi này, tất trở thành truyền thuyết của toàn bộ Thiên Huyền đại lục.

Trở thành thánh địa Ngọc Đường, thậm chí thánh địa trong toàn thiên hạ!

Vân Dương nhìn như không lưu ý, chỉ giận giữ tiến lên phía trước. Kỳ thực, phản ứng của mỗi người ở đây, đều không sót chút nào mà thu vào trong mắt hắn.

Trong hai trăm người, có người nhíu mày, có người trầm tư, cũng có người lấp lóe hai mắt, càng có người lộ vẻ ngoan lệ.

Tối này, tất có người sẽ thừa dịp đêm đen mà đột nhập Cửu Tôn phủ!

Điểm này, Vân Dương dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra.

Nhưng Vân Dương không hề có chút xíu lo lắng. Nói một câu tự đại, đại trận Cửu Tôn phủ, coi như Lăng Tiêu Túy tự mình đến xông vào, Vân Dương cũng có lòng tinh oanh sát lão ở trong trận!

Ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ mà thế gian công nhận còn phải nuốt hận, chớ đừng nói đến người khác!

Tới đi, càng nhiều càng tốt.

Tốt nhất là hai trăm người này cùng tới, sau đó toàn bộ chết bên trong, đó mới thực là một lần vất vả cả đời nhàn nhã...

...

Từ khi bắt đầu trở về, chúng tướng đồng thời phát hiện ngoài ý muốn, người hướng dẫn của Ngọc Đường nhiệt tình chưa từng có.

- Uy, các vị, tối nay chúng ta đến Nghê Thường các nhé? Bên đó có rất nhiều cô nương xinh đẹp, tất cả đều đa tài đa nghệ, đều là bán nghệ không bán thân, vào đó là các nàng chọn khách nhân, chỉ có người tự tin mới có thể tiến vào, nếu thực sự bị các cô nương không để ý, vậy cũng thực không đẹp mắt.

- Là không thích hay không có tự tin? Nếu không chúng ta đi Tiên Tử sào đi, cô nương ở đó dù không phải là tiên tử thực sự, nhưng ai nấy đều thủ nghệ như thần tiên, tuyệt đối không phải chỉ để trưng cho đẹp.

- Còn không thích? Không thích nơi tao nhã như vậy sao? Vậy chúng ta đi Chi Phấn lâu, cô nương bên đó đều như ôn hương nhuyễn ngọc....

- Chẳng nhẽ các ngươi thích nơi trực tiếp nhất? Mọi người đều là nam nhân, có gì cứ nói thẳng a, muốn đơn giản trực tiếp thì có thể đi Mỹ Nhân thính, đưa tiền là có thể tiến đến, công nương ở đó chẳng những đẹp, mà công phu lại càng tốt hơn, đảm bảo khiến các ngươi lưu luyến quên về...

- Ai nha, đến cùng các ngươi muốn đi đâu? Các ngươi nói thẳng một câu a, có sở thích đặc biệt nào cứ nói... Nói ra ta cũng dễ an bài... Lại nói, các ngươi là người từ xa tới, không phải vì cái này sao? Đừng ngại, nam tử hán đại trượng phu, nói một câu lại khó như vậy a...

- Nhanh nhanh nhanh... Ai nha, còn ngại với ta làm gì? Mọi người đều là nam nhân, ai mà chẳng hiểu ý ai...

- Ừm? Chẳng nhẽ các ngươi ở trong quân đội lâu ngày, còn có ham mê đặc thù? Vậy cũng không có vấn đề, mặc dù ta cũng không quá am hiểu mặt này, nhưng Ngọc Đường cũng có một số nơi chốn đặc biệt, muốn tìm mấy cái giúp các ngươi giải quyết vấn đề, cũng không phải chuyện khó, nhưng các ngươi phải từng bước thực hiện, không được quá thô bạo...

Trên đường đi, Vân Dương nhiệt tình đến cực điểm, kiệt lực đề cử, không nề hà một câu.

Chúng tướng cùng nhau liếc mắt nhìn tên hỗn đản này, mặc kệ ngươi sủa bậy.

Nhìn dáng vẻ nhiệt tình tới suýt nữa bạo rạp này, bọn họ kém chút là quên người nào đó từng vì chuyện này mà mắng họ một đường... Mắng tới cẩu huyết sói đầu...

Nhưng nguyên nhân mà mọi người lờ hắn đi, cố nhiên là bởi vì những lời này có chút quá mức, còn vì bọn họ vừa mất đi một cao thủ mười thành viên mãn, tâm tình của mọi người còn chưa có hồi phục. Trong đầu còn đang nghĩ tới Cửu Tôn phủ thầm bí mà cường đại, làm gì còn có tâm tứ cân nhắc chuyện khác.

Hơn nữa... Tên hỗn đản này lại mở miệng nói họ tới là vì chơi gái, còn lải nhải giới thiệu cả ngày trời...

Người đã nói như vậy, chúng ta còn đi thế nào a?

Mặt mũi mọi người đều đã bị ngươi kéo xuống, còn có thể theo ngươi đi kỹ viện sao?

Suy nghĩ quá nhiều a.

Thậm chí, ngay cả một số tên thuộc hàng quỷ đói háo sắc, hàng đêm không gái không vui, cũng đều tỏ vẻ kiêng kỵ: vạn nhất theo con hàng này vào kỹ viện, đến nơi hắn hống to một tiếng: “Đây chính là Chiến Ca tướng quân của Đông Huyền đế quốc, vượt vạn dặm đường xa tới đây, chính là vì tìm cô nương Ngọc Đường chúng ta giải tỏa áp lực... Mọi người nhất định phải hầu hạ cho tốt...

Như vậy, đoán chừng đám kỹ nữ kia cùng nhau bạo khỏi, trực tiếp thả chó đuổi đám người mình ra khỏi lâu!

Lúc đó, mặt mũi, thực ném tới nhà bà ngoại a!

Mà khả năng Vân Dương làm chuyện như vậy là bao lớn?

Đám người suy đi nghĩ lại, lấy bản tính không chút tiết tháo của tên tiểu gia hỏa này...

Chỉ sợ là 100% hắn sẽ làm như vậy!

Có lẽ còn quá đáng hơn một chút... Vạn nhất mình đang cởi truồng hành sự, gia hỏa này đột nhiên mang người phá cửa...

Căn cứ suy tính sâu xa, đối với lời mời nhiệt tình của Vân Dương, tất cả mọi người đồng thời xem như câm điếc. Ta nghe không thấy, càng không nói được, tuyệt đối là không chút phản ứng lại hắn.

- Nếu không...

Vân Dương thử nói:

- Chúng ta đến chỗ khác chơi đùa? Cũng không thể cứ đi một ngày như thế a?

Vẫn không có người nói chuyện.

- Ta sát, mấy người các ngươi còn muốn làm gì? Con mẹ nó có gì thì mau thả rắm a!

Vân Dương rốt cục tìm được lý do nổi bão, thuận lý thành chương mà bắt đầu bạo phát:

- Ngươi nói các ngươi, ai nấy đều giả câm giả điếc? Các ngươi mời ta làm người dẫn đường, đến bây giờ lại không nói chuyện với ta, ta đã hạ mình như thế, giới thiệu cho các ngươi bao nhiêu nơi huyền ảo thú vị, các ngươi lại có thể đối đãi ta như vậy.... Ngươi... Các ngươi, đến cùng các ngươi muốn làm gì?

Vân Dương ủy khuất vạn phần, gầm rú:

- Chẳng nhẽ các ngươi muốn đùa ta đến chết a...

Tất cả chúng tướng đều xạm mặt lại, cơ hồ muốn đưa tay bịt tai.

Hàn Sơn Hà cũng biểu lộ vẻ đau đầu.

Bởi hắn đã nhìn ra, tên tiều tử Vân Dương này, so với Thu Kiếm Hàn còn lưu manh hơn, hắn thuần túy... Là muốn chơi người!

Hơn nữa, còn lấy đây làm vui, chơi đến không biết mệt!

Hắn là một tên ác ôn!

Trước đó còn tốt một chút, sau một khắc liền trở mặt mắng người, oanh tạc tất cả mọi người ở đây, sau đó lại đổi lập trường, tìm người đáp lời, thành lập không khí quen thuộc... Sau đó, lại mằng người không chút dấu hiệu, các loại hố hạ bút thành văn, quen thuộc trôi chảy.

Vân Dương đúng là có thiên phú như vậy, hết thảy mới qua có một ngày rưỡi, đã trở mặt tới năm sáu lần.

Coi như Hàn Sơn Hà, đối với tên lưu manh này cũng vô kế khả thi.

Chúng ta tới đây, đến cùng là có mưu đồ mục đích khác, hay là tới để phối hợp với tiểu tử nhà ngươi châm chọc, để đẩy mạnh lực ngưng tụ của lực lượng Ngọc Đường?

Quả thực... Là... Con mẹ nó...

Lại nói, bọn họ có nhiều người như vậy, có ai không phải là tướng lĩnh truyền kỳ, vang danh đại lục?

Tuyệt đại đa số người nhìn thấy họ đều phải lộ vẻ tôn kính. Người hơi nhát gan chút, thậm chí có thể bị khí thế của họ ép tới không thể nói chuyện.

Nhưng tất cả những điều này, tới trước mặt vị Vân công tử trước mắt này, không những không có tác dụng, ngược lại còn dẫn tới hiệu quả phản ngược, người ta vui cười giận mắng, huy sái tự nhiên, muốn cười thì cười, muốn mắng thì trực tiếp giơ chân mà mắng!

Chỉ mũi mắng người, sau đó lại có thể nói kết giao bằng hữu...

Các vị lão tướng ở đây, có ai không phải là người kiến thức rộng rãi, nhưng tên lưu manh không chút sĩ diện này, quả thực đúng là mới gặp lần đầu.

So với người được toàn bộ quân giới, chư quốc công nhận siêu cấp lưu manh Thu Kiếm Hàn, kẻ này dường như còn trâu bò hơn một bậc!

Dù sau Thu Kiếm Hàn chỉ là có bộ da mặt dày, không phải hoàn toàn không muốn thể diện, nhưng vị Vân công tử này, một khắc trước có thể dùng bộ da mặt mỏng đến không tưởng, một khắc sau lại có thể ngang nhiên gỡ xuống cất trong túi...

Đối mặt với tên lưu manh cấp độ này, xem như Hàn Sơn Hà lão luôn luyện thành thục, cũng thúc thủ vô sách, không làm gì được.

- Nếu không chúng ta đi uống rượu đi.

Vân Dương mắng một trận, đột nhiên xoay chuyển nhãn châu, lại thể hiện ra khuôn mặt tươi cười ôn như nhất. Nụ cười trên mặt, chân thành tới mức khiến người khó mà cự tuyệt:

- Chờ chút ta liền chuẩn bị vài hũ Anh Hùng Huyết, chúng ta không say không nghỉ, yên tâm yên tâm, mấy vò rượu này tính trên đầu ta, không để các ngươi phải tốn kém.

- Mọi người khó lắm mới gặp nhau, lại ý hợp tâm đầu, chính là hảo bằng hữu nha, tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, đáng gì đâu.

Vân công tử nói như vậy.

“Hảo bằng hữu... Nếu ai kết giao bằng hữu với ngươi, đời trước khẳng định không thắp hương bao giờ, mộ tổ sớm đã nổ tung...”

Các vị tướng quân đều thầm mắng, nhưng vẫn không khỏi phát sáng hai mắt.

Anh Hùng Huyết?!

...

---------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment