Ta Là Chí Tôn

Chương 327

Vừa rồi hắn còn định tới gần một chút, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả chút vết tích cũng không để lại, thế mà vẫn bị người áo trắng này cảm ứng, mà cảm ứng thì cũng thôi, vậy mà không nói hai lời liền xé toạc không khí xung quanh, toàn bộ phá diệt!

Tai họa sát nách, chỉ kém chút xíu là Vân Dương thực sự bị bắt ra, trở thành vật trong tay đối phương.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Dương quyết đoán chia tách phong tướng chi lực, phân ra một phần rất nhỏ cuốn lấy thần niệm bay lên trên, mới chỉ bay được năm thước, đã thấy vị trí cũ của hắn đã biến thành một cái lỗ đen!

Không có thần niệm thúc dục, phong tướng chi lực dần dần tan rã, không còn tồn tại!

Loại thủ đoạn phát tay phá hư không này, thực sự đáng sợ!

Đao Tôn Giả lặng lẽ cười:

- Có nhị ca ở đây, tên Phong Tôn kia há có gan tiếp cận? Nhị ca quá cẩn thân a.

Người áo trắng hừ một tiếng:

- Mọi chuyện không thể chủ quan, tu giả chúng ta càng phải như vậy, tu đồ gập ghềnh khó đi, một lần sơ sẩy thiên cổ hận, ngày đó Cửu Tôn như thế, Hà Hán Thanh cũng như thế, còn ngươi, nếu tiếp tục giữ tâm tính chủ quan, chưa hẳn không có một ngày như thế!

Thần sắc trong mắt hắn vẫn giữ vững vẻ hồ nghi, chú mục nhìn lên bầu trời đêm, tâm tình bất định, nửa ngày mới thản nhiên nói:

- Ngươi nói vì sao ta phải làm như thế, trực giác nguy hiểm của tu giả, còn đáng tin hơn kinh nghiệm lịch duyệt, thậm chí hiện tại ta vẫn còn cảm giác, cỗ khí tức kia vẫn chưa có biến mất toàn bộ.

Đao Tôn Giả ngạc nhiên:

- Ách?

Vân Dương vừa nghe vậy, càng thêm sợ hãi, nhanh chóng bay lên. Trong lúc nguy cấp như vậy, hắn cũng không thể lo được chuyện che dấu vết tích.

Bởi hắn mẫn cảm nhận thấy, một cỗ năng lượng kinh khủng đang không ngừng lớn mạnh bên người người áo trắng kia!

Một khi cỗ lực lượng này hình thành, trong khoảng cách gần như vậy, cho dù hắn hóa thân phong vân, thậm chí hóa thân thành bất cứ tướng nào, cũng không thể may mắn tránh thoát.

Mặc dù đối phương không thể khóa chặt chân thân của hắn, nhưng chỉ cần triển khai công kích phạm vi lớn, nhằm vào cả một vùng không gian, tuyệt đối có thể đánh hắn trọng thương, thậm chí lập tức phải mất mạng, tuyệt không phải nói giỡn!

Nguy cơ sắp đến, hiện tại hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian hóa gió mà đi, rời xa khỏi nơi nguy hiểm này mới là đúng đắn.

Cơ hồ cùng lúc Vân Dương có động tác, một vòng hàn khí nhanh chóng thành hình, phạm vi mấy trăm trượng chốc lát đã bị năng lượng băng hàn lấp đầy, nháy mắt biến thành một vùng không gian cực hàn đóng băng!

Ngay cả không khí trong phạm vi này cũng bị cực hàn uy năng phong tỏa.

Mà trong nháy mắt cực hàn khí tràng dâng lên, một đạo gió xoáy đã thoát ly khỏi phạm vi bao phủ, xông thẳng lên trăm trượng, khí thế như rồng, trong chốc lát đã biến mất khỏi bầu trời đen!

Ba ba ba...

Thanh âm tan vỡ vang lên không dứt, cực hàn khí tràng chầm chậm thu nhỏ lại, lộ ra người áo trắng cùng gương mặt giận giữ của Đao Tôn Giả.

Đao Tôn Giả trợn tròng mắt, vươn đầu lưỡi:

- Nó... Nó... Thực sự ở ngay bên cạnh... Nó...

Người áo trắng vẫn cẩn thận quan sát bầu trời, một hồi im lặng, sau nửa ngày mới lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Nhiệm vụ lần này, tuyệt không dễ hoàn thành như ngươi tưởng tượng!

Đao Tôn Giả nhất thời hổ thẹn không nói nên lời, từ đầu tới cuối, hắn không cảm ứng được bất kỳ điều gì, mà rõ ràng hắn đã từng giao thủ với tên Phong Tôn kia a!

Còn Tuyết Tôn Giả người ta, chẳng những soi rõ tiên cơ, còn hoàn thành công kích.

Nếu lúc này chỉ có một mình hắn, mặc dù sẽ không đến mức mất mạng, nhưng... Chỉ cần hắn tiếp tục nói, nhất định sẽ làm lộ càng nhiều bí mật...

Nghĩ tới đây, Đao Tôn Giả rùng mình một cái.

Hiển nhiên tu vi của tên Phong Tôn kia, so với lúc vây quét Hà Hán Thanh càng mạnh hơn một tầng, nếu không tuyệt không thể cao minh đến như vậy!

Người áo trắng đứng trên đỉnh Tiếp Thiên lâu, ròng rã một khắc đồng hồ, lúc này mới chán nản thở ra một hơi:

- Phạm vi không trung mấy trăm trượng, lưu phong tứ tán, vô hình vô tướng, không thể truy tung.

Hắn chậm rãi nhíu mày:

- Lực lượng của Cửu Tôn, đã mạnh đến mức này rồi hả?

Đao Tôn Giả:

- Đây chỉ là một tên Phong Tôn.

Người áo trắng thản nhiên nói:

- Một người thì thế nào, chẳng lẽ không phải Cửu Tôn?!

Hắn từ từ nói:

- Trận chiến Thiên Huyền nhai ngày đó, chúng ta tụ hợp vô số đỉnh cấp thế lực, càng có đại trận phụ trợ, khóa chặt đường lui của Cửu Tôn, nhưng mà cho dù bố trí như vậy, vẫn để thoát một tên. Chỉ cần là chuyện quan hệ tới Cửu Tôn, không được coi thường dù là chuyện nhỏ nhất, cẩn thận thôi cũng chưa đủ.

Đao Tôn Giả tôn kính nói:

- Nhị ca nói phải, tiểu đệ thụ giáo.

Hắn vốn dĩ cho rằng, ngũ đại Tôn Giả không kém nhau là mấy, coi như hắn không bằng những người khác, cách biệt cũng không quá nhiều, thậm chí chưa hẳn đã kém hơn, nhưng từ biến cố hôm nay, có thể nhìn thấy Nhị ca Tuyết Tôn Giả so với hắn không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Chênh lệch này đã không thể tính nổi!

Sự thật trước mắt, Đao Tôn Giả không thể không cảm thấy gấp gáp, cảm giác nguy cơ thản nhiên dâng lên, không thể ức chế.

Chuyện tu vi chênh lệch, Niên tiên sinh đã cảnh cáo Đao Tôn Giả, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Niên tiên sinh có cảnh cáo bao nhiêu cũng không bằng một lần nhìn thấy sự thật, hóa ra... Hóa ra hắn đã rớt lại phía sau nhiều như vậy!

- Nhị ca, tu vi hiện tại của ngươi đã đạt đến cấp độ nào rồi?

Đao Tôn Giả có chút nịnh nọt hỏi.

Trên gương mặt băng lãnh như tuyết của người áo trắng lộ ra một tia buồn vô cớ:

- Bát trọng thiên, ta đã dừng lại ở Bát trọng đỉnh phong một thời gian, hẳn là cũng được một năm rưỡi, tới nay vẫn chưa thể tìm thấy cơ hội đột phá.

Hắn thở dài:

- Từ sau khi vây quét Cửu Tôn, tu vi của ta đã đình chỉ không thể tiến!

- Bát trọng thiên!

Cơ bắp trên mặt Đao Tôn Giả không nhịn được mà co quắp.

Bản thân hắn mới đến Tam trọng thiên, vị Nhị ca này đã đạt đến Bát trọng thiên rồi?

Thế như nghe khẩu khí của hắn, có vẻ như còn ngại bản thân tiến bộ quá chậm? Ngươi dự định tăng bao nhiêu mới gọi là nhanh?

Hoặc có thể nói, ngươi muốn đạt đến cấp độ nào mới thỏa mãn tiêu chuẩn lý tưởng?!

Mà dù con đường tu luyện mênh mông vô tận, nhưng cũng phải có một cái hạn độ a?!

- Nhị ca tiến cảnh thật nhanh, đại đạo khả kỳ... (có khă năng đạt đến đạo đạo)

Đao Tôn Giả bản năng cảm thấy mình thấp hơn một đầu, nói chuyện cũng càng thêm nịnh nọt.

- Nếu ngươi không nhiều chuyện như vậy, tiến cảnh cũng sẽ không chậm.

Người áo trắng lạnh lùng:

- Bây giờ ngươi ngày ngày lay hoay như chó, tiến độ đương nhiên chậm như heo, đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý!

- Ây...

Đao Tôn Giả đỏ mặt, chỉ cảm thấy như có một viên than đỏ rơi vào cuống họng, nuốt không trôi, nhả không được.

Nghẹn đến không nói thành lời.

Coi như là huynh đệ lâu năm, ăn ngay nói thật không ngại, nhưng có cần phải ngay thẳng như vậy không a?

Người áo trắng liếc qua Đao Tôn Giả, chậm rãi nói:

- Ngươi ngại ta nói không dễ nghe?! Dù khó nghe, cũng không bằng hiện thực tàn khốc, ngươi đã bị rớt lại, tu vi dừng bước không tiến, chờ đến lần Tứ Quý Phong Thần tiếp theo, nếu tu vi của ngươi tiếp tục không có đột phá, e là không thể giữ được Tôn vị, ngươi cho rằng ngươi còn nhiều thời gian để hao phí sao?!

Đao Tôn Giả cay đắng im lặng, chủ yếu là không biết nói gì cho phải, vào lúc này, bất kỳ giải thích nào cũng chỉ là mượn cớ, cho dù nói quyết tâm cam đoan gì đó, cũng hoàn toàn không có ý nghĩa, giống như lời Tuyết Tôn Giả nói, khó nghe cũng không bằng hiện thực tàn khốc, hiện thực bày ra trước mắt, chỉ có thể vươn đầu đối mặt!

- Đi xuống đi.

Người áo trắng hất tay lên, thản nhiên nói:

- Cuối cùng nói với ngươi một câu, ngàn lần vạn lần phải cân nhắc cho kỹ, tiếp tục tự cam đọa lạc, như vậy không ai có thể cứu được ngươi. Có lẽ lần gặp mặt tiếp theo, ngươi sẽ không còn tư cách gọi ta là Nhị ca, nếu thực có ngày đó, đừng oán hận bất luận kẻ nào, hết thảy chính là lựa chọn của mình ngươi mà thôi...

Thần sắc trên mặt Đao Tôn Giả âm tình bất định, biến hóa không thôi, hương vị cay đắng nồng đậm, chưa bao giờ lại rõ ràng như thế.

...

Vân Dương kịp thời hóa gió mà đi, tránh được một hồi nguy cơ trí mạng, thầm cảm thấy may mắn đến cực điểm.

Vốn dĩ hắn đã sớm có dự tính, tận lực đánh giá cao đối phương, nhưng lại tuyệt không ngờ tới, thực lực của người mới này lại mạnh đến như vậy, uy năng kinh thiên động địa, chỉ trong nháy mắt, tuần tự hai lần đưa hắn đến bên bờ vực hủy diệt.

Thực sự, đáng kinh ngạc đáng sợ!

Sau khi rời đi rất xa, Vân Dương bỗng nhớ tới, loại khí tức này, không phải lần đầu tiên hắn cảm nhận được!

Trận chiến Thiên Huyền nhai ngày đó, tựa như lúc mới bắt đầu, liền xuất hiện một cỗ khí lưu cực hàn không ngừng phun trào...

Lờ mờ còn có băng tuyết phiêu linh...

Cảm giác này, vô cùng tương tự với cảm giác hôm nay!

Còn khí thể cực hàn kia, cũng giống như đã từng quen biết...

Chẳng lẽ người áo trắng này, chính là một trong những hung thủ đã từng xuất thủ trong trận Thiên Huyền ngày đó?

Vân Dương điên cuồng lộ sát cơ, thời gian qua hồi lâu, sau Hà Hán Thanh, rốt cục lại xuất hiện thêm một người!

Rốt cục lại để ta tìm ra thêm một tên hung thủ!

Chẳng cần biết ngươi là ai, bất kể ngươi có tu vi thế nào, nếu đã tới Thiên Đường thành...

Như vậy, cũng đừng nghĩ tới chuyện trở về!

Đến Cửu tuyền sám hối đi!

...

Lôi Động Thiên vẫn chìm đắm trong tình yêu mộng ảo tự tạo, thông qua nhiều lần tự thôi miên bản thân, hắn cảm thấy bản thân đã yêu hai người này sâu sắc, quyết chí không thay, si tâm không đổi.

Nếu không phải vì con đường tu đạo, hắn thậm chí có thể nguyện chết vì hai người!

Mặc dù chỉ đối mặt với chân dung, nhưng hắn lại như có thể cảm thấy mình đã ở chung với hai người cực kỳ lâu, hơn nữa lại có khát vọng đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa!

Chỉ tiếc...

Thật xin lỗi!

Ta yêu các ngươi!

Nhưng, ta lại muốn tự tay phá hủy các ngươi, tàn phá các ngươi, khiến các ngươi đau đến muốn sống không được, muốn chết không xong, vạn kiếp bất phục.

Đối với chuyện này, ta thực sự bất đắc dĩ a...

Thế gian không có chuyện song toàn, không phụ tu hành chỉ thể phụ khanh!

Lôi Động Thiên hối hận, cảm thấy lòng mình quấn lại thành trăm đoạn, xoắn đi xoắn lại trăm ngàn lần, kinh ngạc xuất thần.

Ta... Hóa ra vẫn còn là một tên Tình Thánh a...

Ngay lúc này.

Ngoài cửa sổ.

Tiếng gió đột nhiên kích động mãnh liệt, sau một tiếng oanh, cơ gió cường thế xông phá cửa sổ phòng Lôi Động Thiên, Lôi Động Thiên thấy biến cố đột nhiên xuất hiện, dù kinh hãi nhưng không chút rối loạn, hai tay vòng một cái, một đạo kình khí xanh mờ xuất hiện, bao phủ toàn bộ sự vật trong phòng.

Theo một tiếng hét lớn, nhanh chóng xuất thủ phản công.

Bất ngờ, đạo gió lốc kia đột nhiên tức tán, chỉ để lại một đạo bóng dáng hư vô, lặng yên phiêu đãng ngoài cửa sổ, trôi tới trôi lui, không chút thực chất.

- Lôi công tử?

Một thanh âm kỳ quái vang lên.

Cảnh tượng như vậy, khiến Lôi Động Thiên hoàn toàn hiểu được người tới là ai.

Lôi Động Thiên khẽ cắn môi:

- Các hạ chính là người danh chấn Thiên Huyền đại lục, Phong Tôn đại nhân?
Bình Luận (0)
Comment