Ta Là Chí Tôn

Chương 301

Vân Dương cảm thấy đau nhức như tê tâm phế liệt, Tử Kim dịch trong đan điền biến mất hầu như không còn, thần hồn cũng lay động chập chờn, một cỗ cảm giác hoảng hốt chán nản thản nhiên dâng lên, kém chút liền bị đánh khỏi trạng thái hóa thân phong tướng mà rơi xuống.

Uy năng một kiếm này của lão giả trực chỉ thần hồn, tiêu hồn thực thần, thần vong hồn diệt!

Lúc này Vân Dương đồng thời hóa Phong Vân Lôi tam tướng, hóa thể một nửa ngưng gió, một nửa ngưng mây, còn một tia thần niệm hóa thành thiểm điện đánh xuống. Mà thần hồn điều khiển cho nên cũng chia làm ba bộ phận.

Gió xoáy chỉ mang theo một nửa tu vi công thể của Vân Dương.

Nếu không phải như vậy, một kiếm này đã đủ để chém phong tướng của Vân Dương thành hai!

Nhưng dù vậy, Vân Dương vẫn phải nhận lấy thương tổn nặng nề, thần hồn càng trọng thương. Dù sao, phong tướng bị một kiếm kia đánh tan một nửa, thương thế này có thể nói nghiêm trọng đến cực điểm.

Vân Dương cưỡng ép thôi động Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, Lục Lục cũng không ngừng vận chuyển sinh mệnh chi khí, nỗ lực chống đỡ.

Một lần nữa dùng tất cả sức mạnh của bản thân, đánh cược lần cuối!

Phong long oanh một tiếng, rốt cục xông lên không trung.

Kiếm thế của lão giả kia đã hết, không kịp xuất thủ lần nữa.

Một tiếng tê minh vang lên, phong long xông thẳng lên trời, bay về phương xa.

Trên bầu trời, một đóa mây trắng ung dung bay tới, được phong long nâng bay lên, trong chớp mắt đã bay ra ngoài mấy trăm trượng, xuyên phá màn mây đen tuyết lớn, biến mất vô tung vô ảnh.

Hoàn toàn yên tĩnh!

Lão giả áo đen cầm trường kiếm trong tay, chậm rãi từ mấy trăm trượng bay xuống, trong mắt lão ẩn vẻ khiếp sợ không tên!

Còn thanh niên thiếu chủ đứng trên mặt đất kia, cũng đồng thời mở to mắt nhìn thẳng mây đen trên bầu trời, trong ánh mắt chất đầy vẻ kinh hãi!

Đối phương là ai?!

Công pháp nào lại thần diệu như vậy?!

Hai người tuần tự toàn lực xuất thủ, uy lực cực mạnh, có thể nói là đủ để di sơn đảo hải, nhưng... Tựa như không thể tạo thành nửa phân tổn thương cho cơn gió xoáy kia!

Ít nhất nhìn từ ngoài, đối phương vẫn có thể giữ vững trạng thái thong dong, hởi hợt mà đi!

- Hắn tu luyện công pháp gì? Tại sao lại quỷ dị đến vậy?

Vị thiếu chủ này bật thốt lên hỏi.

- Cái này...

Lão giả mặc áo đen cười khổ một tiếng:

- Lão nô thực sự chưa bao giờ được thấy, thậm chí còn chưa bao giờ được nghe qua...

Thanh niên thiếu chủ cau mày:

- Đó... Đó là người sao?

Sắc mặt lão giả áo đen nặng nề, im lặng không nói.

Gió xoáy kia là do người làm ra, mà người thi triển chiêu thức này lại có thể náu thân trong phong vân, điểm này có thể xác định không thể nghi ngờ!

Nhưng đến cùng là ai có thể hoàn toàn hóa thân thành gió? Ngay cả một chút vết tích nhục thể cũng không để lại?

Công kích vừa rồi của hắn, mặc dù chỉ chém tan một nửa vòi rồng, nhưng lấy phương thức xuất hiện của đối phương mà nói, cả cơn gió đều là hóa thân của đối phương, chém xuống một nửa chính là chém xuống một nửa nhục thân, tại sao lại chỉ có một chút Huyền khí tán loạn? Không thể tổn thương tới nhục thể? Công pháp như thế, thực đáng kinh sợ!

Đồng thời cũng quá kỳ quái!

Lão giả áo đen là người có lịch duyệt phong phú, gần như có thể biết tất cả những thần công trong thiên hạ, công pháp có thể hóa thân phong lôi, lão cũng biết không ít. Nhưng, cái gọi là “Hóa thân phong lôi” cũng chỉ là phóng đại mà thôi!

Bởi vô luận người thi triển chiêu thức hoa mỹ như thế nào, bên ngoài là phong lôi biểu tượng, nhưng thực thể vẫn là nhục thân chân thực!

Uy lực đủ mạnh, vẫn có thể chém giết. Cái gọi là hóa thân phong lôi, cũng chỉ là một trò cười không hơn không kém.

Nhưng chuyện vừa rồi lại vô cùng rõ ràng, thực sự đúng là có người hóa gió mà đến, giáng xuống từ trên trời, đến đi đều không hiện chân thân, trực tiếp lấy gió cuốn hai cô gái, sau đó trực tiếp vọt lên Cửu tiêu mà đi!

Thậm chí trong quá trình đó còn bị trúng một kiếm, nhưng kết quả cũng chỉ chịu chút Huyền khí tán loạn, chân thân chưa từng hao tổn, càng chưa từng hiện thân.

Điều này há có thể không khiến lão giả cùng thanh niên kia khiếp sợ, kinh hãi không thôi?

- Không ngờ hai nha đầu này lại có viện binh mạnh như vậy!

Thanh niến thiếu chủ hít một hơi, nói:

- Khó tránh các nàng vẫn duy trì được ý chí kiên định chờ cứu viện... Thì ra là thế!

Hắn nhíu mày:

- Đã có nhân vật như vậy cản trở, như vậy... Tất cả bố trí của chúng ta trước đó, đều hóa thành bọt nước? Coi như sau này tìm được, nhưng sao có thể tranh chấp với cao thủ như bước ra từ trong thần thoại này?

Trong khẩu khí của hắn, ngoại trừ tràn đầy vẻ thất lạc, còn kèm theo một nỗi sợ hãi từ nội tâm.

Tuy không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Thủ đoạn như vậy, đã đạt đến mức độ mà hắn không tài nào hiểu được!

Đối địch với nhân vật như vậy, chẳng phải là muốn tự sát hay sao?

- Thiếu chủ, chuyện này chỉ sợ còn có điều kỳ quặc khác, chưa hẳn đã không có chuyển cơ.

Lão giả mặc áo đen nghĩ nghĩ:

- Theo suy nghĩ của ta, bố trí của chúng ta chưa hẳn đã vô dụng.

Sắc mặt thanh niên thiếu chủ âm trầm:

- Ồ? Ngươi nghĩ như thế nào?

- Vừa rồi mặc dù lão nô cũng cảm thấy chấn kinh đối với thần thông hóa tướng của đối phương, nhưng thiết nghĩ... Nếu là người này thực sự có tu vi công tham tạo hóa như công tử nghĩ, như vậy... Nói một câu không dễ nghe, nếu người này rất thân thiết với Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan... Như vậy hắn thấy hai người bị công tử bức ép như vậy, há có thể đơn giản bỏ qua?

Lão giả mặc áo đen nói.

- Lời này đúng là có lý.

Thanh niên thiếu chủ sầu lo:

- Những nếu người này tới báo thù, chúng ta nên làm gì cho phải? Lấy thủ đoạn xuất thần nhập hóa của hắn... Gia tộc chúng ta...

- Công tử hiểu lầm, ý lão nô không phải như vậy.

Thân thể của lão già áo đen cong xuống, nói:

- Ý của lão nô... Vừa rồi, nếu hắn có năng lực như vậy, đã sớm chém tận giết tuyệt chúng ta.

- Bằng vào thủ đoạn mà chúng ta vừa thấy, tuyệt đối vượt qua cực hạn của đại lục này quá nhiều. Nếu muốn diệt sát chúng ta, không khó. Mặc dù mục đích của đối phương ưu tiên cứu đi hai người kia, nhưng sau đó vẫn có thể giết chúng ta. Nhưng hắn không làm vậy!

Lão giả mặc áo đen nói:

- Chẳng những không, mà từ đầu đến cuối, hắn đều không hề hiện thân.

- Nếu hắn là siêu cấp cao thủ, điều này quá không bình thường!

- Chẳng lẽ hắn chỉ tới vì cứu người? Hoàn toàn không màng đến chuyện báo thù rửa hận cho hai người kia? Đây mới là điều lão nô cảm thấy không hợp lý.

- Người kia có thể vượt vạn dặm đến cứu người, tin rằng quan hệ giữa bọn hắn sẽ không thể tầm thường. Nếu đã có quan hệ không tầm thường, như vậy chỉ cần hắn có siêu cấp thực lực, chắc chắn phải hạ sát thủ, tiêu diệt chúng ta mới là hợp lý!

- Nhưng hắn không làm vậy! Mà hắn không làm, không phải vì hắn không muốn, mà là hắn không thể! Không có khả năng!

- Ngoài ra, còn có một chuyện càng kỳ quái hơn, vừa rồi chỉ giao thủ trong nháy mắt, hiểu biết lẫn nhau thực có hạn, nhưng từ đầu đến cuối, đối phương đều tạo cho lão nô một cảm giác vô cùng vội vàng, tựa như... Vội vàng mà đến, chật vật mà đi... Ừm, chính là cảm giác như vậy, tuyệt không phải cái thái độ trên cao nhìn xuống, tiện tay mà làm, càng không phải khinh thường tùy ý.

Thanh niên thiếu chủ nghiêm túc nghe lời phân tích của lão giả áo đen. Thậm chí còn yêu cầu lão không ngừng lặp lại.

Càng nghe, hai mắt càng phát sáng, vẻ sợ hãi trong mắt ban đầu càng lúc càng mờ nhạt.

- ... Còn cơn gió lốc kia, nhìn thì có thanh thế dọa người, nhưng đối với chúng ta mà nói, cũng không hề có lực sát thương tương ứng... Chí ít uy lực của nó, chênh lệch một trời một vực với dự phán của chúng ta, hoàn toàn không đáng nhắc tới.

- Nếu đối phương thực là cao thủ tuyệt thế, lại có công pháp thần diệu như vậy gia trì, hoàn toàn có thể mượn cơn gió lốc kia đánh giết chúng ta, chuyện này tuyệt không phải việc khó. Chí ít nếu đổi vị trí, chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha, để thân nhân của mình bị ức hiếp như vậy...

- Cho nên... Phán đoán của lão nô đối với chuyện này... Công pháp đối phương cố nhiên huyền diệu, nhưng thực lực tu vi của đối phương còn thấp, hoặc chí ít không đủ khẳng năng. Tóm lại chỉ là phô trương dọa người, còn nếu muốn thực giao đấu chém giết... Cũng chỉ thường thôi...

- Cho nên mục đích của đối phương, chỉ đặt ở phương diện cứu người!

- Từ chuyện đối phương vội vàng đến, cứu người xong lại chật vật chạy trốn, có thể phán đoán, đối phương chưa hẳn đã không có ác ý với chúng ta, mà chỉ là có lòng nhưng không đủ lực mà thôi!

Lão giả mặc áo đen nói:

- Đối với Thiên Huyền đại lục mà nói, gia tộc chúng ta đã rất lâu không bước tới hồng trần. Cũng không biết trên phiến đại lục này có biến hóa cụ thế đến thế nào...

- Nhưng theo lão nô suy đoán, nếu thực tồn tại loại công pháp này... Như vậy, trên phiến đại lục này, đối phương tuyệt không phải hạng người vô danh!

- Cho nên chúng ta chỉ cần nghe ngóng thêm, đoán chừng rất nhanh có thể thu được tin tức liên quan... Chỉ cần thu được tin tức, chúng ta sẽ có thể xác định bước hành động tiếp theo.

Thanh niên thiếu chủ vừa nghe, vừa liên tục gật đầu, trên mặt lại không phục lại vẻ tươi cười:

- Không sai! Không sai! Coi như trong quá trình tìm hiểu này, xác nhận đối phương là cao thủ mà chúng ta không thể chống lại, thậm chí phía sau còn có trưởng bối khủng bố hơn... Chúng ta vẫn có thể chủ động trở về bản gia. Chỉ cần phong bế thông đạo linh khí, đối phương dù có uy năng thông thiên triệt địa, chúng ta vẫn có thể kê cao gối mà ngủ.

- Nhưng nếu...

Trong mắt thanh niên thiếu chủ lóe lên một tia quang mang âm tàn.

- Nhưng nếu đối phương không phải cao thủ tuyệt thế như suy nghĩ, cũng không có cường giả đỉnh cao làm chỗ dựa...

Lão giả áo đen mỉm cười:

- Như vậy, lão nô lại phải chúc mừng thiếu chủ... Không chỉ thu lại được Hỗn Loạn Nguyên Âm, bước thêm một bước trên con đường đại đạo, càng có khả năng... Thu được một bộ công pháp độc bộ Huyền Hoàng giới!

...

Tuyết lớn vẫn liên tục rơi xuống, giữa thiên địa, ngay cả dãy núi cũng mất đi bộ dáng chập trùng vốn có, lúc này chỉ còn lại một mảnh mênh mông.

Cách không xa sơn lâm, là một cái thành nhỏ.

Lão giả áo đen cùng thanh niên thiếu chủ đang ngồi trong một cái tửu quán, tập trung tinh thần lắng nghe người ta nói chuyện.

Lúc này tuyết lớn ngập núi, con đường bốn phía đều không thể thông, ngoại trừ những kẻ tài cao gan lớn, những người bình thường cũng chỉ có thể tạm tìm một quán rượu nghỉ tạm.

Trong quán rượu, khắp nơi đều là người với người, ở nơi này, muốn tìm hiểu một chuyện gì đó nổi bật thực dễ như trở bàn tay.

- Ồ? Cửu Tôn đại nhân mà ngươi nói, lại có uy năng như thế? Cái này chẳng phải là thủ đoạn của Thần tiên hay sao?

Lão giả áo đen tò mò hỏi một tên mập mạp nồng nặc mùi rượu, đang ba hoa chích chòe đối diện.
Bình Luận (0)
Comment