Ta Là Chí Tôn

Chương 315

- Chúng ta là bạn, một cái cửa lớn có tính là gì?

Vân Dương cười ha ha, thoải mái nói:

- Nếu Lôi huynh còn đắn đo chuyện này, chẳng phải là xem thường tiểu đệ?

Nói, quay đầu lại:

- Các ngươi ở lại trông trừng Huyền thú, ta đi trước bồi Lôi huynh nói chuyện.

Lập tức bí ẩn nháy mắt ra hiệu cho cao thủ tứ đại gia tộc.

Đám người nhanh chóng hiểu ý.

Lúc này còn chưa xác lập quan hệ bằng hữu thực sự, vẻn vẹn mới chỉ là có chuyển cơ mà thôi, đương nhiên không thể để vị Lôi công tử này tiếp tục nhìn thấy Đông Thiên Lãnh... Nếu không lại đột nhiên nổi lửa thì sao?

Chẳng may tên ngốc Đông Thiên Lãnh không biết tốt xấu, vừa tỉnh lại lại há miệng mắng người... Lúc đó, mới thực sự xong đời!

Còn nữa, chuyện Vân Dương giúp tứ gia bồi dưỡng Huyền thú là chuyện bí mật, vô luận vị Lôi công tử này có tu vi cỡ nào, nếu có thể giấu giếm thì vẫn phải tận lực giấu diếm.

Vân công tử quả là suy nghĩ chu toàn, chuyện nhỏ nhặt cũng tính toàn không bỏ sót.

- Xin mời, xin mời, Lôi huynh mời!

Hai người thân thiết cầm tay đồng hành.

- Xin hỏi Lôi huynh là người ở đâu? Với tu vi của huynh, chắc chắn không phải tu giả tầm thường.

Tựa hồi Vân Dương muốn bắt đầu hỏi thăm gốc gác của người ta.

Lôi công tử mỉm cười:

- Vân huynh thật tinh mắt, nhưng gia tộc chúng ta xưa nay không xuất hiện trên cõi hồng trần, nói ra, chỉ sợ Vân huynh không biết.

Vân Dương bừng tỉnh đại ngộ:

- Quả nhiên Lôi huynh xuất thân tử ẩn thế gia tộc, khó trách lại có thân thủ mạnh mẽ như thế. Nói đến chuyện này, tu vi của Lôi huynh thực sự khiến ta nhìn mà than thở, ngưỡng mộ như nói...

Lôi công tử thận trọng mỉm cười:

- Vân huynh khách khí, chỉ là nhờ ơn gia tộc, chút tài mọn, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới ha ha.

Vân Dương châm trà, mỉm cười nói:

- Không biết lần này Lôi huynh tới hồng trần giới, là có việc gì? Đương nhiên, nếu không tiện nói, coi như là ta đường đột, giao cạn sao thể nói sâu... Ha ha, nhưng nếu có chuyện cần, tiểu đệ lại có thể giúp một tay, xin huynh cứ mở miệng nói, tiểu đệ ở cái Ngọc Đường này, cũng có mấy phần lực nhỏ.

(giao cạn: giao tình nông cạn, nói sâu: nói đến chuyện quan trọng)

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nếu Lôi huynh đã cho Vân mỗ chút mặt mũi, như vậy Vân Dương tự nhiên cũng phải có qua có lại. Có thể giúp Lôi huynh giải quyết chút phiền toái... Vân mỗ nghĩa bất dung từ, tuyệt không nói hai lời!

Lôi công tử khe khẽ thở dài, sầu lo lộ rõ:

- Vân huynh đệ nói chuyện sảng khoái, ta cũng không che giấu... Vốn dĩ, gia tộc ta ít trải hồng trần, bình thường cũng sẽ không phái ta đi, có điều lần này lại gặp ít chuyện, khiến ta thực sự khó xử...

- Lần này tái xuất giang hồ, nói tới cũng là hành động bất đắc dĩ.

Lôi công tử phiền muộn nói.

Vân Dương vừa nhìn, liền biết gia hỏa này muốn diễn kịch với hắn.

Thực sự tìm đúng người nha.

Nếu ngươi đã vậy, vậy thì xem trình độ ai cao hơn, ai mới là Ảnh Đế?!

Vân Dương cũng lập tức thở dài:

- Thế gian không có chuyện thập toàn thập mỹ, tám chín phần mười đã là chuyện hiếm được. Nhưng Vân mỗ thực sự không nghĩ ra, gia tộc khổng lồ như Lôi gia của huynh, tu vi lại xuất thần nhập hóa như vậy, thế mà cũng có chuyện phiền não, mà phiền não như vậy, chỉ sợ không phải người thường có khả năng hóa giải đi...

Đây là phản ứng rất bình thường, ta nói muốn giúp ngươi làm việc, nhưng ta cũng chỉ là người bình thường, tuyệt đối đừng nghĩ chuyện gì ta cũng có thể giúp, năng lực của ta cũng chỉ có hạn thôi...

Lôi công tử ung dung thở dài:

- Vậy cũng chưa hẳn, Thần tiên cũng chỉ là người thường tu luyện mà thành, đương nhiên cũng phải có phiền não như người thường, không phải cứ thực lực mạnh mẽ là vạn sự không lo.

Vân Dương thầm buồn nôn, đồng ý nói:

- Câu nói này của Lôi huynh, thực sự là chí lý, phàm nhân cũng được mà Thần tiên cũng tốt, Thần tiên cũng có khí nhớ trần tục a.

- Chuyện là như vầy.

Lôi công tử thở dài:

- Chuyện này, ban đầu cũng không có gì để nói... Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Có điều Vân huynh là bạn của ta... Nói một chút cũng không quan trọng.

- Tiểu đệ rửa tai lắng nghe.

- Năm nay ta 25 tuổi. Vốn dĩ trong nhà đứng ra làm mai, định năm nay sẽ thành hôn. Nhưng không nghĩ đến, vị hôn thê của ta không chịu an bài, đào hôn mà chạy.

Lôi công tử phiền muộn nói.

Vân Dương lo lắng:

- Tại sao lại có thể như vậy? Lấy nhân phẩm, dung mạo, gia thế, thực lực của Lôi huynh... Trên đời này còn có cô gái nào ngốc vậy sao?

Lôi công tử cười khổ:

- Vị hôn thê này của ta, còn chưa từng gặp mặt ta, trong chuyện này...

Vân Dương bót cổ tay, thở dài:

- Aiz... Rất nhiều chuyện bởi vì không biết rõ mà hiểu lầm, nếu không phải vậy, nhân gian không phải bớt được bao nhiêu hỗn loạn sao? Tin rằng khi tẩu phu nhân gặp qua Lôi huynh, tuyệt đối sẽ không như vậy, tiểu đệ tin rằng, trên đời này không có cô gái nào có thể cự tuyệt lang quân như ý như Lôi huynh.

Lôi công tử hơi đỏ mặt:

- Vân huynh quá khen.

Vân Dương thầm nôn ọe, tên hỗn đản này, thế mà còn giả vờ đỏ mặt, quả thực là phường diễn kịch, hôm nay gặp được đối thủ!

- Vi huynh mặc dù tự thấy dung mạo không tầm thường, nhưng so với Vân huynh đệ, vẫn tự thấy kém xa, quả là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Lôi công tử nói.

Cả khuôn mặt Vân Dương lập tức đỏ bừng, vô cùng ngượng ngùng nói:

- Tiểu đệ cũng chỉ có bộ dáng là nhìn được, những mặt khác không thể so với Lôi huynh, như trời với vực, không thể sánh nổi...

Ngươi có thể đỏ mặt? Ta còn có thể đỏ bừng cả mặt cơ!

Muốn diễn kịch, ta sợ ngươi sao?!

Cơ miệng Lôi công tử co giật, bản công tử đang khiêm tốn, thế mà ngươi lại cho rằng ngươi thực sự đẹp trai hơn ta? Thực cho rằng nam nhân chỉ cần có cái mã là đủ? Cũng không phải chỉ là đồ ăn bám...

- Ta với Vân huynh vừa quen đã thân, lúc này mới nói chuyện này cho ngươi, nhắc lại, chuyện này thực sự mất mặt.

Ánh mắt Lôi công tử tập trung lên trên mặt Vân Dương, nói:

- Nhưng việc này lại có quan hệ tới mặt mũi Lôi gia ta, còn liên quan tới tình nghĩa đời trước, ta cũng chỉ đành rời núi, đến đây tìm hôn thê, hy vọng sau khi nàng nhìn thấy ta... Có thể hiểu chút về ta, Lôi Động Thiên ta, không phải hạng người nông cạn, càng không phải loại não tàn hoàn khố công tử.

Vân Dương tán thán:

- Lôi huynh thực đúng là bậc đại trượng phu, lòng dạ rộng lớn, đại hải vô lượng a.

Lôi Động Thiên nói:

- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, dù sao gia trưởng hai bên quyết định việc hôn nhân, chúng ta thân làm con cái, cũng chỉ có thể hoàn thành tâm nguyện của các cụ.

Vân Dương nói:

- Ta hiểu ý Lôi huynh, mong Lôi huynh cứ yên tâm, chỉ cần ngươi cho ta chân dung tẩu phu nhân, phàm là nàng còn trong phạm vị cảnh nội Ngọc Đường, tiểu đệ nhất định có thể giúp huynh tìm đợc, tuyệt đối không lo!

Đây là thái độ làm việc của người bình thường, mặc dù Lôi Động Thiên có thực lực cao thâm, nhưng cũng chỉ có hai người chủ tớ, nhân lực có hạn, muốn tìm người, đương nhiên càng nhiều người càng tốt, mà chuyện này, chính là chuyện Vân Dương có thể làm được, mà đối với thân phận Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử mà nói, có thể mượn chuyện này kết giao với Lôi Động Thiên, tuyệt đối là chuyện tốt bằng trời!

- Vậy phải cảm tạ Vân huynh đệ trượng nghĩa tương trợ!

Lôi Động Thiên cảm động nói.

- Việc nhỏ mà thôi! Lôi huynh không cần khách khí!

Vân Dương vỗ ngực:

- Như lời Lôi huynh đã nói, chúng ta mới quen đã thân, đại trượng phu, vì huynh đệ của mình dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa còn không tiếc, huống chi chỉ là chuyện tìm người, chuyện này đơn giản, cứ bao trên người ta!

- Ta có một tấm chân dung hôn thê ở đây.

Lôi Động Thiên lộ ra một tia cười nghiền ngâm.

- Mau mang ra xem, tiểu đệ thực sự rất chờ mong được chiêm ngưỡng dung nhan tẩu phu nhân.

Vân Dương thúc dục.

Lôi Động Thiên gật gật đầu, từ trong ngực rút ra một quyển trục.

Chậm rãi mở ra.

Trên tấm hình.

Một cô gái áo trắng, đứng dưới gốc Thiên Hương hoa thụ, sau lưng nàng, là hoa tươi nở rộ. Nhưng hoa tươi muôn hồng nghìn tía kia, cũng không thể khiến người chú ý.

Toàn bộ ánh mắt, lực chú ý, chỉ có gương mặt xinh đẹp quốc sắc Thiên Hương kia.

Phong hoa tuyệt đại!

Trong ung dung đoan trang, lại lộ ra sự hoạt bát hồn nhiên. Khiến người vừa nhìn, liền không kìm được lòng yêu thích.

Đầu tiên là yêu thích, muốn che chở, muốn chắm sóc, sợ nàng bị tổn thương, sau đó là mê luyến say đắm...

Trên đời này, lại có giai nhân như vậy!

Mặc dù Vân Dương đã chuẩn bị kỹ, nhưng lúc vừa nhìn thấy chân dung, cũng phải hít một hơi thật sâu.

Trong đầu chất đầy sự kinh diễm!

Chỉ có tám chữ luẩn quẩn không ngừng: quốc sắc Thiên Hương, phong hoa tuyệt đại!!

Hơn nữa, đây chỉ là một bức tranh!

Chỉ từ bức chân dung này, không khó để có thể tưởng tượng được, nếu thực đối mặt, sẽ khiến người kinh diễm đến mức nào!

- Thật đẹp!

Vân Dương thực tình chân ý ca ngợi.

- Đẹp hay không không quan trọng, thiên đường thành địa linh nhân kiệt, há có thể thực sự lọt vào mắt Vân huynh.

Lôi Động Thiên thực sự hơi kinh ngạc.

Nhìn sự kinh diễm cùng thưởng thức không chút che giấu trong mắt Vân Dương, Lôi Động Thiên chân chính cảm thấy não không đủ dùng. Không phải... Kế Linh Tê từng cùng gia hỏa này

ở chung một thời gian sao?

Tại sao gia hỏa này... Hoàn toàn không có phản ứng dị thường gì vậy?

Hiện tại hắn toàn lực quan sát, dù là nhịp tim, mạch đập... Thậm chí lông tóc lay động, hắn cũng có thể cảm giác được!

Tại sao tiểu tử này lại như chưa từng thấy qua vậy?

Chẳng lẽ tình báo sai lầm?

Trong lúc nhất thời, Lôi Động Thiên cảm thấy như đang mộng du.

Tình huống này không đúng rồi.

Không phải là giả bộ, mà thực sự là không quen biết với nữ tử trong tranh, nhưng rõ ràng mới chỉ có một đoạn thời gian không liên lạc a?!

Trước đó hắn đã phỏng đoán vô số tình huống, nhưng lại không tính tới... Vân Dương chưa từng nhìn thấy chân diện mục ủa Kế Linh Tê!

Cho nên một chiêu này của hắn, hoàn toàn không có tác dụng với Vân Dương!

- Vị hôn thê của ta, tên là Kế Linh Tê!

Lôi Động Thiên không nhịn được mà tiếp tục nhắc nhở.

Vân Dương khen:

- Thân vô Thải Phượng Song Phi Dực, tâm hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông. Tên hay, thực sự rất hay!

Lôi Động Thiên không nhịn được cũng phải vươn tay gãi đầu.

Tiểu tử trước mắt này, thực sự không có chút xíu vết tích giả vờ a!

Kịch bản này không đúng!
Bình Luận (0)
Comment