Ta Là Chí Tôn

Chương 234

Phương Mặc Phi vừa nghĩ đến đây, tâm thần lập tức ngưng định, đấu tâm không giảm mà tăng.

Tình thế trước mắt đã hoàn toàn sáng tỏ, chênh lệch mạnh yếu đã rõ, tin rằng công tử nhất định có thể xác định chính xác là lấy hay bỏ, chỉ cần công tử không miễn cưỡng xuất thủ, như vậy sẽ không bại lộ, cho dù hắn có chết ở đây, cũng đáng!

Đương nhiên, nếu có thể trong thời khắc cuối cùng này kéo thêm mấy cái đệm lưng, như vậy càng có lợi nhuận!

Trường kiếm trong tay Phương Mặc Phi khẽ động, đột nhiên giơ thẳng lên trời thét dài, thanh âm lăng lệ chưa từng có, mặc mây xé trời, liên tục không dứt.

Kiếm quang điên cuồng kéo dài vô tận, múa lượn như rồng, tả xung hữu đột, trong lúc nhất thời dũng mãnh đến cực điểm, khí thể như hồng, trực tiếp bức tám vị cao thủ vây công hắn vào thế hạ phong!

- Hắn đang liều mạng, đáng tiếc cũng chỉ là cái dũng của thất phu, chỉ có thể đắc thế được một hồi, chút nữa kiệt sức lại phải lâm vào tuyệt cảnh, khoảng cách bỏ mình chỉ còn trong tích tắc!

Xa xa, một người quan sát nở nụ cười nhàn nhạt.

Lời còn chưa dứt, một người bên cạnh cười hắc hắc:

- Đánh đến náo nhiệt như vậy, nếu để mất mạng trong vây công cũng thực đáng tiếc, để ta tới giúp hắn, chơi đùa một phen a!

Nói rồi vươn người bước đến, vút cái vượt qua tám trượng, trực tiếp tiến vào vòng chiến, thét dài một tiếng, một thanh trường đao uy nghiêm xuất hiện, đao thế xoáy tròn, vận đao như trùy, lấy thế đại sơn áp đỉnh mà chém xuống!

Phương Mặc Phi thấy thế càng không dám thất lễ, dùng toàn lực chống đỡ, chỉ tiếc vừa rồi hắn đã dùng xong một thân công lực, lấy được ưu thế ngắn ngủi, kỳ thực chính là uống rượu độc giải khát, hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại khiến bản thân tiêu hao đại lượng nguyên khí, lúc này tuy còn chưa đến tình trạng cạn kiệt, nhưng phong mang hao tổn, mà người mới gia nhập, không những có tu vi cao hơn Phương Mặc Phi một bậc, lại càng nhắm chuẩn thời cơ Phương Mặc Phi lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, ỷ mạnh hiếp yếu, Phương Mặc Phi sao có thể đối kháng.

Chỉ nghe “Đùng” một tiếng, trường kiếm trong tay Phương Mặc Phi gãy làm đôi, một ngụm máu tươi phun ra, thân thể không thể trụ vững thất tha thất thểu lui lại, một đao chém trên vai, một chưởng đánh trên lưng. Nếu không phải Phương Mặc Phi cố gắng duy trì, đã sớm té ngã trên mặt đất.

Phương Mặc Phi vẫn chưa loạn, nhưng cũng đã cảm thấy lục phủ ngũ tạng như thiêu như đốt, công lực tán loạn, trong đầu chỉ có một ý niệm: công tử tuyệt đối không được xuất hiện!

Ngàn vạn lần không được xuất hiện!

Mau rời đi!

Ngay lúc Phương Mặc Phi mất hết can đảm, không còn lực chống đỡ, đột nhiên gió đột nhiên xuất hiện, không chút dấu hiệu tụ lại trên bầu trời Dương phủ, trong nháy mắt cát bay đá chạy, ngay cả Cung Tiễn thủ trên cây cũng bị thổi bay hai tên!

Trong nháy mắt, gió mạnh chuyển thành lốc xoáy, tựa như một đầu Nộ Long hướng thẳng đến Dương Ba Đào.

Trong đám người, có người không tự chủ kinh hô:

- Là Phong Tôn?!

Dương Ba Đào cùng mấy người bên cạnh cùng hung tợn nhìn về phía người lên tiếng, hận không thể chém hắn làm muôn mảnh!

Cuồng phong quyển địa.

Hai lão giả bên người Dương Ba Đào âm trầm quan sát, khóe miệng không chút che giấu vẻ trào phúng, đồng thời tiến lên một bước, tựa như hai tòa đại sơn hùng vĩ, chính diện cản gió xoáy!

“Oanh” một tiếng thật lớn, thế phong nhanh chóng trùng kích đại sơn, sau khi không thu được kết quả lại phóng lên trời.

Tu vi của hai lão giả hiển nhiên vượt qua đám người còn lại, hơn nữa còn là hai người cùng hợp kích cản gió, dù thế gió không gì đỡ nổi, nhưng cũng không thể đột phá phòng tuyến do hai người tạo thành.

Nhưng dù gió lốc đổi hướng, nhưng không chút dừng lại, ngược lại cuốn theo càng nhiều có cây cát đá, trong chốc lát che kín bầu trời, đưa tay không thấy được năm ngón. Lập tức xuất hiện một đạo hỏa quang, cháy hừng hực trong vòng chiến.

Đám thủ hạ của Dương Ba Đào quả nhiên đều rất tinh nhuệ, trong biến cố không hề chần chờ, cùng một tiếng oanh bạo hưởng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, đám người đồng loạt ra tay, trực tiếp ma diệt hỏa thế.

Gió lốc bay lên, tựa như một đầu Nộ Long đang phiêu phù bay lên. Ẩn ẩn có thể thấy được, chính giữa còn có một thân ảnh. Một thanh âm ung dung nói:

- Dương Ba Đào, ngươi là trọng tướng Ngọc Đường, lại không muốn đền đáp quốc gia, còn cấu kết ngoại địch, hãm hại huynh đệ Cửu Tôn ta, tội không thể tha! Hôm nay trừng phạt nhẹ, nếu dám tái phạm, định chém không tha!

Thanh ấm ung dung xuất hiện, không xa không gần, mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Tiếng gió cuối cùng cũng tắt.

Trong sân Dương phủ xuất hiện thêm một cái hố to. Mà người bịt mặt áo đen mới trọng thương cũng đã biến mất.

Cùng biến mất còn có hai lão giả bên người Dương Ba Đào, hiển nhiên là muốn đuổi theo, chỉ là không biết có đuổi được không!

Sắc mặt Dương Ba Đào trầm xuống, trong mắt tràn đầy lửa giận!

Giờ phút này, Cung Tiễn thủ bốn phía sững sờ ngẩn ngơ.

Ánh mắt kinh nghi bất định từ bốn phương tám hướng tập trung lên người Dương Ba Đào.

Người vừa lên tiếng, thực sự là Phong Tôn đại nhân sao?

Còn lời nói vừa rồi, là thật sao?

Thực sự là Dương Ba Đào phát rồ, cấu kết ngoại địch, mưu hại Cửu Tôn đại nhân sao?

Chuyện này, thực sự không chút căn cứ, càng không có nhân chứng vật chứng, hoàn toàn không có chỗ nào để tin tưởng.

Nhưng, người vừa xuất hiện, rõ ràng chính là Phong Tôn cùng Hỏa Tôn!

Điểm này, tuyệt không hư giả.

Tất cả mọi người ở đây đều là người từng xuất hiện trên chiến tường, không biết có bao nhiêu lần kề vai chiến đấu với Cửu Tôn.

Cảm giác quen thuộc này tuyệt không thể sai!

Lời xuất hiện từ trong miệng hai vị đại nhân, còn cần bằng chứng a?

Không cần!

Quân nhân Ngọc Đường, tuyệt không bao giờ có ý định chất vấn Cửu Tôn đại nhân, vô luận là chuyện gì!

Tuyệt không cần chất vấn!

Keng!

Một Cung Tiễn thủ đứng trên đầu tường thu lại Thí Thần cung, nhảy xuống, sải bước đến trước mặt Dương Ba Đào, lớn tiếng nói:

- Dương soái! Xin hỏi lời Phong Tôn đại nhân vừa nói, có phải thật hay không?!

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, bốn phương tám hướng, vô số ánh mắt của Cung Tiễn thủ đều nhao nhao như mũi tên bắn tới.

Ngoại trừ một trăm Cung Tiễn thủ thân tín của Dương Ba Đào, Cung Tiễn thủ khác đều dùng ánh mắt sáng rực tập trung trên người hắn.

Ngay cả những thân tín của Dương Ba Đào cũng đều cúi đầu, dựng tai, chờ Dương Ba Đào trả lời câu hỏi.

Dương Ba Đào biến sắc, quát:

- Vừa rồi chỉ là giang hồ đột kích nói bậy, ý đồ rối loạn cục diện, các ngươi nghe vậy đã ồn ào theo? Chẳng nhẽ chuyện thích khách ám sát bản soái vừa rồi, các ngươi cũng không nhìn thấy sao? Quân lệnh như sơn, các ngươi có muốn thử không?

Quân đội làm việc, dùng phục tùng mệnh lệnh cấp trên làm thiên chức, bất kỳ hành động chất vấn cấp trên nào đều là tội chết, nếu là lúc bình thường, Dương Ba Đào nói vậy, coi như mọi người dù có nghi hoặc cũng không dám nói tiếp.

Bất ngờ, Cung Tiễn thủ mới đứng ra hỏi kia lại tiếp tục lớn tiếng nói:

- Ti chức làm vậy không phải xuất phát từ bản thân, mà là việc này quan hệ tới Cửu Tôn đại nhân, hy vọng Dương soái giải thích nghi hoặc cho các huynh đệ. Nếu có bất luận vấn đề mạo phạm quân pháp, ti chức nguyện gánh tất cả, xong việc lấy cái chết tạ tội là được! Nhưng người vừa xuất hiện, rõ ràng là Phong Hỏa hai vị đại nhân, còn có phong tướng cùng hỏa tướng thần công của họ ở đó. Hai vị đại nhân đã xuất hiện, càng lên tiếng chỉ thẳng đại soái, nhất định là có nguyên nhân?!

- Chuyện này liên quan tới quốc vận Ngọc Đường, mệnh nhỏ của ti chức có đáng gì tiếc nuối, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng minh bạch. Mọi người đều biết, đại soái là trụ cột triều đình, Thủ Hộ giả một vùng biên cương, vì sao Cửu Tôn đại nhân lại đến tìm đại soái? Càng nói thẳng đại soái dính tới chuyện mưu hại Cửu Tôn!

Cung Tiễn thủ hiên ngang nói:

- Còn xin đại nhân giải thích nghi hoặc!

Lời còn chưa dứt, ba trăm Cung Tiễn thủ phía sau cũng cùng kêu lên:

- Còn xin đại nhan giải thích nghi hoặc!

Sắc mặt Dương Ba Đào đen như mực, nặng nề nói:

- Có thích khách ban ngày ban mặt ám sát bản soái. Các ngươi làm vậy...

Lời còn chưa dứt, người áo xanh bên cạnh nói:

- Dương soái, thích khách hôm nay cả thảy có hai người. Một là tên thích khách trực diện xông vào, người còn lại tu luyện công pháp cực kỳ quỷ dị, thực lực lại không cao. Chiêu vung tay xuất hỏa cầu đại khái xuất phát từ kỹ xảo Phích Lịch đường. Có điều một chiêu hóa khí thành cương, hóa gió mà đi... Lại càng thêm quỷ dị khó hiểu, không thể khinh thường!

Câu nói này, trên danh nghĩ là phân tích lai lịch thích khách. Nhưng kỳ thực lại đang cấp cho Dương Ba Đào một lý do giải thích chất vấn.

Dương Ba Đào hiểu ý, nhướng mày:

- Là hai người? Không phải ba người?

Người kia lách mình bước ra, nhặt mấy món đồ trong hố lớn:

- Dương soái nhìn khối dầu hỏa chưa cháy này... Dầu hỏa này ẩn chứa sắc xanh, rõ ràng là độc môn dấu hiệu lôi hỏa của Phích Lịch đường! Chỉ là không biết đại soái đắc tội Phích Lịch đường khi nào, rước lấy lần ám sát này!

Dương Ba Đào cau mày, thở dài thật sâu:

- Hẳn là chuyện một năm trước, thiếu chủ Phích Lịch đường gia nhập dưới trướng của ta, ý hắn định kiếm quân công lên chức, nhưng lại vì làm trái quân pháp nên bị ta chém... Ai! Mặc dù bản soái làm chuyện này không thẹn với lương tâm, nhưng chung quy là quân pháp quá nghiêm khắc, có điều khi đó đang tác chiến, thực sự không có cơ hội để ta thi ân cho hắn...

- Thì ra là thế. Hành quân đánh trận, quân pháp làm đầu, vi phạm tất phải trừng phạt, chấp pháp nhất định phải nghiêm minh, đó là điều đương nhiên.

Người áo xanh nói:

- Nhưng Phích Lịch đường có thế lực cực lớn, sau này đại soái phải cẩn thận hơn, chớ có để đạo chích nhân có hội làm loạn.

Dương Ba Đào lắc đầu thở dài:

- Quân pháp há có thể dung tình? Coi như phải chọn lần nữa, bản soái vẫn sẽ nghiêm túc thi hành pháp luật kỷ cương. Trên vấn đề này, không thể thương lượng!

- Mặc dù Phích Lịch đường tới gây chuyện với bản soái, nhưng lại có thể thế nào?

Dương Ba Đào quang minh lẫm liệt:

- Chỉ có điều, địch nhân quỷ kế đa đoan, lại khiến các huynh đệ lo nghĩ.

Một người khác trầm mặt quát:

- Mọi người nghe rõ cả rồi chứ? Về sau đừng có nghe gió tưởng mưa. Thích khách thuận miệng nói mà các ngươi cũng tin. Đây chẳng phải tùy tiện người nào nói cũng có thể dao động quân tâm sao? Còn ra thể thống gì nữa?

Đám Cung Tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, vẻ hoài nghi trong mắt vẫn còn tồn tại, nhưng rốt cục cúi đầu:

- Mới rồi là chúng ta quá khích, hiểu lầm đại soái, xin đại soái trách tội.

Cung Tiễn thủ cúi đầu, hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ hoài nghi lóe lên trong mắt đối phương.

Tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy. Há có thể chỉ bằng mấy câu biện giải có thể tiêu trừ?

Một câu ngắn ngủi của Vân Dương, như hạt giống gieo trong lòng tất cả tướng sĩ bắc quân.

Đến cùng, đúng hay không?
Bình Luận (0)
Comment