Ta Là Chí Tôn

Chương 340

Từ lúc Lôi Động Thiên mới tiếp xúc với hắn đã bắt đầu có bố trí, trong quá trình đó, Lôi Động Thiên nhẫn nhịn chưa từng hạ sát thủ, ngược lại còn muốn tạo quan hệ thân thiết với hắn, lúc muốn lôi kéo lại không tiếc bỏ ra rất nhiều tì nguyên, thậm chí sau đó còn lộ rất nhiều cơ mật Huyền Hoàng giới với hắn, tất cả những điều đó, cho thấy người này là một kẻ hung ác biết dùng tâm kế.

Chỉ có điều, từ mới bắt đầu, Lôi Động Thiên đã rơi vào bố cục của Vân Dương hắn, cuối cùng càng lún càng sâu mà không biết thôi, nếu hai bên đều biết rõ tình thế của nhau, Vân Dương tự hỏi cũng không nắm chắc có thể tính toán được đối phương!

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy thứ tính kế đào hố này vốn dĩ là người hữu tâm tính người vô tâm, nếu đã biết rõ lập trường đối địch mà còn muốn tính kế, không phải là đầu óc có vấn đề sao? Mà lần này cũng không thể dễ dàng rửa sạch hiềm nghi cho Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan như vậy.

Dưới điều kiện tiên quyết hữu tâm tính vô tâm, như vậy chỉ cần một cái chạm mặt là đủ.

Chỉ có điều, tiếp đó vẫn phải cân nhắc vấn đề an toàn cho hai người, cụ thể nên ẩn núp ở đâu mới phù hợp?!

- Chúng ta không đi!

Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan không cần suy nghĩ đồng thành đáp.

Toàn bộ bố cục của Vân Dương, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đều biết rõ, đương nhiên hiểu rõ Vân phủ hiện tại đã bị cuốn vào vòng xoáy thế nào!

Đối mặt với sự trả thù từ Tứ Quý lâu, coi như mục tiêu chủ yếu nhằm vào Lôi Động Thiên, nhưng Vân Dương cũng không thể thoát nổi.

Vô luận là vì hắn có quan hệ với cao tầng Ngọc Đường, hay là chí hữu của Lôi Động Thiên, Tứ Quý lâu cũng tuyệt không bỏ qua hắn, thậm chí mục tiêu trước nhất, rất có thể chính là Vân Dương!

Trong cái lúc này, nếu các nàng rời đi... Hai người cảm thấy, đó là chuyện tuyệt không thể nào!

Sống trên đời nhiều năm như vậy, sau khi trải qua chuyện gia tộc phản bội,Vân phủ này chính là bến cảng ấm áp cuối cùng của các nàng!

Các nàng sẽ không rời đi!

Thái độ hai người vô cùng kiên quyết, khiến Vân Dương cảm thấy vô kế khả thi, nhưng cũng cảm thấy ấm áp phun trào!

Không hổ là muội muội cùng hôn thê của Bát ca, biết rõ nguy cơ sắp đến, nhưng vẫn không xu lợi tránh hại.

Chỉ có điều, ta sao có thể để các ngươi gặp nguy hiểm?

Cho dù chỉ một chút phong hiểm, cũng tuyệt không thể được!

...

- Lão Mai, lão Bạch, lão Phương. Hiện tại Vân phủ đứng trước nguy cơ sinh tử. Tứ Quý lâu trả thù, chẳng mấy chốc sẽ dẫn đại quy mô tới đây, các ngươi thấy thế nào? Nói thật không sao cả!

Vân Dương nhìn ba người đối diện.

- Chiến mà thôi!

Lão Mai phong đạm khinh vân nói.

- Chỉ cần có thể ở cùng công tử là được, sinh tử cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Phương Mặc Phi cười rất nhẹ nhõm.

- Ai... Ta có thể đi nhà vệ sinh không?

Bạch Y Tuyết than thở.

- Không được.

- Vậy ta còn có thể làm thế nào? Cùng lắm là làm một trận đi! Từ giờ tới lúc đó vẫn còn sớm a!

Bạch Y Tuyết đau khổ than thở.

Vân Dương cười ha ha, lấy từ trong tay ra ba cái hộp ngọc:

- Trong này, mỗi hộp có ba viên Chu Quả, các ngươi có thể ăn trước một quả, quả đầu tiên có thể gia tăng 50 năm tu vi. Quả thứu hai có thể gia tăng 30 năm tu vi, quả thứ ba, có thể gia tăng 20 năm tu vi. Ba ngày tới, mỗi ngày dùng một quả. Nhất định phải chủ động tăng chiến lực lên cao nhất, chí ít cũng có thể tăng mấy phần cơ hội sống!

Ba người Bạch Y Tuyết lập tức trợn tròn hai mắt!

- Nếu Lôi Động Thiên không nói dối, chỉ cần dùng ba quả này có thể gia tăng 100 năm tu vi!

Vân Dương nói khẽ:

- Chỉ mong sau cơn hạo kiếp này, chúng ta có thể không có việc gì.

Ba người Phương Mặc Phi hô hấp dồn dập, hai mắt đăm đăm nhìn hộp ngọc, cơ hồ không nói ra lời.

Đây mới là thiên tài địa bảo đích thực a!

Thiên tài địa bảo chỉ có trong trong truyền thuyết, có thể trực tiếp gia tăng tu vi!

Thế mà lại tồn tại chân thực trước mặt bọn hắn.

Hơn nữa không phải chỉ có một quả, mà là mỗi người ba quả, ti vi trăm năm?!

Ai cũng biết, bất kể thiên tài địa bảo trân quý cỡ nào, cũng chỉ có lần đầu sử dụng mới đem lại hiệu quả tốt nhất, dùng lần hai sẽ có hiệu quả giảm đi nhiều, về phần lần thứ ba, càng không bì kịp lần thứ hai, cho nên Vân Dương một lần cho mỗi người tới ba quả, tính toán cẩn thận, thực sự có thể nói là vô cùng phí phạm, ba người chín quả, gia tăng tổng 300 năm tu vi, còn nếu đem chín quả cho chín người, mỗi người tăng năm mươi năm tu vi, tổng cộng 450 năm, khác biệt trong đó, lại rất rõ ràng!

Nhưng trong lúc này, Vân Dương lại không chút do dự đem Chu Quả cho ba người, sự coi trọng này, thực sự rất rõ ràng!

- Đa tạ công tử!

Ngay cả Bạch Y Tuyết cùng không khỏi động dung.

Đối với một võ giả, ước vọng đối với chuyện tinh tiến của họ, không phải người thường có thể lý giải.

Dùng bốn chữ, cực điểm cuồng nhiệt!

Dù sao chuyện một lần cho mỗi người ba quả như thế, trên Thiên Huyền đại lục này, hoàn toàn chưa nghe nói qua!

Nó đã không phải hai chữ “Hào phóng” có thể hình dung được nữa.

- Chỉ tiếc, Chu Quả này chỉ có thể dùng ba quả, dùng nhiều hơn nữa, cũng chỉ có tác dụng như hoa quả bình thường.

Vân Dương thở dài:

- Các ngươi tự cầm phần mình, tất cả giải tán đi!

- Nhất định phải dùng ba ngày này để tăng chiến lực lên cao nhất có thể, thời gian có thể ung dung của chúng ta, có lẽ cũng chỉ còn ba ngày này mà thôi!

- Vâng, công tử!

Hai mắt ba người Lão Mai, Phương Mặc Phi cùng Bạch Y Tuyết đều phát sáng.

...

Vân Dương đứng giữa cửa, trước mặt là tứ đại hoàn khố Xuân Hạ Thu Đông.

- Lão đại, chúng ta thực sự không muốn đi, ngươi cứ nhất định bắt chúng ta về nhà làm gì? Chúng ta ở gia tộc, cũng không được coi trọng a...

Thu Vân Sơn ủ rũ:

- Sao có thể khoái hoạt như ở đây, tùy tâm sở dục, tự do tự tại.

- Đúng vậy a, một khi trở về, cơ bản không khác bị giam là mấy. Mỗi ngày còn có người dùng ngón trỏ day trán dạy người, so với cầm tù còn thảm hại hơn...

- Nói không sai.

Đông Thiên Lãnh bị băng như bánh chưng:

- Trong gia tộc còn có rất nhiều trưởng bối... Mỗi người đều có thể chỉ mặt chúng ta mà mắng một trận... Hơn nữa còn không thể cãi lại, khung cảnh như thế, Lão đại không thể tưởng tượng được a, thực sự đau đến không muốn sống, vô cùng thê thảm, tuyệt không nói giỡn a...

Hạ Băng Xuyên liên tục gật đầu:

- Hay là để những hộ vệ kia đem Huyền thú trở về, chúng ta vẫn ở lại đây chơi với Lão đại không phải là vui sao?

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ở chỗ ta cả đời? Sớm muộn cũng phải trở về. Coi như có ở lại đây một năm hay mười năm, lúc đó cũng phải chia tay, thiên hạ nào có tiệc nào không tàn?!

Bốn người cùng thở dài, ảm đạm lộ rõ.

Vân Dương thầm trầm nói:

- Bốn vị huynh đệ, thời gian qua, mặc dù có lẽ các ngươi không biết, nhưng các ngươi đã giúp ta rất nhiều chuyện, Vân Dương ta ở đây cảm tạ các ngươi.

Vân Dương đột nhiên nghiêm túc, khiến bốn người lập tức ngây ngẩn, có chút không hiểu làm sao, im lặng nửa ngày mới nói:

- Lão đại cần gì nói thế, tiểu đệ cũng...

- Chớ có xen mồm, nghe ta nói hết đã!

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói khẽ:

- Ta biết các ngươi đều có tư tâm, nhưng trong thời gian qua, mọi người thực sự sống rất hòa thuận, rất vui vẻ.

- Trước khi các ngươi đi, ta tặng cho mỗi người các ngươi một món lễ vật.

Vân Dương lấy ra bốn cái hộp ngọc, nói khẽ:

- Trong mỗi hộp, có một viên Chu Quả năm trăm năm, vận công sử dụng, có thể gia tăng năm mươi năm công lực.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Xem như là lễ chia tay ta tặng cho bốn vị huynh đệ.

Chuyện này, khiến bốn người từ sững sừng chuyền thành ngốc trệ, đại não như muốn nổ tung.

Cái gì?

Chu Quả trong truyền thuyết? Lại còn là Chu Quả năm trăm năm?!

Cơ duyên như vậy, Lão đại lại có thể tiện tay đưa ra?

Phải biết thứ này chính là cực phẩm thiên tài địa bảo chỉ có trong truyền thuyết, mỗi một lần xuất hiện, đều có thể dẫn lên tinh phong huyết vũ!

Loại vật này, coi như tứ đại gia tộc muốn đạt được, cũng phải bỏ ra một cái giá không nhỏ, mà bốn người Đông Thiên Lãnh đều hiểu rõ, coi như gia tộc của bọn hắn đạt được, cũng tuyệt không đến phiên bọn hắn sử dụng!

Nhưng, Lão đại lại có thể tiện tay đưa cho bọn hắn?

Hẳn là ta đang nằm mơ a?

- Thứ trâm quý nhất trên đời này chính là tình nghĩa huynh đệ, nhưng cho dù sau khi có được, muốn phá hoại là chuyện hết sức dễ dàng, chỉ cần một lần đánh nhau vì thể diện, tình huynh đệ liền không còn nữa.

Vân Dương thâm trầm nói:

- Ta hy vọng bốn người các ngươi... Vô luận ở trong hoàn cảnh nào, đều có thể không quên tình nghĩa hôm nay, không nên tùy tiện làm hỏng nó, chớ có quên nhân duyên khó được này.

Bốn người vẫn cứ ngu ngơ, không thể nào nhìn thẳng vào hiện thực.

- Cũng không cần chờ lâu, xế chiều hôm nay các ngươi lập tức sử dụng Chu Quả, chuyện này không nên tiết lộ cho người khác, sau khi vận công tiêu hóa, các ngươi lập tức rời đi.

- Đông Thiên Lãnh, tối nay trước khi đi, nhớ tới tìm ta một chút, ta còn có chuyện cần nói với ngươi.

Vân Dương chậm rãi đứng lên:

- Duyên tới duyên đi, nếu còn có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại.

Đến khi bốn người tỉnh hồn, thân hình thẳng tắp của Vân Dương đã biến mất sau cánh cửa.

Bốn người vẫn lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, cảm nhận sự trùng kích kịch liệt trong đầu. Thậm chí ngay cả hộp ngọc chứa Chu Quả trên bàn, tứ đại hoàn khố cũng không có tâm tình động tới.

..

Vân Dương lẳng lặng đứng ngoài cửa, lặng yên xem xét một lát, sau đó mới sải chân bước đi.

Sự trầm tĩnh bao phủ gương mặt anh tuấn của hắn, đó là một biểu hiện thâm trầm mà xưa nay chưa từng xuất hiện.

- Cho tới nay, ta cũng chỉ nghĩ nên lợi dụng các ngươi thế nào. Linh Giao kiếm được chất đầy sinh linh chi khí, cùng với ba đầu Huyền thú được quán thâu sinh mệnh chi khí, cùng với bốn mai Chu Quả, coi như là bồi thường của ta dành cho các ngươi đi.

Vân Dương lặng lẽ thầm nghĩ.

- Mặc dù các ngươi hoàn khố, nhưng trong mỗi người đều có một phần tình nghĩa. Nếu ta có bình an, có lẽ còn muốn thực sự kết giao với các ngươi một trận. Chỉ tiếc... Hiện tại nếu các ngươi kết giao với ta, sẽ chỉ khiến các ngươi vô duyên vô cớ mà mất mạng trên tay Tứ Quý lâu.

- Thậm chí, còn có khả năng liên lụy tới cả gia tộc.

- Vốn dĩ ta định để cho các ngươi lưỡng bại câu thương. Nhưng trong lúc cuối cùng, ta vẫn quyết định để các ngươi rời đi.

- Bởi, mỗi người các ngươi, đều rất đáng yêu.

...

Trước một chôn di vật của Vân Túy Nguyệt cùng Hỏa Tôn.

Vân Dương trầm tĩnh đứng lẳng lặng.

Ánh mắt hàm chứa vẻ tĩnh mịch.
Bình Luận (0)
Comment