Ta Là Chí Tôn

Chương 226

Thẩm Ngọc Thạch lộ ra một tia khoái ý tàn khốc:

- Lão cố chấp kia vẫn muốn bắt được nhược điểm của ta, điểm này ta há có thể không biết?

- Thế nhưng lão chọc phải ta, lão phải trả giá đắt, ta rõ ràng cho hắn biết, là ta hại vợ hắn, là ta giết cấp dưới của hắn, là ta chơi tàn con của hắn!

Thẩm Ngọc Thạch nói:

- Sau đó ta ngày ngày đi theo bên hắn, hắn đi tới đâu, ta theo tới đó. Hẳn ngươi cũng biết, ngày ngày đều nhìn thấy thảm trạng của đối thủ, đó là chuyện vui cỡ nào a?!

Vân Dương nhíu mày:

- Chuyện vui?

- Đương nhiên là chuyện vui!

Thẩm Ngọc Thạch cười ha ha, tâm tình thứ sướng:

- Rõ ràng hắn biết là ta làm, nhưng lại không thể bắt được chứng cứ, không trị được tội của ta, trong bóng tối cũng không thể làm gì ta. Thậm chí liền lĩnh dùng võ lực để giải quyết, cũng không thể tìm thấy chiến lực có thể đối phó ta. Sau đó ta còn đi ngay sau hắn, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng trao cho hắn một cái ánh mắt đầy đắc ý...

- Ta thích nhất là cảm giác như vậy, nắm giữ đùa bỡn chà đạp, chuyện vui như vậy, không thể dùng bút mực có thể hình dung, cũng không phải ngôn ngữ có thể miêu tả, quả là vui vẻ đến vô cùng, ha ha ha...

Vân Dương không còn gì để nói.

Ngô Liệt bị hắn hành hạ nhiều năm như vậy mà còn không có sụp đổ phát điên, còn có thể chính trực làm việc, tâm tính kiên định, quả thật là không dễ, có thể nhịn được việc người khác không thể nhịn, quả là cao minh! Nhưng cũng quá khó khăn!

Thẩm Ngọc Thạch cười vui vẻ vô cùng:

- Không chỉ trước đó, còn có hiện tại, hay tương lai, ta còn muốn một mực theo hắn, một mực nhìn hắn, nhìn dáng vẻ hận ta tận xương của hắn, rõ ràng hắn biết mọi chuyện, nhưng lại vẫn cứ không có biện pháp nào làm gì được ta... Hắn không phải là quan tốt sao? Ta để hắn tốt đến cùng! Nửa đời sau đều phải sống dưới ánh mắt của ta, ha ha ha...

- Lão bà cùng nhi tử của hắn đều bị ta phế, coi như hắn muốn liều mạng với ta, cũng không dám chết... Bởi người nhà hắn còn cần hắn chăm sóc.

Thẩm Ngọc Thạch ngửa mặt lên trời cười to:

- Thoải mái! Ta thích nhất mấy chuyện như vậy! Chờ Ngô Liệt chết rồi, ta sẽ tiếp tục tìm một người tương tự hắn, làm tiếp... Đây quả thực là chuyện vui vẻ lớn nhất đời người!

Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Ngọc Thạch lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, tựa hồ như đây chính là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời hắn, nói một mạch rõ ràng. Hiển nhiên, đối với chuyện này, hắn cảm thấy bản thân rất có thành tựu.

Thế nhưng Vân Dương đã không muốn nghe tiếp.

Chuyện phát rồ như thế, thế mà kẻ trước mắt có thể vui sướng đến vậy, hiển nhiên loại người này đã hoàn toàn mất hết nhân tính.

- Ngoại trừ chuyện liên quan đến Ngô đại nhân ra, ta còn muốn biết, Thẩm đại nhân có vị trí gì trong Tứ Quý lâu? Trong mật thất này có bí mật gì?

Vân Dương nói:

- Ta tin rằng nguyên nhân ta hẳn phải chết có liên quan đến hai chuyện này, nếu không thể biết rõ ràng, ta chết không nhắm mắt.

Thẩm Ngọc Thạch đưa kiếm trong tay hướng về phía trước, gác hẳn lên cổ Vân Dương, thoáng dùng sức, cổ họng Vân Dương đã thấm ra một tia huyết hầu, cười gằn:

- Vì sao ngươi đoán ta là người trong Tứ Quý lâu? Thậm chí có thể giới hạn thân phận ta trong ba tháng 7~8~9, ngươi là ai? Vì sao biết những tin tức này?

Vân Dương trầm giọng nói:

- Ta là người Vô Tình lâu Còn ngươi... Sở dĩ ta biết nhiều thông tin của ngươi, đương nhiên là vì có người muốn giết ngươi, chỉ là không nghĩ tới tu vi của ngươi cao vậy, hơn ta lại rơi vào hoàn cảnh hôm nay, nếu chỉ thiếu một điều, ngươi cũng không thể làm gì được ta, chỉ tiếc... Không hoàn hành nhiệm vụ thì thôi. Nhưng nếu cứ vậy mơ mơ hồ hồ mà chết, ta cũng thấy không cam lòng.

Thẩm Ngọc Thạch nhìn thấy Vân Dương lật tay áo, lộ ra một cái kim bài. Không khỏi cười lạnh:

- Chỉ là một tên kim bài sát thủ của Vô Tình lâu cũng muốn đối phó ta? Thậm chí biết rõ ta là người Tứ Quý lâu, Thế mà còn dám đơn thương độc mã hành động, lá gan không nhỏ.

Vân Dương trầm giọng:

- Ngoại trừ là người Vô Tình lâu, ta còn là con dân Ngọc Đường, Ngô đại nhân chính là lương đống Ngọc Đường, ngươi năm lần bảy lượt hại hắn, tội đáng muôn chết!

Thẩm Ngọc Thạch hắc hắc cười lạnh:

- Ta còn thắc mắc ngươi có quan hệ gì với Ngô Liệt. Hóa ra là người xuất thân từ Ngọc Đường, như vậy hành động hôm nay, thực đúng là làm một mình đi, có nguyên nhân này, coi như Vô Tình lâu muốn gây chuyện với ta cũng không được, hôm nay ngươi đúng là chết vô ích a!

Hiển nhiên cho đến lúc này, Thẩm Ngọc Thạch còn muốn đả kích nội tâm của Vân Dương, muốn nhìn vẻ mặt sụp đổ toàn diện của hắn!

Vân Dương nói:

- Ngay cả quy của Vô Tình lâu ta đều biết, ngươi tất là người Tứ Quý lâu, ngươi là ngày mấy tháng mấy?

Thẩm Ngọc Thạch nhe răng cười một cái:

- Chỉ có thể để ngươi thất vọng rồi. Ta không phải ngày trong tháng!

Ánh mắt Vân Dương co rút, thất thanh nói:

- Không có khả năng, nếu ngươi không phải người Tứ Quý lâu, sao có thể thần thông quảng đại đến vậy?!

Trên mặt Thẩm Ngọc Thạch hiện lên một tia mỉa mai:

- Ngớ ngẩn, ta chỉ nói ta không phải là ngày trong tháng, cũng chưa nói ta không phải là người Tứ Quý lâu, hôm nay ta từ bi để cho ngươi thành quỷ minh bạch, lão phu chính là kết thúc tháng bảy!

Vân Dương gật đầu:

- Kết thúc tháng bảy chính là ba mươi tháng bảy, nhưng cũng không phải là ngày, nghiền ngẫm từng chữ đúng là có chút ý nghĩa a?!

Vẻ chê cười trên mặt Thẩm Ngọc Thạch càng lúc càng đậm:

- Hóa ra ngay cả chuyện đó mà ngươi cũng không biết, xem ra thực đúng là tử hồ đồ a. Tháng bảy có hai vị đường chủ, một là tháng bảy, một phó đường chủ chính là kết thúc tháng bảy!

- Không có quy định ngày cụ thể!

Trên mặt Thẩm Ngọc Thạch lộ ra một tia tàn khốc quái dị:

- Hiện tại ngươi đã rõ chưa?

- Thì ra là thế!

Vân Dương bừng tỉnh đại ngộ.

- Hóa ra mỗi đường khẩu còn có phân đường chủ và phó đường chủ.

Vân Dương nói:

- Tứ Quý lâu quả là rất thần bí!

- Về phần bí mật trong mật thất này...

Thẩm Ngọc Thạch thản nhiên nói:

- Cũng chỉ là một ít cấm chế cùng ghi chép bí mật của Tứ Quý lâu mà thôi. Mấy thứ này chưa hẳn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú, có điều vẫn muốn nói cho ngươi, để cho ngươi không phải thành quỷ hồ đồ, ta rất nhân từ a?!

- Đương nhiên, còn có một cơ hội một bước lên trời... Ở đây. Nhưng, ngươi đã không thấy được!

Vân Dương gật đầu:

- Thì ra thế. Chẳng trách từ lúc ta mới vào đây, đã cảm thấy không cách nào ẩn giấu linh lực trên người, nếu không phải như vậy...

Lúc này, trong lòng hắn đang thầm suy nghĩ: cơ hội một bước lên trời?

- Mặc dù chỉ là một cái Hấp Linh trận nho nhỏ, nhưng cũng đã đủ để khắc chế công pháp quỷ dị của ngươi.

Ánh mắt Thẩm Ngọc Thạch lộ ra vẻ tàn nhẫn:

- Hiện tại, ta hỏi ngươi một chuyện. Đến cùng là ai phái ngươi tới giết ta? Vừa rồi thiếu chút bị ngươi lừa, coi như ngươi là người tới từ Ngọc Đường, nhưng quy củ Vô Tình lâu cực kỳ nghiêm minh, ngôn xuất pháp tùy, lần này ngươi đến đây, vốn là có tính toán từ trước, sớm đã suy đoán thân phận Tứ Quý lâu của ta.

Vân Dương thở dài:

- Quả nhiên không thể gạt được ngươi, là ta đã nghĩ quá đơn giản, nếu ngươi đã nói rõ thân phận của ngươi cho ta, ta cũng nói thật với ngươi, người hạ chỉ lệnh, là cao tầng Vô Tình lâu...

- Còn người nào thuê ngươi giết ta? Theo quy củ Vô Tình lâu ta, coi như là cao tầng sai khiến, nhưng ngươi cũng phải biết đó là ai! Nếu không, sao có thể báo cáo kết quả?

Thẩm Ngọc Thạch hỏi. Đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất.

Trên mặt Vân Dương lộ thần sắc xoắn xuýt giãy giụa.

Thẩm Ngọc Thạch dẫn dắt từng bước:

- Hôm nay ngươi đã phải chết không thể nghi ngờ, làm gì cần phải tuân theo quy củ nữa... Nếu ngươi nói thẳng cho ta biết người đó là ai, ta có thể cho ngươi chết nhẹ nhàng. Trái lại, ngươi có muốn chết cũng là một chuyện vô cùng khó khăn... Ha ha...

Vân Dương cau mày, tựa như xoắn xuýt hạ quyết tâm, trầm giọng nói:

- Tốt a, kỳ thực người muốn giết ngươi chính là...

Thẩm Ngọc Thạch nhịn không được dỏng tai lên nghe, tinh thần tập trung cao độ. Trong lòng thầm oán độc: chỉ cần cho ta biết là ai, ta sẽ...

Còn không nghĩ đến sẽ làm gì, hắn đột nhiên nghe được một cái tên ngoài ý muốn đến cực điểm, hoặc có thể nói là một chữ:

- ... Ta!

Thẩm Ngọc Thạch bị cái tên này làm bất ngờ, lập tức thấy tiểu tử trước mắt bỗng lui về sau, thoát khỏi sự khóa chặt của kiếm khí.

Thẩm Ngọc Thạch nhanh chóng suy nghĩ, nhất thời hiểu rõ chân ý trong lời của Vân Dương, phẫn nộ hét lên một tiếng, kiếm khí trong tay bộc phát!

Gần trong gang tấc, ngươi có thể chạy trốn sao?

Đành cho là chậm hơn một cái chớp mắt, nhưng ngươi cho rằng có thể trông được sao?

Không, ngươi sẽ chỉ chết thảm hại hơn mà thôi, thi thể nát thành mảnh nhỏ, thảm không nói nổi!

Nhưng mà Thẩm Ngọc Thạch lập tức phát hiện, người trước mắt đã biến mất.

Tựa như hư không tiêu thất, triệt để không lưu lại chút tung tích, hoàn toàn không có vết tích nào chứng minh hắn từng tồn tại!

- Ngươi không nên để ta tới gần như vậy.

Một thanh âm băng lãnh thăm thẳm vang lên.

Thẩm Ngọc Thạch đột nhiên cảm thấy nóng rát. Đập vào mắt hắn là một đám lửa!

Oanh!

Đám lửa này, toàn bộ bám lên người hắn, lốp ba lốp bốp, liên tục thiêu đốt.

Hỏa diễm bạo khỏi trên thân thể hắn!

- Ngao...

Thẩm Ngọc Thạch kêu thảm một tiếng, đau đến không muốn sống.

Hắn bỗng hít một hơi, sinh mệnh chi khí ẩn sâu trong đan điền bộc phát, hiển nhiên là đang thôi động bí pháp, muốn lấy sinh mệnh nguyên lực cưỡng ép dập tắt hỏa diễm. Thế nhưng một hơi này của hắn, lại kéo theo một sợi hỏa diễm chui vào.

Theo một tiếng “Oanh” nhỏ, thất khiếu của hắn bắt đầu xuất hiện khói đen!

- A a ~~~

Thẩm Ngọc Thạch chịu cảnh hỏa diễm công kích từ cả trong lẫn ngoài, sợ đến vỡ mật, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tay chân luống cuống, trường kiếm rơi xuống đất kêu leng keng, thân thể lăn chục vòng trên đất.

Kỳ thực trong nháy mắt này, Thẩm Ngọc Thạch đã thu dục tới bốn năm loại bí pháp, ý đồ muốn loại trừ thế hỏa giáp công, thế nhưng hỏa diễm càng cháy càng mạnh, không thể khu trừ, vô tận bất diệt.

Sau một chốc, trên người Thẩm Ngọc Thạch phát ra một mùi thịt nướng.

- Ngươi là... Hỏa... Tôn... Ngươi ngươi ngươi... Điều đó không có khả năng...

Thẩm Ngọc Thạch thê lương kêu lên, thân thể vẫn lăn qua lăn lại, hỏa diễm càng đốt càng mạnh.

Nhưng hỏa diễm này chỉ đốt thân thể Thẩm Ngọc Thạch, trừ cái đó ra lại không tổn thương tới bất kỳ thứ gì trong mật thất, ngay cả một trang giấy cũng không bị phá hủy.

Thẩm Ngọc Thạch nhảy dựng lên, điên cuồng xông ra ngoài, nhưng hỏa diễm hóa thành mảnh dài trói hai chân hắn lại, vừa thiêu đốt vừa kéo ngược, hai bên lôi kéo, trong nháy mắt bắp đùi hắn cháy thành than cốc, Thẩm Ngọc Thạch nhất thời té ngã trên mặt đất, rốt cục không thể đứng dậy nữa.

Chưa từ bỏ ý định, hắn dứt khoát lấy tay cào đất, dùng sức bò ra bên ngoài, nhưng liệt hỏa tiếp tục thiêu đốt, ngón tay cũng bị đổi thành màu trắng.

Rắc một tiếng, ngón tay bị thiêu, lại dùng lực lập tức gãy răng rắc!
Bình Luận (0)
Comment