Ta Là Chí Tôn

Chương 309

Xuân Vãn Phong cùng Hạ Băng Xuyên cũng không biết xông tới từ lúc nào, bốn người bốn tròng mắt lấp lóe u quang nhìn Long Hổ cao trên tay Vân Dương.

- Cái này được phát hiện trong di vật của Mễ Không Quần... Ừm, ta có quan hệ với trong cung, dù sao hắn cũng đã chết, cũng không nên uổng phí...

Vân Dương giải thích đơn giản một chút.

Nhưng vào lúc này, bốn người Đông Thiên Lãnh nào có nghe lời giải thích của hắn?

Ai còn quan tâm cái này tới bằng cách nào? Chỉ cần là hàng thật giá thật, lại có thể bắt tới tay, ai còn quan tâm những chuyện khác, quan trọng lắm sao?

Lúc này bốn người sớm đã vò đầu bứt tai, bộ dạng gấp gáp!

Đây chính là thần phẩm trong truyền thuyết, có thể khiến nam nhân kim thương bất khuất a!

Là thần phẩm mà bất cứ nam nhân nào cũng phải mơ ước tha thiết, ha ha ha...

- Ta!

Thu Vân Sơn quát to một tiếng, xông lên, sau đó... Liền bay ra ngoài.

Hắn vừa xống lên, ba người Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên đã thần không biết quỷ không hay mà cùng đạp một cước.

Giờ phút này, tam đại hoàn khố phát huy bản lãnh võ học của mình một cách triệt để nhất!

Một cước này, quả thực vô ảnh vô tung, thần diệu vô cùng!

Thu Vân Sơn vừa mới nhảy lên, đã bị ba cái chân to đạp lên người, tựa như diều đứt dây mà bay ra ngoài.

Trong nháy mắt cái mông rơi xuống đất, cổ họng đã đánh ực một cái.

- Lão đại, ta.

Xuân Vãn Phong.

- Lão đại, ta.

Hạ Băng Xuyên.

- Lão đại, cho ta một cái, đừng cho Thu Vân Sơn. Hắn không được, ăn cũng chỉ tổ lãng phí...

Đông Thiên Lãnh.

- Lão đại a...

Thu Vân Sơn dùng tốc độ ánh sáng lao trở lại:

- Tuyệt đối đừng nghe Đông Thiên Lãnh nói bậy, tên tiểu tử này ngoại trừ phá hoại đoàn kết, cái gì cũng không biết, không một câu nào của hắn có thể nghe được...

Vân Dương buồn cười lắc đầu:

- Các ngươi đoạt cái gì? Ở đây có bốn phần, mỗi người một phần không phải là vừa vặn sao?

Bốn người cùng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Vân Dương:

- Cái này... Chẳng lẽ lão đại không cần?

Vân Dương dở khóc dở cười, hóa ra bốn tên gia hỏa này cạnh tranh là vì vậy.

Bốn phần Long Hổ cao, chia năm người, đương nhiên một người không có.

Mà trong lòng bốn người bọn hắn, một phần trong đó nhất định thuộc về Vân Dương. Vì Vân Dương không lấy ra, không ai có cả.

Vì vậy trong bốn người, nhất định phải có một người không chiếm được.

Trong lòng bốn người đều tính toán: nếu nhất định phải có một người không chiếm được, như vậy nhất định không phải là ta!

Cũng may bốn tên gia hỏa ở cùng nhau đã nhiều năm, tình cảm cũng tốt, hơn nữa còn là ở trong nhà Vân Dương, nếu không, lấy tính tình bốn tên gia hỏa này, không biết còn có thể xảy ra chuyện gì nữa!

- Ta thì thôi.

Vân Dương cười cười:

- Tạm thời ta không cần cái này. Ngược lại là các ngươi, mấy người các ngươi đã bị móc gần rỗng, trước tiên nên tăng cường đã!

- Đa tạ lão đại!

- Đa tạ đại ân tái tạo của lão đại!

Bốn người trăm miệng một lời, mặt mày hớn hở, đắc chí vừa lòng, vô cùng hăng hái.

Đối với Vân Dương mà nói, mấy tên tiểu tử này thực sự bị móc rỗng, nhưng mấy người lại thực sự không để trong lòng.

Móc rỗng thì thế nào?

Phải biết có câu thơ: Thanh Xuân không không được, đến già biết tìm ai? Mỹ nhân chỉ mấy năm, tóc bạc lại rơi lệ!

Hơn nữa, bị chửi vài câu thì có làm sao?

Chỉ cần thứ này tới tay, sau này anh em ta lại trâu bò!

Đây chính là kim thương bất khuất trong truyền thuyết a!

Cảnh giới tối cao của “nam nhân”!

Sau này... Một trang truyền kỳ trong phong nguyệt giới, xem ra phải nhờ mấy anh em chúng ta đến viết a!

Nâng niu Long Hổ cao tha thiết mơ ước, bốn huynh đệ cười đến tít cả mắt.

Đối với tứ đại hoàn khố mà nói, coi như chuyện Huyền thú thăng cấp cũng không thể quan trọng bằng chuyện này!

Thu Vân Sơn hít một hơi thật sâu, hít sâu hít sâu...

Hắn có gắng kìm nén cảm súc mênh mông trong lòng, hết sức cố gắng trầm ổn, bình tĩnh, đại khí, có nội hàm.

Sau đó, hắn cầm Long Hổ cao nhìn một chút, tiếp đó trực tiếp nhét vào miệng, không để rớt một giọt nước bọt.

Lúc nuốt đúng là hào khí bừng bừng, một cái là xong, thế nhưng sau khi vào miệng, có vẻ như lại bị nghẹn lại, dù sao Long Hổ cao cũng là đồ vật có hình có dạng, muốn một cái nuốt luôn đúng là tự làm khổ bản thân.

Thu đại công tử vươn cổ, cố gắng nuốt xuống, khuôn mặt tuấn tú bị nghẹn đến đỏ bừng.

- Nhanh uống miếng nước, vuốt vuốt mấy cái là được.

Một vị cao thủ Thu gia nhanh chóng mang tới một bát nước.

- Từ từ...

Thu Vân Sơn dùng sức khoa tay, gian nan nói:

- Nghẹn... Nghẹn... Nghẹn... Hòa tan dược tính.

“...”

Đám người nhất thời nhìn nhau trân trối.

Thu đại công tử này vì dược hiệu trong truyền thuyết, cũng thực sự liều mạng a, không biết nghẹn họng cũng có thể nghẹn chết người sao...

Ba nhà còn lại nhao nhao cảm thán, may mắn công tử nhà mình không giống tên không cần sĩ diện Thu Vân Sơn này, cái mặt này, ném đến nhà bà ngoại a...

Ngay lúc đám người nghĩ như vậy, vừa quay đầu nhìn lại, lập tức đều cảm thấy bó tay.

Đã thấy ba người Xuân Vãn Phong, Đông Thiên Lãnh, Hạ Băng Xuyên đã bắt chước làm theo, thậm chí còn trâu bò hơn Thu Vân Sơn, dù sao Thu Vân Sơn cũng là người đẹp trai nhất trong bốn người, so sánh đúng là hơn hẳn ba người kia.

Cái thứ nhan sắc này, thực sự lúc nào cũng có thể thể hiện sự ưu việt của nó, ngay cả lúc nghẹn ứ trong cổ cũng không ngoại lệ?!

Đám hộ vệ mấy nhà nhanh chóng đến bên công tử nhà mình, cố gắng giúp tam đại công tử vỗ lưng, thuận khí, dù sao cái bộ dạng này, có thể thành công nuốt xuống hay không cũng khó nói... Chẳng may thực sự nghẹn chết... Bốn nhà sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ a...

Lúc này Vân Dương không chỉ nổi da gà, mà thậm chí bắt đầu run rẩy.

- Ta nói... Chuyện này... Thực sự quan trọng vậy sao? Dù sao bốn người các ngươi cũng là người có thân phận địa vị, là dòng chính đại gia tộc? Vì chút phúc lợi nửa người dưới, lại không có tiết tháo như vậy... Bộ dạng này, thực sự...

Đối với chuyện trước mắt, Vân Dương thực sự không thể hiểu nổi.

Mà bốn người Đông Thiên Lãnh nghẹn đến trợn mắt, vẫn nhìn Vân Dương cười hắc hắc.

Nụ cười này, thế mà mang theo hương vị từ cao khinh bỉ xuống.

Tựa như... Một người thành phố kiến thức rộng tãi, nhìn một tên nông dân chưa từng rời khỏi mảnh ruộng.

Không có kiến thức...

Không biết thường thức...

Không hiểu chuyện...

Đáng khinh!

Bốn người đồng thời sinh ra cảm giác ưu việt áp đảo, dù sao từ lúc nhìn thấy Vân Dương, bốn người lúc nào cũng ở ngôi tiểu đệ, hiện tại có thể chiếm được thượng phong, hơn nữa bốn người cùng chiếm, há có thể không hân hoan ủng hộ? Không ngang ngược càn rỡ, cũng đã là rất khắc chế rồi nha!

Đông Thiên Lãnh rốt cục nuốt xuống, mặt mày hớn hở nói:

- Có một số việc, lão đại ngươi không trải qua nên không biết... Ừm... Đúng, ngươi thực sự còn chưa trải qua, là một sơ ca chưa trải nghiệm... Ha ha ha... Kỳ thực, ta nói cho ngươi biết...

Hắn cau mày moi ruột moi gan nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra được một cái ví von tương đối thích hợp:

- Nữ nhân coi trọng dung mạo bao nhiêu, thì nam nhân coi trong cái đó... Bấy nhiêu, nói như vậy, ngươi đã hiểu chứ?

Vân Dương như người mộng du:

- Không hiểu.

- Ha ha ha...

Bốn người Đông Thiên Lãnh cùng cười ý vị thâm trường:

- Lão đại, ngươi còn nhỏ, sau này ngươi sẽ hiểu... Ha ha ha..

Vân Dương cảm thấy toàn thân nổi da gà.

Con mẹ nó, mấy tên gia hỏa các ngươi muốn ăn đòn hả? Dám nói như vậy với lão tử?

Có tin chỉ vài phút là lão tử biến Huyền thú của các ngươi thành món ăn hay không?

Ánh mắt Vân Dương lúc này hết sức bất thiện.

Hắn cũng không phải hoàn toàn không biết thâm ý của bốn người này, coi như chưa thấy qua heo chạy, cũng chưa thấy mổ heo, nhưng dù sao trong các câu chuyện, nhiều ít cũng có nhắc đến a, mà điều chân chính khiến Vân Dương không thể phản bác... Hắn thực sự là một sơ ca, hắn thực sự không biết những kinh nghiệm như như bốn tên tiểu tử này, vì thế mà không thể phản bác!

Chí ít ở trên phương diện này, hắn thực sự không bằng tứ đại hoàn khố!

Cái danh hiệu hoàn khố đứng đầu trong truyền thuyết Ngọc Đường, quả thực là hữu danh vô thực!

Cái này mới là chuyện khiến Vân Dương không thể chịu được, cũng không thể bỏ qua được!

Sơ ca là sai sao? Không có kinh nghiệm thì có gì không được, chờ đến lúc...

Có điều ta cũng đã để lại một phần... Xem lúc đó có cần hay không.. Nhưng chuyện này liên quan tới mặt mũi, nhất định không thể nói...

Bốn người đột nhiên cảm thấy bản thân có chút đắc ý vênh váo, tiện nghi của lão đại đâu có chuyện dễ chiếm như vậy a? Vừa nghĩ đến đây, bốn tên đồng thời ngượng ngùng cười cười:

- Lão đại anh minh thần võ, vô luận là bây giờ hay về sau, nhất định đều không cần đến thứ này... Ha ha, mấy người chúng ta đã bị móc rỗng... Ai, cũng là chuyện bất đắc dĩ a...

Bốn tên gia hỏa này đều là những tay lão làng trong nghề mượn gió bẻ măng, nhưng chóng tỏ vẻ đáng thương.

Vân Dương âm dương quái khí hừ một tiếng, cũng không phải thực sự so đó với bốn tên này, dù sao hắn có so đo, cũng chỉ càng kéo thấp phong độ bản thân a.

- Ừm, đúng rồi, Đông Thiên Lãnh, gia tộc các ngươi đến giờ cũng không bắt được Huyền thú con non, ngươi vất vả lắm mới bắt được Quỷ Diện Ưng, lại còn tặng cho ta...

Đông Thiên Lãnh nháy mắt mấy cái: tặng cho ngươi? Tặng cho ngươi lúc nào? Không phải là trực tiếp ném đi sao? Thứ đồ chơi kia mà tặng ngươi, không phải là trực tiếp đắc tội với ngươi sao? Lão đại nói như vậy là ám chỉ ta đắc tội với hắn rồi hả?

Đông Thiên Lãnh lập tức híp mắt lại:

- Là lão đại nể mặt, ha ha, lão đại anh minh thần võ, tạo phúc thiên hạ, ân huệ chúng sinh, người muốn tặng đồ cho lão đại, có thể xếp từ Thiên Đường thành tới tận bờ Vô Tận hải... Người khác muốn tặng, lão đại còn không nhân a, cũng là tiểu đệ... Được lão đại hơi chút coi trọng, cảm thấy rất vinh hạnh, đặc biệt vinh hạnh a!

Ba người Thu Vân Sơn đồng thời quay đầu đi, chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngứa, nôn khan vài tiếng, lúc này ba tên đồng lòng ghê gớm.

Nịnh nọt, bọn hắn tuyệt đối không cảm thấy lạ lẫm, thậm chí ai nấy đều là hảo thủ trong đó, nhưng trên đời này lại có người vỗ mông ngựa không biết xấu hổ như vậy, thực sự đúng là không có giời hạn a, đời này mới được nhìn thấy lần đầu, thực là mở rộng tầm mắt.

Tiết tháo của Đông Thiên Lãnh, tuyệt đối hông phải là đã mất, mà là vốn dĩ không có.

Cái thứ quỷ như Quỷ Diện Ưng... Còn có thể gọi là tặng?

Đây rõ ràng là cố ý làm người ta buồn nôn a!

Tặng cái thứ này cho người ta, căn bản chính là thần vật kết thù a?!

Nghĩ đi nghĩ lại, ba người đột nhiên sững sờ: tặng? Quỷ Diện Ưng? Chẳng lẽ lão đại thực sự muốn nuôi Quỷ Diện Ưng?!

- Lão đại... Không phải ngươi muốn nuôi thứ kia chứ?

Thu Vân Sơn trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn Vân Dương:

- Lão đại, thứ này... Không thể nuôi a.
Bình Luận (0)
Comment