Ta Là Chí Tôn

Chương 331

Lôi Động Thiên cười lạnh gật gật đầu:

- Chuyện thiên hạ, vốn đều là chuyện hiểu lầm! Hai vị thi nhân, hẳn là rất hiểu. Dù sao các ngươi cũng lãng mạn như thế, con mẹ nó nửa đêm nửa hôm, còn đứng dưới tuyết mà thưởng thức cảnh đêm, chính các ngươi tự giả vờ thì cũng thôi, còn muốn lão tử dừng tay!

Đao Tôn Giả miệng phun máu tươi, nguy cơ sớm tối, Tuyết Tôn Giả thực sự hiểu không thể phân trần, nghiêm nghị quát:

- Tránh ra!

Lời còn chưa dứt, đã thấy thân thể xoay tròn như lốc xoáy, cũng vào lúc này, những bông tuyết vốn đã rơi xuống đất đột nhiên xoay tròn, toàn bộ bay vút lên, tràn ngập thiên địa!

Trong chốc lát, thiện hạ đầy tuyết, khắp nơi một màu trắng!

- Tuyết Vũ Khuynh Thiên, ta, chính là Chúa tể!

Một cỗ lực lượng khó nói nên lời, bao phủ lấy toàn bộ mái nhà Tiếp Thiên lâu!

Tu vi của Lôi Động Thiên cùng lão Mục đều phía trên Tuyết Tôn Giả, nhưng lúc này, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực khó thể ngăn cản vọt tới, sau đó bị nó cứng rắn gạt ra khỏi phạm vi, khó có bất luận hành động gì!

Trong cái băng thiên tuyết địa, mạn thiên phi vũ này, cũng chỉ có lời nói của một người có trọng lượng!

Tuyết Tôn Giả!

Không có sự cho phép của hắn, không có bất cứ người nào có thể bước chân vào đây!

Dù là người có tu vi cao hơn hắn, trước khi lĩnh vực tiêu trừ, cũng tuyệt đối không thể vào được!

- Lĩnh vực!

Lôi Động Thiên kinh hô một tiếng:

- Tuyết chi lĩnh vực! Chỉ là một tên võ giả Bát trọng thiên, lại có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực?! Chuyện này... Sao có thể?!

Trong giọng nói của hắn, tràn đầy cảm xúc không thể tin nổi!

Không chỉ mình Lôi Động Thiên, lão Mục cũng rung động đến không thể tin nổi, hai người đối mặt nhìn nhau, tất cả đều có thể nhìn được vẻ rung động không thể tưởng tượng nổi từ trong mắt đối phương: sao có thể?

Rõ ràng phải là Huyền giả Đạo cảnh mới có thể thức tỉnh siêu giai kỹ năng, hơn nữa còn không phải là Huyền giả Đạo cảnh nào cũng có thể lĩnh ngộ, phải có vận khí cơ duyên, may mắn mới có thể đốn ngộ. Có một số cao thủ, mãi cho đến Đạo cảnh Lục trọng cũng chưa thức tỉnh lĩnh vực uy năng!

Mà tên Tuyết Tôn Giả của Tứ Quý lâu trước mắt này, dùng tu vi Thiên cảnh thành công phóng thích lĩnh vực?!

- Gặp quỷ a...

Lôi Động Thiên dụi dụi hai mắt, cơ hồ tưởng mình nhìn nhầm, hoặc là Tuyết Tôn Giả đang thi triển một bí thuật nào đó, khiến cho hắn phán đoán sai lầm. Nhưng cảnh tượng trước mắt, rõ ràng là uy năng của lĩnh vực, tuyệt không thể giả.

- Đao!

Thân thể Tuyết Tôn Giả run rẩy, sắc mặt cũng chầm chậm trở nên trắng bệch:

- Ngươi thế nào rồi?

Đao Tôn Giả nỗ lực chống đỡ thân thể, khóe miệng không ngừng tuôn trào bọt máu:

- Nhị ca... Ta... Ta chỉ sợ không...

Tuyết Tôn Giả lắc thân, bội vàng đến xem xét.

Vừa nhìn, đã thấy lồng ngực Đao Tôn Giả lõm vào một khối lớn, đã đủ trí mạng, trong lúc nhất thời, không khỏi tức đến nổ đom đóm mắt.

- Kiếm thứ nhất của người kia, đã chấn thương lục phủ ngũ tạng, sau đó ta lại thi triển Nhiên Hồn Đại Pháp phản công, thần hồn hao tổn quá mức, lúc này mới dẫn đến thần trí mông lung...

Đao Tôn Giả cười thảm:

- Ngay lúc vừa rồi, gia hỏa áo đen kia dùng ám kình đánh ta một chưởng, lúc này có thể khôi phục thanh tỉnh, cũng chỉ là hồi quang phản chiếu, không còn sống lâu được nữa...

- Nhị ca, dù là ta còn có thể kéo dài hơi tàn, cũng chỉ là một tên phế nhân, ngày tháng không nhiều.

Tuyết Tôn Giả ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm tràn ngập cảm xúc oán giận!

Tại sao vừa rồi hắn còn muốn lưu thủ? Vì sao không thừa cơ đối phương hết lực mà tấn công? Cho dù không thể đánh giết đối phương, nhưng cũng có thể tranh thủ một tia sinh cơ, vì cái gì lại lo trước lo sau, bản thân hắn lưu thủ, nhưng đối phương lại không lĩnh tình, ngược lại coi đó là cơ hội thở dốc, sau đó lại hạ sát thủ, càng khiến Ngũ đệ trọng thương sắp chết? Hết thảy đều là do hắn tạo ra!

Nhưng lúc này, dù có hội hận hơn nữa, cũng đã muộn, không có tác dụng!

Bên ngoài, thanh âm kiếm khí lại gào thét lại lăng lệ vang lên.

Hai đạo kiếm quang bay lên, chợt tụ thành một mà chém xuống!

Chém thẳng tới Tuyết chi lĩnh vực.

Một khi lĩnh vực thành hình, chỉ cần một người giữ ải, đủ ngăn vạn người không qua!

Cho dù là đối phương có tu vi cao hơn cũng thi triển lĩnh vực, nhưng bởi thuộc tính khác biệt, cũng sẽ bị bài trừ ở bên ngoài.

Lĩnh ngộ lĩnh vực đã khó, muốn phá giải lĩnh vực cũng không dễ dàng, trừ phi ngươi có tu vi cao hơn đối phương ba đại cấp độ, mới có thể dùng man lực cưỡng ép phá hủy!

Mà cái phá hủy này, chính là đồng thời hủy diệt cả lĩnh vực lẫn người thi triển lĩnh vực!

Trừ cái đó ra, không có biện pháp nào khác.

Lĩnh vực bất diệt, kỳ chủ bất tử!

Lôi Động Thiên có tu vi cao hơn Tuyết Tôn Giả không chỉ một bậc, nhưng cũng xa xa không đạt tới cách biệt ba đại cấp độ, nhưng thế đối địch đã không thể cứu vãn, nhất là Tuyết Tôn Giả còn là một Huyền giả có tiềm lực thi triển lĩnh vực, tuyệt sát chi ý càng thêm mạnh mẽ, lập tức lợi dụng lực lượng ngoại giới trùng kích, tiêu hao Tuyết chi lĩnh vực từng chút một!

Đây chính là thủ đoạn nguyên thủy nhất để đối phó với Lĩnh vực, cũng là biện pháp ngu ngốc nhất: duy trì lĩnh vực, cũng cần tiêu hao tu vi của bản thân!

Chỉ cần trùng kích nhiều lần, tiêu hao đến khi kẻ thi triển lĩnh vực cạn kiệt, lĩnh vực tự nhiên sẽ biến mất!

Lúc đầu lấy hiểu biết của Lôi Động Thiên, kẻ có được lĩnh vực, chí ít cũng phải có tu vi Đạo cảnh, Huyền giả đạo cảnh đương nhiên có thể duy trì lĩnh vực kéo dài, công kích nguyên thủ như thế đương nhiên không có tác dụng!

Thế như Tuyết Tôn Giả chỉ có tu vi Bát trọng thiên, cho dù có thể thi triển lĩnh vực, cũng không thể dùng được lâu dài, Lôi Động Thiên cùng lão Mục giáp công, vẫn có cơ hội rất lớn phá được cái Tuyết chi lĩnh vực này!

Kiếm quang như hồng, không ngừng cường thế trùng kích lĩnh vực, thanh âm ù ù vang lên không dứt, tựa như lôi đình phích lịch chấn động toàn bộ Thiên Đường thành!

Tiếp Thiên lâu trực tiếp đứng mũi chịu sào, dần dần duy trì không nổi, lung lay sắp đổ.

Tuyết Tôn Giả cũng toàn thân run rẩy, sắc mặt ngày càng tái nhợt, hiển nhiên cách làm của Lôi Động Thiên đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Nhưng hắn vẫn kiên trì.

Hắn không dám triệt tiêu.

Bởi, trong này có huynh đệ của hắn!

Đao Tôn Giả hô hô thở dốc, đột nhiên mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra thần thái trầm tĩnh, nói khẽ:

- Nhị ca, đời này, ta đã thỏa mãn!

Tuyết Tôn Giả toàn thân chấn động.

Ánh mắt Đao Tôn Giả lộ ra thần quang ấm áp:

- Tu vi của ta, một mực kém nhất trong các huynh đệ, bình thường bốn ca ca nhìn thấy ta, không đánh cũng là mắng... Cho nên, ta cũng không muốn nhìn thấy các ngươi. Trong đó, Nhị ca là người đánh mắng trào phúng ta nhiều nhất...

- Cho nên bình thường ta không ở lại, thà rằng xông xáo giang hồ, lang thang tứ phía...

- Nhưng hôm nay, ta đã thỏa mãn, một câu Ngũ đệ, khiến cho ta cảm thấy rất ấm áp.

Đao Tôn Giả híp mắt:

- Nhị ca, Ngũ đệ xin lỗi ngươi, xin lỗi vì đã là gánh nặng cho các huynh đệ, hôm nay Nhị ca liều mình tương hộ, Tiểu Đao Tử vĩnh viễn không quên!

Tuyết Tôn Giả cắn răng, cố gắng chống lại trùng kích từ ngoại giới:

- Ngươi nói bậy cái gì đó, mau vận công hòa tan dược lực, làm dịu thương thế, chỉ cần tâm mạch của ngươi có thể khôi phục vận chuyển, ta liền dẫn ngươi phá vây! Trong cái lúc này, ngươi còn không làm chính sự, cảm khái cái rắm a, chờ an toàn thì tha hồ cho ngươi cảm khái!

Đao Tôn Giả lộ thần sắc ấm áp, nói khẽ:

- Nhị ca, hai người kia không biết từ đâu tới, cũng không biết vì cái gì lại nhằm vào chúng ta... Còn có câu “Đao Tôn Giả đại nhân”, ta nghĩ, chúng ta nhất định đã bị người tính toán... Mà người có thể có năng lực tính toán chúng ta ở cái Thiên Đường thành này, cũng chí có Cửu Tôn Phong Tôn!

- Tu vi hai người kia, dị thường cường hoành, mặc dù hơi kém Lão đại, nhưng cũng thuộc về cấp độ đỉnh phong. Nếu Nhị ca mang ta đào tẩu, huynh đệ hai người chúng ta sẽ chỉ có một kết quả, chính là bị bọn hắn đuổi kịp, giết chết!

- Tình huống tốt nhất là trong hai huynh đệ chúng ta chỉ có thể có một người còn sống. Dù sao ta cũng không gắng nổi nữa, huynh cũng đừng do dự.

Đao Tôn Giả mỉm cười:

- Nhờ Nhị ca thay ta cáo biệt Tam ca Tứ ca. Xin nói với Tứ ca một câu xin lỗi, ta không bảo vệ được nhi tử của hắn, ta có lỗi với hắn.

Âm thanh bên ngoài rung thiên hám địa, Tuyết chi lĩnh vực càng lúc càng tràn ngập nguy hiểm, lúc nào cũng có thể tan rã.

Nhưng Tuyết Tôn Giả làm như không thấy, gương mặt trắng bệch nghiêm túc nhìn Đao Tôn Giả.

- Nhị ca, chút nữa ngươi nhớ chuẩn bị sẵn sàng, đưa đầu của ta trở lại. Chôn ở... Nơi mà ta thích nhất!

Sắc mặt Đao Tôn Giả từ từ hồng nhuận, hai mắt cũng phát ra ánh sáng.

- Đừng a!

Tuyết Tôn Giả tê tâm liệt phế rống to, muốn ngăn lại hành động của Đao Tôn Giả.

Nhưng, đã trễ, toàn thân Đao Tôn Giả đều đã bắt đầu phát sáng.

Tinh quang trong mắt hắn càng lúc càng thịnh, tinh quang chói mắt như kinh thiên bảo đao!

Mới rút một nửa, đã chiếu rọi thế gian!

- Còn nữa, nhớ đem đao của ta mang về, đó là thứ minh chứng cho sự tồn tại của ta!

Đao Tôn Giả thản nhiên nói.

Ngôn từ hắn nói lúc này, tràn ngập lực lượng.

Sau một khắc, lồng ngực vốn lõm vào của hắn, một lần nữa nở ra, trạng thái không khác người thường.

Lúc này Đao Tôn Giả thần hoàn khí túc, dường như đã hồi phục đến đỉnh phong, thân thể từ dưới đất chậm rãi phiêu khỏi, xoay người một cái, đứng vững trên tuyết.

Đao Tôn Giả toàn thân áo đen, tựa như uyên đỉnh đại sơn đứng vững trên tuyết, thần sắc lạnh nhạt, tựa như tất cả mọi thứ trên đời này đề không có quan hệ gì với hắn!

- Triệt tiêu lĩnh vực!

Đao Tôn Giả thản nhiên nói, hoặc có thể nói là ra lệnh.

Ánh mắt hắn nghiêng nhìn kiếm quang cường hoành ngoài lĩnh vực, con ngươi đen nhánh thâm thúy.

Một màu đen tuyệt đối, ngay cả lòng trắng cũng bị xâm lấn.

- Nhị ca liều mình hộ ta, tiểu đệ không còn tiếc nuối. Mượn ta thân tàn mệnh tận, tiễn Nhị ca đường về an ổn!

Thanh âm của Đao Tôn Giả càng đạm mạc.

Giờ khắc này, hắn tựa như một vị Thần linh cao cao tại thượng, trong thanh âm, không còn nửa phần tình cảm thuộc về nhân loại.

- Tiểu Ngũ!

Tuyết Tôn Giả hét lên một tiếng, nhiệt lệ tràn mi.

Sau một khắc!

Tuyết chi lĩnh vực bỗng nhiên biến mất!

Bình một tiếng, vô số bỗng tuyết cứ vậy xoay tròn.

Lôi Động Thiên cùng lão Mục đại hỉ xông lên.

Nhưng một đạo hắc ảnh đã lặng yên ngăn lại.

Toàn thân chất đầy đao khí.
Bình Luận (0)
Comment