Ta Là Chí Tôn

Chương 252

Trước kia vẫn luôn nghe chuyện người nào đó bị “Hố cha”, Dương Ba Đào lại gặp phải chuyện “Cha hố”, nên nói là được mở rộng tầm mắt, hay là như ăn phải ruồi? Thổn thức không chịu nổi, thổn thức không chịu nổi a!

- Yên tâm, ta nói được làm được!

Vân Dương thầm nhủ.

Lập tức phong ảnh xoay tròn, nói với người áo đen chờ đợi bên kia:

- Đi trước dẫn đường, để bản tọa nhìn xem, xem Tứ Quý lâu các ngươi còn có thể thi triển mánh khóe đến thế nào!

Người áo đen cười ha ha một tiếng:

- Phong Tôn đại nhân quả là gan dạ, mời đi theo ta.

Thân thể hắn như hóa thành một cơn lốc, bay nhanh lên đỉnh núi.

Vân Dương hừ một tiếng, thân hình màu xanh xoay tròn như cuồng phong, trực tiếp bay lên không trung, tiếng gió rít gào vang lên chưa từng có, đột nhiên phong thế đổi hướng, hướng ngược về Thiên Đường thành, bão táp di chuyển.

Lần này, thực sự là chuyện ngoài ý muốn!

Người áo đen kia vẫn điên cuồng lao lên núi, đột nhiên cảm thấy tiếng gió sau lưng khác thường, ngửa đầu xem xét, lập tức tức đến nỗi cái mũi đều lệch sang bên:

- Phong Tôn! Cái gọi là Cửu Tôn lại tham sống sợ chết đến vậy? Nói chuyện như đánh rắm a? Cái gọi là làm người phải biết giữ chữ tín của ngươi đâu?!

Tiếng gió lạnh thấu xương vang lên giữa không trung, một tiếng cười ha ha vang lên:

- Mời chuyển lời cho lão đại ngươi một câu... Một loại bẫy rập, sử dụng một lần là đã quá nhiều, cái hố tương tự, chẳng lẽ còn trông cậy bản tọa nhảy vào lần hai sao? Đám đầu heo các ngươi cũng xứng nói chữ tín với bản tọa?! Chẳng nhẽ các ngươi cứ ngây thơ vậy mà thành tựa uy danh hiển hách của Tứ Quý lâu sau?

Trong tiếng cười lớn, cơn gió cuồn cuộn bay đi, càng đi càng mạnh.

- Đợi khi ta phong lăng thiên hạ, chém tận giết tuyệt Tứ Quý lâu!

Nhìn cơn gió hô biến cái lập tức mất dấu, cao thủ Tứ Quý lâu trên sườn núi sững sờ một hồi, lập tức chửi ầm lên, vô số lời thô tục đều được phun ra ngoài, thao thao bất tuyệt!

Ôm ngực, trong lúc nhất thời cảm thấy đau gan.

Vị Phong Tôn đại nhân này thực không chơi đẹp!

Vừa rồi còn luôn mồn nói không có chữ tín khó thể thành người? Lời người nói đâu rồi? Nôn ra xong lại nuốt lại sao?!

Hắn đợi ở đây nửa buổi trời, mắt lom dom nhìn con hàng này với Dương Ba Đào kỷ kỷ oai oai nói chuyện một hồi, sau đó gia hỏa này nói hắn chờ một lát, lề mà lề mề thu thập thi thể, rõ ràng cái gì cũng nói được nói tốt, kết quả xong việc liền chạy...

Cái này con mẹ nó đúng là chơi người a...

Người áo đen suýt nữa phun một nghụm nghịch huyết.

Coi như hắn tức thế nào cũng được, có tức chết cũng không thể giải quyết, dù sao vị Phong Tôn kia ngay cả cái bóng cũng không để lại, cuối cùng chỉ có thể thở dài mắng mình ngu ngốc, tự mình chạy lên đỉnh núi.

Nơi nào đó...

Còn có không ít người ngây ngô bố trí bẫy rập đợi vài ngày như hắn...

...

Phong lưu xanh biếc lướt qua không trung, càng đi càng nhanh, dần dần biến thành một cơn lốc, lướt qua cực nhanh.

Hướng thẳng về Thiên Đường thành.

Trên không trung, đao quang lại lóe lên, Thiên Thượng Chi Đao lập tức tái hiện, đuổi theo sát nút.

- Vậy mà không bị mắc lừa?! Có điều cũng đừng gấp, coi như ngươi có nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ tới còn có ta vẫn luôn bám đuôi a, đừng có mong mà thoát được cửa này của ta... Nếu truyền thuyết Cửu Tôn diệt tuyệt trong tay ta... Ha ha, cũng có thể xem là một đoạn giai thoại... Trong cuốn truyền kỳ của ta, ngươi lại góp thêm một tờ đi... Hừ hừ...

Đao quang âm thầm đắc ý, quyết tâm viết thêm một trang truyền kỳ.

Đã quyết tâm, hắn lại càng thêm cẩn thận. Sau khi đuổi kịp tiếng gió, bắt đầu cần thận từng ly từng tý bám theo, thậm chí còn cố gắng kéo dãn khoảng cách một chút, e sợ đánh cỏ động rắn, để Phong Tôn phát giác, khiến cho một trang truyền kỳ này mất đi vẻ hoàn mỹ...

Lúc trở về lấy Vân Dương làm chủ đạo, tốc độ còn nhanh hơn lúc đi vài phân. Lúc trước, tên cao thủ kia dù có là mười thành đại viên mãn, nhưng trên lưng gánh một đại hán, tốc độ sao có thể nhanh. Còn lúc này, Vân Dương hóa gió lốc toàn lực phi hành, tốc độ sao có thể chậm?!

Thiên Thượng Chi Đao đằng sau lại không chút gấp rút, hiện tại hắn rất kiên nhẫm, lúc này hắn càng chờ mong có thể tìm thấy hang hổ của Phong Tôn. Đồng thời xác nhận xem còn có người nào trong Cửu Tôn còn tồn tại hay không. Dù sao đêm hôm công kích Dương Ba Đào, từng có Dị hỏa công kích, hư hư thực thực Hỏa Tôn xuất hiện. Tất cả manh mối hiện trong tay Phong Tôn, không cần nóng lòng bắt lại!

Một đường đuổi theo, đi tới 170-180 dặm đường, xa xa đã có thể nhìn thấy tường thành hùng vĩ của Thiên Đường thành, Thiên Thượng Chi Đao đột nhiên ngây dại!

Bởi hắn ngạc nhiên phát hiện... Hắn vẫn luôn truy tung khí tức của Phong Tôn, vậy mà đang dần dần... Tiêu tán?!

Sau một chốc, hoàn toàn biến mất!

Rõ ràng vẫn luôn một mực bám theo, thần thức vẫn luôn khóa chặt, tại sao lại... Mất dấu?!

Đối với kết quả này, Thiên Thượng Chi Đao hiển nhiên không thể nào tiếp nhận được, sau một hồi ngu ngơ, hắn bắt đầu lo lắng xoay quanh tầng mây, tìm kiếm bốn phía. So với chuyện bản thân bị lừa gạt, hắn càng có khuynh hướng suy nghĩ mình bị Phong Tôn phát hiện ngoài ý muốn, sau đó thi triển một môn pháp môn nào đó, tạm thời ẩn núp, lúc này mới xuất hiện tình huống khí tức tiêu tán!

Nhưng nến như thế, hắn tuyệt đối chưa đi được bao xa, nhất định còn ở gần đó!

Thế như Thiên Thượng Chi Đao đem thần thức vận dụng đến cực hạn, lại không hề che dấu toàn lực tìm kiếm, vẫn chỉ thu được kết quả tổ tốn công vô ích. Rốt cục không thể không thừa nhận, bản thân đã bị lừa!

Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra, hắn một đường đuổi ra khỏi thành, lại một đường đuổi trở về, tinh thần đã sớm khóa chặt đối phương, đó cũng không phải khóa chặt bình thường, mà là khóa chặt linh hồn ấn ký, sao có thể đột nhiên biến mất được?!

Chẳng lẽ linh hồn ấn ký của một người, lại cũng có thể đột nhiên biến mất sao?

Cái đó chẳng phải là thủ đoạn của cao thủ Dương Thần trong truyền thuyết a, bằng đạo hạnh tầm thường của Phong Tôn, sao có thể làm tương tự?!

Đao quang ngơ ngác ẩn trong tầng mây, trong đầu trăm mối mà không có lối giải, ngạc nhiên hồi lâu.

Trong lòng lúc này chỉ còn một cảm giác xui xẻo dâng lên. Cỗ cảm giác buồn chán cùng thất lạc khó hiểu này khiến người sụp đổ. Mặc dù hắn kiến thức rộng tãi, lịch duyệt phong phú, nhưng lúc này cũng cảm thấy mờ mịt.

Cái này... Đến cùng là xảy ra chuyện gì a?!

...

Kỳ thực chân tướng rất đơn giản, đạo gió lốc mà Thiên Thượng Chi Đao truy tung, chỉ là là một đạo phong thuộc hóa tướng mà Vân Dương thi triển, mặc dù có hình có thần, nhưng suy cho cùng chỉ là một đạo năng lượng không có gốc rễ, duy trì một hồi đương nhiên cũng phải tiêu tán, hình thần tướng ba cái đều tiêu tán, khí tức Phong thuộc cũng biến mất vô hình, cái này có gì lạ?

Mà chân thân Vân Dương, đã sớm hóa thành một đạo mây mù, vẫn quẩn quanh trên khoảng trời núi cao kia, căn bản chưa bay đi xa.

Giờ phút này, mây đen dày đặc, sấm sét vang rội, dường như trời sắp đổ một cơn mưa thật to.

Thế nhưng mưa to gió lớn vẫn chưa hề đến, loạn thạch dưới núi còn khiến Vân Dương cảm thấy bị đè nén cực độ. Cảm giác đè nén này, khiến Vân Dương nhớ tới Thiên Huyền nhai, nhớ tới trận chiến thảm liệt năm đó...

Kỳ thực cảm giác đè nén ở đây, còn nhẹ hơn ngày ở Thiên Huyền nhai rất nhiều, nhưng nói đến căn bản... Vẫn là như thế.

- Nơi này quả nhiên có bố trí Tỏa Linh đại trận mai phục...

Vân Dương thầm mắng không thôi.

Xác nhận đối phương có bố trí, động tác của hắn không khỏi càng thêm cẩn thận.

Một khi bị phát hiện, đối mặt với hắn sẽ là một trận chiến thảm liệt, lúc đó không thể thi triển bí thuật, hắn khó tránh khỏi vô cùng chật vật, thậm chí khó giữ được sinh cơ...

...

Lúc này không chỉ có Vân Dương chửi mắng, phía dưới cũng có tiếng chửi rủa nối liền không dứt.

- Tên Phong Tôn đó thực không biết giữ lời! Con mẹ nó, đều đã chuẩn bị xong thế mà hắn không tới.

- Lão tử cất công chờ nhiều ngày như vậy mà hắn còn thoát? Lâm trận rút lui?

- Tên vương bát đản kia chạy thực nhanh, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng!

- Thực là một tên hỗn đản, làm ta mất công hao tâm tổn trí bố trí lâu như vậy, thực là tốn công vô ích...

- Đột nhiên ta thấy ta như tên ngốc bị vờn quanh a...

Một đám người chửi ầm lên.

Ở trên đỉnh núi, một kim y nhân đứng trên vị trí tảng đá cao nhất, khí tức cường đại bao phủ toàn bộ khu rừng, khí thế ngập trời, nghiễm nhiên có bộ dạng hạc giữa bầy gà, viễn siêu đám trẻ.

Vân Dương lơ lửng trên không mấy trăm trượng, lẳng lặng nhìn động tĩnh phía dưới, cẩn thận khống chế, không để khí tức lộ ra ngoài. Thanh âm sấm chớp đùng đùng, càng lúc càng gấp gáp.

Khiến cho người ta cảm thấy một cơn mưa to gió lớn đang dần tới.

- Thôi, thu lại bố trí đi.

Kim y nhân vốn trầm mặc, rốt cục mở miệng:

- Phong Tôn không đến, bão tố lại sắp tới, không nên bỏ phí đồ tốt.

Mấy chục người tản mát chung quang bắt đầu nhao nhao hiện thân, từng tên đều mặt ủ mày chau mà mắng. Lại bắt đầu thu thập đồ đạc bố trí khắp nơi.

Vân Dương nhất thời mở to hai mắt mà nhìn, tâm thần tập trung lên đống đồ vật dùng để bố trận.

Đã thấy một người, lấy ra một khối đồ vật phát sáng từ dưới một đống đá.

Cùng với khối đồ vật phát sáng bị lấy xuống, bầu không khí khiến người cảm thấy bị đè ép đột nhiên tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất.

Vân Dương cảm thấy tâm thần khẽ động, cuồng phòng gào thét nơi chân trời đã chuyển thành phong bạo, tầng mây tràn ngập bầu trời bắt đầu đè thấp xuống, tiếng lôi điện oanh minh cũng càng lúc càng lớn.

Người phía dưới thấy thế đều nhao nhao tăng nhanh động tác, ai nấy dưới cơn cuồng phong đều nhanh chóng làm việc.

Kim y nhân kia vẫn luôn trầm mặc đứng tại chỗ, chắp tay, sắc mặt lạnh lẽo như hàn thiết.

Người này có hai đạo lông mày dày, đầu mày ôm xuống, con mắt hãm sâu trong hốc mắt, ánh mắt lạnh nhạt, không có chút tình cảm ba động. Nhưng một khi bị con mắt này nhìn chăm chú, lại cảm thấy như bị Tử Thần để mắt, khiến cho người cảm thấy không rét mà run rùng mình không ngớt.

Đám người áo đen khác đều che mặt. Kỳ thực trên thân mỗi người đều tràn ngập khí tức cường đại.

Ban đầu vốn Vân Dương định sử dụng lôi điện tập kích, mượn thiên thời tiêu diệt nhóm người này. Nhưng chân chính tới gần cảm nhận khí tức cường hoành đó, hắn thấy rõ, cho dù bản thân có dùng toàn bộ thực lực cũng khó có thể làm nên chuyện, nhiều nhất chỉ có thể khiến đối phương chật vật một phen, nhưng nhất định không thể khiến đối phương thực sự tổn tương, lúc đó chẳng những tốn công vô ích, bản thân hắn còn khiến đối phương cảnh giác.

Nhất là kim y nhân kia, thực lực người này càng kinh người, tuyệt không phải chút trình độ trước mắt của hắn có khả năng rung chuyển.

Vân Dương lúc này chỉ dám trông về phía xa, tập trung chú ý vào đám vật thể phát sáng. Nhưng căn bản không thể thấy nhiều, mặc dù hắn có lòng muốn tìm hiểu, nhưng nếu lại hạ thấp thêm chút nữa, rất có khả năng sẽ bị phát hiện.

Thực lực cách biệt quá xa, nếu bị phát hiện, cơ bản hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, quyết không thể mạo hiểm.

Mục đích hôm nay cũng đã hoàn thành, cũng là lúc nên rút lui.

Vân Dương vừa động tâm niệm, tiếng gió rít trên không trung càng thêm gấp gáp, mây đen cũng vì thế mà chậm rãi di chuyển, lên cao, có vài phần ý cảnh gió nổi mây phun.

Sau một chốc, bầu trời u ám trở nên sáng lên rất nhiều.

Kim y nhân ngẩng đầu, nhìn bầu trời vốn dày đặc mây đen, còn không ngừng lấp lóe Điện Xà, tựa hồ đã ít đi rất nhiều?

Trời mưa to nên tới lại không tới, lại biến thành trời chuyển mây quang?!

Bị đè nén lâu như vậy, sao lại không có mưa? Hắn sống bao năm, chưa từng gặp phải chuyện này a. Không khí ngột ngạt như vậy, vô luận thế nào, cũng phải có mưa mới đúng!

Hôm nay có chuyện gì vậy?

Hắn nhíu nhíu mày. Đột nhiên hét dài một tiếng, nhún người nhảy lên, quang mang trong tay đột nhiên lấp lóe, một đạo kiếm khí mạnh mẽ chém ra, phóng tận lên trời.

Kiếm khí xé toạc tầng mây, phá tan mây đen ngoài trăm trượng thành từng mảnh nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment