Ta Là Chí Tôn

Chương 196

- Ngươi còn đồ chơi nào tốt? Lấy ra xem một cái? Chỉ cần ta thấy thuận mắt, tiền bạc không thành vấn đề,

Vân Dương nói.

...

Một khắc đồng hồ sau.

Người áo trắng lại mang theo cái mặt đen đi ra.

- Ta còn một khố Tinh Thần Cương Tinh. Thế chấp một vạn lượng không có vấn đề a?

...

Sau nửa canh giờ.

Người áo trắng đứng trước mặt Vân Dương, cắn răng:

- Không cá cược nữa!

- Ta xxx? Đây chính là hơn ba vạn lượng bạc a... Trước sau chưa đến một canh giờ, lão đại ngươi đã thua sạch... Hiện tại, rốt cuộc ta hiểu sao ngươi lại thua một phát bốn ngàn lượng bạc!

Vân Dương lắc đầu thở dài, đồng cảm nói:

- Ta khuyên ngươi đừng nên đánh bạc nữa, tâm được mất của ngươi quá nặng, căn bản không thích hợp với việc đánh bạc, cái thứ đánh bạc này, đánh nhỏ thì mất tình cảm, đánh lớn thì tổn hại sức khỏe a!

Người áo trắng im lặng không nói, cơ bắp trên mặt co rút một trận.

-... Cáo từ.

Từng bước ra ngoài, mỗi một bước, như bị người dùng thiên quân chi lực kéo lại.

- Cái kia... Ta nói... Nếu ngài còn chưa hết hy vọng, thanh kiếm này cũng có thể thế chấp một chút.

Vân Dương ung dung thở dài:

- Bất quá, hay là thôi đi...

- Ngươi muốn kiếm của ta?

Người áo trắng lập tức túm chặt chuôi kiếm, chắc đến nỗi nổi đầy gân xanh.

- Thế nào lại thành ta muốn đâu? Không phải là thấy ngươi thua đến không cam tâm, muốn cho ngươi thêm một cơ hội gỡ vốn thôi sao? Được rồi được rồi. Vẫn là ngươi mau đi nhanh đi.

Vân Dương lắc đầu:

- Miễn cho lại trách ta hại ngươi.

Người áo trắng đã hạ quyết tâm, sải bước trở về:

- Ta thế chấp cho ngươi!

Vân Dương trừng to hai mắt:

- Vị huynh đài này, vừa nãy ta chỉ đùa ngươi một chút, đùa một chút, là ta không phải. Thanh kiếm này của ngươi, một khi thua sẽ thực sự không còn nữa. Ta biết bội kiếm của một võ giả có ý nghĩa gì, nghe ta khuyên một câu, đừng cược. Thật. Đánh bạc tựa như một cái hố, đi vào thì dễ, muốn bò lên, tuyệt đối không dễ dàng như vậy.

Người áo trắng lạnh lùng nói:

- Không cần nhiều lời, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nhận hay không nhận?

Vân Dương:

- Nhận a! Xét thấy thanh kiếm này của ngươi cũng không phải tục vật, ta nguyện ý ra hai vạn lượng bạc. Tùy thời đều có thể chuộc về, thế nào?

Người áo trắng xanh mặt lại:

- Ngươi nói cái gì? Thanh kiếm này của ta, dù có mười vạn huyền thạch cũng tuyệt không mua được, thế mà ngươi thế chấp cho ta hai ngàn lượng bạc?

Vân Dương bĩu môi:

- Ngươi nói trị giá mười vạn huyền thạch thì nó thực trị giá mười vạn huyền thạch? Coi như bán cả cái sòng bạc này, đoán chừng cũng chỉ được số ấy a? Ngươi nói một thanh kiếm có thể đáng giá thế sao? Sao ngươi không đi cướp luôn đi? Hiện tại là ngươi muốn cầu cạnh ta a? Đừng nói hai vạn lạng bạc, coi như... Ân, tốt a tốt a...

Vân Dương bất đắc dĩ nói:

- Như vậy đi, thanh kiếm của ngươi, ta có thể định giá mười vạn lượng bạc. Nhưng, một lần chỉ có thể đưa ngươi hai vạn. Hơn nữa chỉ đưa bốn lần. Lần thứ năm, mặc dù ta vẫn sẽ đưa ngươi hai vạn lượng bạc, nhưng sẽ không cho phép ngươi tiếp tục đánh bạc nữa, ngươi trực tiếp cầm hai vạn lượng rời đi, số tiền đó, ngươi còn có thể sinh hoạt một thời gian, coi như là nền tảng để đông sơn tái khỏi, nếu ngươi đồng ý, chúng ta cứ định như vậy, nếu không đồng ý, trực tiếp cầm kiếm của ngươi rời đi!

Người áo trắng trầm mặt, biết rõ kẻ trước mặt muốn từng bước dẫn hắn vào vực sâu, nhưng vẫn muốn nói một câu:

- Đa tạ.

Loại cảm giác này, thực đối nghịch nhau a!

Một thanh kiếm giá trị liên thành, hết thảy cũng chỉ có thể thế chấp mười vạn lượng, hơn nữa mỗi lần chỉ được nhận hai vạn, thế mà ta còn phải nói lời cảm ơn!

Người áo trắng mang theo một cỗ cảm xúc không thể tưởng tượng nổi, lần nữa tiến vào sòng bạc.

Sau một lát.

- Lại cho ta ha vạn.

Lại một lát.

- Lại cho ta hai vạn.

Lại một lát:

- Lại cho ta hai vạn.

Sau đó, đại khái một khắc đồng hồ.

Người áo trắng ngơ ngác đứng trước mặt Vân Dương, trăm mối mà không cách giải, hoàn toàn không còn nhân sắc.

Bản thân hắn vốn nghe được điểm số, tuyệt đối sẽ không sai.

Điểm số mà hắn nghe được, rõ ràng cũng tuyệt chính xác. Trong toàn bộ quá trình, cũng không có người nào dùng huyền khí giở trò.

Nếu quả thực giở trò, coi như Lăng Tiêu Túy đích thân đến, hắn nhất định cũng phải cảm ứng được!

Coi như lần một lần hai không cảm ứng được, nhưng nhiều lần như vậy, sao lại có thể tiếp tục sai lầm nữa đây!

Thế nhưng vì sao... Vì sao hắn lại thua hết lần này đến lần khác?

Hung hăng đặt, vừa đặt liền thua!

Bất kể nắm chắc thế nào đi nữa.

Dù sao cũng là thua, một đường thua tới, thua đến cùng, thua đến tận!

Lúc hắn mới tới, dù nghèo, nhưng cũng có năm mươi lượng bạc.

Nhưng bây giờ, trước trước sau sau chưa hết một canh giờ, tất cả tài vật ngọc bội, kim loại quý hiếm đều đi ra ngoài chưa tính, còn thiếu ròng 20 vạn lượng bạc!

Thậm chí ngay cả bội kiếm cũng rơi vào tay người ta.

Chớ nói chi là số nợ nần, còn có thể lãi mẹ đẻ lãi con một cách chóng mặt.

Đừng bảo là nhiều, nếu mai hắn lại tới đây, số nợ 20 vạn này, cũng phải tăng tới 25 vạn đi! Chỉ cần nửa tháng, muốn chuộc lại đồ, là chuyện tuyệt không thể nào!

Bởi lãi mẹ đẻ lãi con, tổng ngạch lúc đó, dù hắn có táng gia bại sản, mười đời cũng không trả nổi nợ.

- Lại thua?

Vân Dương đồng tình vô hạn nhìn người áo trắng:

- Vận khí của ngươi... Thực sự là... Nếu không ngươi cầm hai vạn lượng này đi, chờ mai lại đến thử vận may? Xem ra hôm nay, không nên đánh bạc, vô vọng gỡ vốn.

Người áo trắng có chút trố mắt: ngày mai lại đến?

Ngày mai trả lại a?

Đột nhiên, người áo trắng quay đầu nhìn khung cảnh la lối om sòm, tự nhiên mà sinh ra một cảm giác sợ hãi. Chỉ cảm thấy, cái bàn đánh bạc này, tựa như một cái miệng thật lớn!

Chỉ cần hắn tới gần, liền có thể nuốt trọn hắn, không chừa lại cái gì!

- Ta...

Người áo trắng nắm hai vạn lượng ngân phiếu trong tay, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Trong chớp nhoáng này, thực sự hắn hận tên Nhất Điện Tần Quảng Vương kia đến tận xương tủy.

Chưa bao giờ hắn hận gia hỏa kia đến thế!

Hắn vốn sinh hoạt thật tốt, tung hoành thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ, ai có thể làm khó dễ được hắn? Hết lần này tới lần khác, tên hỗn đản kia không biết nhận ủy thác từ ai, bắt đầu truy sát hắn, hắn chạy ròng ra ba vạn dặm đường, Tần Quảng Vương cũng truy sát ba vạn dặm đường.

Đuổi hắn từ biên cảnh Ngọc Đường đến Đại Nguyên, lại đuổi hắn từ Đại Nguyên đến thảo nguyên, thế mà còn không dừng tay, một đường đuổi hắn từ thảo nguyên lại tới Thiên Đường thành...

Khó khăn lắm mới tạm thời thoát khỏi truy kích, thế mà lại đau khổ phát hiện, hắn vốn mang theo mười mấy vạn lượng bạc, một đường mua thuốc, mua đan, mua tin tức, chữa thương... Hiện tại chỉ còn đúng năm mươi lượng.

Tới đây liều chút vận khí, muốn hóa giải chút áp lực tiền bạc, càng muốn mượn khoái cảm thắng tiền xóa bớt biệt khuất trong thời gian này, vốn như vậy, càng có nhiều mong đợi, lại không nghĩ đến, mọi thứ không nằm trong dự tính vốn có, đánh cược một lần, chỉ thêm nợ nầm chồng chất mà thôi!

Ngươi nói, người áo trắng có thể không oán trách Nhất Điện Tần Quảng Vương không a?!

Nếu ngươi không đuổi ta, ta có thể đến đây sao?

Nếu ngươi không đuổi ta, ta có thể xài hết tiền sao?

Nếu ngươi không đuổi ta, ta có thể phải đến đánh bạc sao?

Nếu ngươi không đuổi ta, ta có thể rơi vào hoàn cảnh này sao... Ngay cả kiếm đều biến thành của người ta?

Lại còn thiếu nợ ngập đầu?

Món nợ có lẽ cả đời hắn cũng không trả nổi!

- Nhất Điện Tần Quảng Vương, ta với ngươi, thế bất lưỡng lập! Không đội trời chưng!

Người áo trắng nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng mắng lên.

Nhìn người áo trắng xanh mặt đi ra ngoài, Vân Dương bèn gọi hắn lại:

- Vị huynh đài này.

Người áo trắng quay đầu, thấy khuôn mặt tươi cười chân thành của Vân Dương:

- Còn có chuyện gì?

Vân Dương hai tay đem kiếm nâng lên:

- Thanh kiếm này, tạm cho ngươi mượn dùng, tu giả hành đạo, có kiếm bên mình mới phải, không có một thanh gia hỏa hợp tay, vậy chính là khuyết điểm. Trước đó, chỉ đùa với ngươi một chút thôi.

“...”

Người áo trắng đột nhiên cảm thấy kích động.

Cảm động rối rít.

- Vì cái gì?

Lúc này, hắn ánh mắt hắn nhìn Vân Dương, đã tràn đầy vẻ khát vọng, nhưng cũng chưa đưa tay ra đón, mặc dù ánh mắt đã sớm tràn đầy vẻ khát vọng.

- Chỉ có mang theo bội kiếm bên mình, mới là một võ giả hoàn hảo.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ngươi mượn tiền chúng ta, lại thua bởi sòng bạc của ta. Từ góc độ nào đó, chúng ta không có bất kỳ tổn thất. Hơn nữa, lấy kiếm của ngươi, ta cũng không dùng, xem như giá trị của nó, không được thể hiện trên tay ta... Ha ha, coi như là, kết giao bằng hữu a?

- Ngươi đã thiếu bạc, ta giúp ngươi một chút, cũng là kết một phần thiện duyên.

- Ta ngươi đều là người giang hồ, ai biết ngày sau ai có thể cần nhờ ai đâu?

Vân Dương thân thiết nói:

- Nói không chừng, sau này ta còn cần ngươi hỗ trợ a, cầm đi.

Người áo trắng nhìn hắn một cái thật sâu:

- Đã như vậy, đa tạ.

Có chút kích động nhận lại kiếm của mình, nói:

- Vị công tử này, hôm nay coi như ta nợ ngươi một nhân tình. Nếu tương lai có cơ hội, ta có thể nhận lời ngươi, thay ngươi làm một việc.

Hắn nghiêm mặt nói:

- Đây là lời hứa của ta!

Lúc hắn nói câu này, trong lòng thực sự tràn đầy cảm kích!

- Thay ta làm một việc? Vân Dương mỉm cười:

- Làm chuyện gì đâu?

Người áo trắng nghiêm mặt nói:

- Có thể là bất cứ chuyện gì!

Vân Dương vỗ tay, nói:

- Bất cứ chuyện gì? Tốt như vậy a? Nếu có thể làm bất cứ chuyện gì, vậy liền dứt khoát không cần đợi đến tương lai, vừa hay ta có một chuyện cần ngươi hỗ trợ.

“...”

Người áo trắng trợn hai mắt nhìn Vân Dương, đại hỉ đại bi nườm mượp kéo tới, nhưng hắn vẫn ẩn ẩn cảm giác được, bản thân hắn còn chưa chính thức nhảy ra khỏi cái hố hiện tại, nhưng đã quay đầu nhảy sang một cái hố khác càng lớn hơn, hơn nữa còn là nhảy không chút do dự.

Nhưng, lời ra như gió, vô luận thế nào cũng không thể lập tức đổi ý, người áo trắng nắm chặt bội kiếm, sinh ra một cảm giác, bội kiếm đi theo mình nhiều năm, đột nhiên nóng tới phỏng cả tay, đen mặt nói:

- Chuyện gì?

- Ngươi không phải định nói cái rồi thôi chứ? Tốt tốt, ta không mời ngươi hỗ trợ không công... Chỉ cần ngươi làm xong chuyện này, chẳng những, thanh kiếm này, tất cả số nợ nần còn lại, tất cả đều xóa bỏ!

...%...

------------

Phóng tác: xonevictory
Bình Luận (0)
Comment