Ta Là Chí Tôn

Chương 322

Lão Mục có chút ngơ ngác, nửa ngày sau mới nói:

- Thiếu chủ, thứ cho lão nô làm ngài mất hứng, tên Vân Dương kia tuy có bộ dáng cực kỳ xuất chúng, thiên phú cũng là Tiên Thiên Ngọc Cốt chi thể, rất hiếm có, nhưng lại không thích hợp dùng để thải bổ, nhất là công tử cũng không có đam mê kỳ dị, không nên bị kẻ này làm động phàm tâm, nhưng cho dù thực sự như vậy, kẻ này càng không thể giữ lại, chút nữa lão nô liền đi tiêu diệt hắn, ít nhất cũng phải hủy cái gương mặt tiểu bạch kiểm đó! Công tử, ngài không thể xúc động a!

Lúc này đến phiên Lôi Động Thiên ngơ ngác.

Cứng họng nhìn lão Mục, kém chút phun ra một ngụm máu tươi. Sửng sốt hồi lâu, qua thời gian một chén trà mới mở miệng lại, giọng nói tràn đầy vẻ dở khóc dở cười, phiền muộn nói”

- Lão Mục, ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ nói muốn biến Vân Dương thành lô đỉnh, cũng không nói sẽ sử dụng cái hoạt động bất nhập lưu kia, Thiên Chuy Thất Tình Diệt Thế Quyết của ta, cho tới nay cũng chỉ mới vượt hai ải, nhân tuyển cho ải thứ ba chính là Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, hiện tại đã xác định. Nhưng mà ải thứ tư, bây giờ còn đang đào móc tìm kiếm... Vân Dương là lựa chọn không tồi...

Lôi Động Thiên thì thào nói:

- Liệu có thể hay không?

Lão Mục nghe nói Lôi Động Thiên đã có quyết định, sao có thể không biết bản thân đã nghĩ sai, ngượng ngùng cười cười:

- Ta nghĩ...

Lôi Động Thiên liếc mắt.

Lão Mục ngồi thẳng, lặng yên lắng nghe, không dám tiếp tục tùy tiện mở miệng, nói cho cùng hắn chỉ là hạ nhân, công pháp của Lôi Động Thiên, hắn cũng chỉ biết giới hạn bởi cái tên, tình huống cụ thể hoàn toàn không biết, nếu không vừa rồi cũng không coi Lôi Động Thiên vị Vân Dương mê hoặc, sinh ra suy nghĩ kỳ quái.

Trên thực tế, Lôi Động Thiên cũng sẽ không để cho hắn biết bí ảo trong công pháp của mình.

“Hỉ nộ ưu tư bi khủng kinh...”

Lôi Động Thiên thầm tính toán tỉ mỉ: “Vui, ta đã hoàn thành, ưu, cũng đã thành công. Chỉ cần bắt được hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan là có thể hoàn thành “Kinh”... Nhưng nộ cùng bi còn lại lại chưa có sắp xếp... Ừm, nếu có thể lợi dụng Vân Dương này, có thể bồi dưỡng hắn thành vật dẫn cho “nộ”...”

“Chỉ có điều, “Nộ” chi cảnh, cần phải phẫn nộ tới tình trạng gần như sụp đổ... Thần trí rối loạn, mới có hiệu quả... Quá trình này, chỉ sợ ta phải phí một phen công phu mới được...”

Lôi Động Thiên cau mày châm chước suy nghĩ.

Sau nửa ngày, hắn bực bội lắc đầu:

- Lão Mục, ngươi nói xem, những lời Vân Dương nói, có phải là thật hay không?

Lão Mục nhíu mày, nghĩ nửa ngày trời mới cẩn thận nói:

- Thiếu chủ, theo ta nghĩ, những chuyện Vân Dương nói... Không thể nào là giả. Muốn kiểm tra lại cũng rất đơn giản, một chút bất thường cũng có thể chứng minh Vân Dương nói dối, nhưng chính vì vậy, càng chứng minh lời hắn nói là thật!

Lôi Động Thiên thỏa mãn gật gật đầu:

- Ví dụ?

- Ừm, ví dụ như, thời gian Cửu Tôn xảy ra chuyện cùng thời gian vị Phong Tôn này xuất hiện. Đây là điều thứ nhất. Còn tu vi của Phong Tôn trước khi xảy ra chuyện, cùng với tu vi sau khi xuất hiện lại. Sau khi Phong Tôn xuất hiện, tu vi tăng trưởng nhanh chóng, mỗi lần xuất hiện đều có cường độ khác nhau, điều này muốn kiểm chứng cũng không có, đây là điều thứ ba. Sau khi Phong Tôn bắt đầu xuất hiện, bắt người nhưng có giao lại cho quan phương hay không, cũng là chuyện dễ dàng tìm hiểu... Đây là điều thứ tư. Thân phận Hà Hán Thanh, càng không thể che giấu, đây là điều thứ năm...

Lão Mục nói:

- Tất cả những chuyện này đều là chuyện rõ ràng như ban ngày, căn bản không thể giả mạo. Chỉ cần kiểm cha một chút, là có thể xác định Vân Dương nói thật hay dối!

Lôi Động Thiên nói:

- Vậy bắt đầu từ ngày mai, ngươi đi kiểm tra những chuyện này cho ta, mặc dù lời Vân Dương nói có độ tin cậy cao, nhưng để đề phòng mọi chuyện, vẫn phải kiểm tra cho chắc!

- Vâng, lão nô đã rõ.

- Sau khi điều tra, nếu quả thực lời hắn nói không sai, vậy ta sẽ chuẩn bị kết giao với vị Vân công tử này một phen.

Lôi Động Thiên lộ ra một nụ cười quỷ bí.

Lão Mục vui mừng nói:

- Công tử dự định đồng thời tiến hành a?

- Có chuẩn bị, dù sao cũng tốt hơn đến lúc dùng mới chọn.

Lôi Động Thiên gật gật đầu:

- Trước tiên dùng tình cảm kết giao, trở thành bạn tốt tâm đầu ý hợp, giúp đỡ đủ kiểu, cẩn thận, cởi mở, sinh tử gắn bó. Cuối cùng, trong thời khắc cực đoan xoay chuyển, lúc đó tổn thương tình cảm, khiến hắn nổi giận đùng đùng, phẫn nộ vô biên, lý trí sụp đổ, sẽ không bao giờ tiếp tục tin tưởng tình bạn, tình huynh đệ. Cuối cùng nguyên dương tán loạn, lạc khỏi chính đồ, lúc đó sẽ trở thành đá lót đường cho Thất Tình Đại Pháp của ta.

Lão Mục lo lắng nói:

- Nhưng quá trình này lại vô cùng gian khổ, dù sao giai đoạn đầu, thiếu chủ cần phải thực tâm đối đãi mới làm được. Công pháp tu Thất tình như vậy, sợ nhất là khó khăn trắc trở, một khi người tu luyện không kiềm chế được tâm tình, sẽ dẫn đến tâm ma phản phệ, bản thân Vân Dương kia mặc dù cũng có thực lực thấp, nhưng thân phận địa vị tại Ngọc Đường này cũng khá nổi bật, chưa hẳn đã là đối tượng lựa chọn tốt nhất...

- Không, Vân Dương chính mà lựa chọn tốt nhất, người tu luyện Thất Tình Đại Pháp, tình cảm của bản thân cũng phải thăng hóa đến mức viên mãn nhất, Không Tình chí cảnh, quá trình này đòi hỏi người tu luyện phải vượt qua tình kiếp, bản thân cũng phải chịu thương tổn mới là tốt nhất. Nếu ta vẫn luôn không tổn thương, như vậy cùng đừng mong tu đến viên mãn. Chỉ có khi song phương đối lập, hắn thương ta cũng thương, thương thương chồng chất, mới có thể tu tới đại thành, tựa như hai hổ đánh nhau, khôn sống mống chết, bên thắng cắn nuốt kẻ bại, nắm giữ tất cả của đối phương, ngươi nghĩ rằng Không Tình chí cảnh, đại thần thông khống chế thất tình biến hóa của cả thiên hạ, lại có thể dễ dàng tu hành như thế sao?!

Lôi Động Thiên thản nhiên nói:

- Đến lúc đó, coi như Huyền giả có tu vi cao hơn ta, đối mặt với Thất Tình Đại Pháp của ta, cũng sẽ phải nhận chân tình tổn thương trùng kích, không thể chống cự, đây mới thực sự là thần thông vô địch thiên hạ, không có nhược điểm!

Lão Mục nghe vậy, nhất thời cảm thấy như đang nằm mơ, hiển nhiên đối với viễn cảnh của môn công pháp này, có chút khó mà tưởng tượng nổi.

Mà lúc này, Lôi Động Thiên lại vô cùng hào hứng, mỉm cười nói:

- Ngươi không hiểu. Có một số cảnh giới, nhất định phải là loại người chí tình chí nghĩa, hoặc là cực độ điên cuồng mới có thể hoàn thành.

- Mà người như vậy, trong lòng thường đã sớm ẩn dấu một phần chân tình.

Lôi Động Thiên thản nhiên nói:

- Mà Thất Tình Đại Pháp của ta, lại có thể nháy mắt mẫn diệt phần chân tình này... Cho nên, coi như cao thủ vô địch, đối mặt với Thất Tình Đại Pháp đại thành, cũng chỉ có thể vươn cổ chờ giết!

- Về phần điều kiện tiên quyết để phát động... Kỳ thực cũng chỉ có một, chỉ cần tìm đúng một phần tình cảm mà hắn quan tâm là được.

Lôi Động Thiên nhàn nhạt nói:

- Ngủ đi.

Lão Mục đáp ứng một tiếng, trực tiếp đi vào gian phòng cách vách nghỉ ngơi.

Lôi Động Thiên để lão Mục đi nghỉ ngơi, nhưng hắn cũng không đi nghỉ, mà đem chân dung Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan lấy ra, treo ở trên đầu giường.

Si mê nhìn chân dung hai người, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình không thể kiềm chế, lâm bẩm nói:

- Các ngươi còn không biết, ta yêu bọn ngươi đến mức nào... Ta yêu các ngươi tới phát điên phát dại. Ta muốn các ngươi đến phát điên, nhưng ta không thể, ta nhất định phải hủy diệt các ngươi, triệt để chôn vùi phần tình cảm này... Các ngươi có hiểu sự đau khổ của ta không?

Trên bức họa, bốn đạo ánh mắt thanh lãnh của hai cô gái như bắn thẳng vào mắt hắn.

- Chỉ có thân thể tự do, bình yên không ngại, trên tâm lý lại sợ hãi tuyệt vọng đến sụp đổ, mới có thể cho ta thu được Hỗn Loạn Âm Nguyên, thành tựu một phần Thất Tình Đại Pháp của ta... Nhưng các ngươi sao có thể hiểu, ta phải thống khổ đến chừng nào?!

Ánh mắt của hắn đầy cuồng nhiệt và mê luyến, trong đó lại ẩn một phần cực hạn điên cuồng:

- Chờ ta tu luyện xong, các ngươi đều phải chết, nhưng ta sẽ luôn nhớ kỹ các ngươi, các ngươi có biết không, đối với ta mà nói, chuyện này thực như một loại tra tấn! Chí ít, trước khi ta đạt đến Không Tình chí cảnh, các ngươi sẽ như ác mộng đeo bám ta!

- Nhưng hết hảy, cũng vì vô địch!

- Đáng giá! Các ngươi hiểu không? Rõ không? Sự hy sinh của các ngươi, sẽ tạo nên một cao thủ vô địch! Chắc hẳn, các ngươi cũng sẽ rất vui mừng đi!

Điên cuồng tự lẩm bẩm, thanh âm cực thấp.

Nhưng dù sao cũng tạo thành thanh âm.

Tựa như chính hắn cũng không kìm được tâm tính vặn vẹo của mình, lúc này mới bạo phát ra, không nói ra sẽ không nhịn được.

Ngoài cửa sổ.

Một mảnh sương mù mờ mịt đang yên lặng phiêu đãng, dần dần tiêu tán thành hư vô.

“Một tia Cửu Thiên Huyễn, vẫn hữu dụng.”

Vân Dương ngồi trong phòng, xuất thần suy nghĩ.

Tên Lôi Động Thiên này là người thượng giới... Hắn phải làm thế nào, mới có thể tối ưu hóa lợi ích a?

Mục tiêu trước mắt đã thành công, tạm thời con hàng này sẽ đối đầu với Tứ Quý lâu. Xem ra đến bây giờ, lời thuyết phục của hắn có độ tin cậy cực cao, dù sao những lời hắn nói, chỉ nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn là chân thật, không chút khoa trương giả bộ, nhưng nếu cứ thế mãi, sẽ xuất hiện tai họa ngầm không nhỏ, một khi Lôi Động Thiên chính diện đối đầu với Tứ Quý lâu, một hai lần thì không sao, hai bên đều không biết nội tình của đối phương, ban đầu sẽ tạo thành xung đột lớn lao, nhưng mãi sau nhất định sẽ khác!

Vân Dương tuyệt không nghĩ Tứ Quý lâu là kẻ ngu, hoặc là câm điếc.

Tứ Quý lâu đối mặt cường giả như vậy, nhất định sẽ điều tra lai lịch của đối phương, coi như Lôi Động Thiên có lai lịch bí ẩn, nhưng thực lực lại quá cao, Tứ Quý lâu nhất định sẽ có liên tưởng, tiếp đó là hoài nghi, cho đến lần đối đầu tiếp theo, tất sẽ dùng ngôn ngữ để thăm dò, một khi đến mức đó, chính là lúc âm mưu bị vạch trần, càng là lúc hắn phải tiếp nhận lửa giận của song phương!

Điều này là một lỗ thủng không thể nghi ngờ.

Vân Dương cũng không hy vọng vào chuyện hai phương vừa đối đầu sẽ coi đối phương như tử địch, không chết không thôi!

Dù sao vô luận là Lôi Động Thiên hay Tứ Quý lâu, đều không phải loại người ngớ ngẩn!

Nhưng chỗ sơ hở này, phải bù đắp thế nào cho phải?

Vân Dương vắt óc suy nghĩ, cân nhắc tỉ mỉ.

Đến cùng làm thế nào mới có thể khiến song phương không chết không thôi? Sau đó còn phải để một bên triệt để đánh chết bên còn lại? Sau đó còn phải không thể để ai liên tưởng đến trên người mình...

Tốt nhất là hai bên đều đạt đến tình trạng không đội trời chung, gặp mặt không nói liền trực tiếp đánh nhau! Sau đó kẻ chết kẻ tàn phế, tốt nhất là đồng quy vu tận...

Điều này đòi hỏi phải thao tác thật tỉ mỉ.

Vân Dương cảm thấy cần phải chuẩn bị thật tốt, nếu không khó có thể thành công.
Bình Luận (0)
Comment