Ta Là Chí Tôn

Chương 359

Có điều vào lúc này, không có bất cứ động tĩnh nào truyền ra từ phế tích Vân phủ, nhưng nơi đây vẫn thủy chung bị một cỗ sương hàn chi ý bao quanh, cảm giác uy hiếp lộ rõ, mùi máu tươi cũng ngày càng nặng...

Đối mặt tình thế như thế, trong lòng hai vị lão nhân gia càng thêm lạnh lẽo, ngay cả bờ môi cũng đang run rẩy, vành mắt đỏ lên, đại thủ vung lên:

- Các tướng sĩ nghe lệnh, động...

Ngay lúc mấu chốt, một thanh âm vội vàng xuất hiện:

- Đừng đừng đừng... Đừng động thủ, ta về ta đã về...

Thu Kiếm Hàn nghe vậy lập tức chấn động, quay đầu theo tiếng.

Chỉ thấy trong gió tuyết đầy trời, một thân ảnh tử bào khoa tay múa chân chạy tới, biểu cảm nhẹ nhõm, tĩnh thần phấn chấn.

Chính là Vân Dương!

Giờ khắc này, Lão Nguyên soái kém chút chảy nước mắt, thầm thở nhẹ một hơi, lại bỗng nổi giận gầm rống:

- Tiểu vương bát đản! Ngươi con mẹ nó chạy đi đâu? Muốn chơi trò gì hả?! Chơi táng gia bại sản hay sao?

Thanh âm liên tiếp mắng chửi oanh minh không ngớt, nhưng xúc cảm run rẩy trong thanh âm đã sớm bán đứng lão nhân gia!

Vân Dương thầm thấy ấm áp, vội vàng chạy tới phụ cận Lão Nguyên soái, thấp giọng nói:

- Chuyện này còn có nội tình khác, nhưng giờ chưa phải lúc nói chuyện... Chờ ta giải quyết xong chuyện ở đây, sẽ giải thích tường tận cho ngài... Hiện tại ngài hãy rút quân trước... Lần này... Đã bình an vượt qua.

- Bình an vượt qua?!

Lão Nguyên soái run rẩy chỉ tay, chỉ thẳng một vùng phế tích:

- Nơi này không thấy nổi một mảnh ngói lành, thế mà ngươi còn nói là bình an vô sự?!

- Khụ khụ, vừa rồi đúng là có chuyện, nhưng bây giờ đã đích xác không sao, hiện tại thực không phải lúc chú ý tới mấy việc nhỏ nhặt này...

Vân Dương hơi lo lắng giải thích.

Hiện tại thực không có thời gian giải thích từ đầu tới cuối, một khi Kiếm Tôn Giả có chuyện, như vậy không chỉ còn là chuyện hai mươi mấy cái mạng chôn cùng nữa, mà là ba vạn cấm vệ quân ở đây, tất cả đều phải bồi táng!

Thiên cảnh cùng mười thành viên mãn Sơn cảnh đã khác biệt trời vực, hơn nữa Băng Sương Tuyết tam tôn còn có Lĩnh vực gia thân, Tam trọng điệp gia, uy lực không phải chỉ tính bằng một cộng một cộng một bằng ba, mà là gấp lên mười lần, đám nam nhi Ngọc Đường trước mắt này, căn bản không thể tạo thành tổn thương thực tế với bọn hắn, nhất định sẽ chết đến không còn!

Vân Dương tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!

- Thực sự không có chuyện gì chứ?

Lãnh Đao Ngâm Lão Nguyên soái tiến lên một bước, lên tiếng hỏi.

- Chỉ cần ta giải quyết xong chuyện tiếp đó, mới thực là không có chuyện gì!

Vân Dương dùng sức gật đầu.

- Đại quân triệt lui trăm bước! Binh không giải giáp, tướng không xuống yên!

Thu Kiếm Hàn nhìn thấy thần thái của Vân Dương, thấy tình thế khác thường, tức thời hạ lệnh, nhưng cũng không triệt để rút quân.

Ra lệnh một tiếng, đại quân chỉnh tề lui lại phía sau.

- Thí Thần cung chuẩn bị đón địch. Trọng nỗ sắp trận quạt, tên lên dây, giữ không phát. Trọng kỵ Tiền liệt trận, thương mâu sẵn đón!

Sau khi Thu Kiếm Hàn hạ lệnh rút quân, lại lấy âm thanh sâm nghiêm hạ lệnh bày trận, hiển nhiên là muốn uy hiếp người Tứ Quý lâu, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Dương cảm thán Lão Nguyên soái làm chuyện không có tác dụng, nhưng lại thở dài một hơi.

Ánh mắt Thu Kiếm Hàn lạnh băng nhìn đám người Tuyết Tôn Giả, xen lẫn hận ý cùng sát khí thật sâu.

- Lão phu biết, các ngươi là người Tứ Quý lâu, mà Cửu Tôn của chúng ta, cũng chính là chết bởi âm mưu bố cục của các ngươi. Thù này không đội trời chung! Sớm muộn sẽ có một ngày tìm các ngươi đòi lại ân oán! Nhưng lúc này Vân Hầu thế tử đã đạt thành nhận thức chung với các ngươi, chỉ cần các ngươi thành thành thật thật, không đùa nghịch hoa chiêu thủ đoạn, vậy còn có thể tạm thời bình an vô sự! Trái lại, chúng ta bất kể ngươi là người Tứ Quý lâu hay Bát Quý lâu... Ngọc Đường nhất định cử quốc chi lực, cùng Tứ Quý lâu các ngươi không chết không thôi!

Bá khí!

Hai chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vân Dương.

Tuyết Tôn Giả đen mặt lại, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Giờ phút này, hắn đột nhiên sinh ra mấy phần may mắn, vừa rồi may mà hắn chọn đàm phán với Vân Dương, hơn nữa cũng không quá cường ngạnh.

Nhìn bộ dạng đám người Ngọc Đường này, tất cả đều điên rồi!

Không đâu xa, chính là lão đầu trước mắt, rõ ràng tu vi cũng chỉ thuộc hạng soàng, lại dám trực diện uy hiếp hắn, càng khó tưởng hơn là hắn lại thực cảm thấy uy hiếp, đó là một loại uy hiếp tới từ thượng vị giả, uy hiếp đến từ một người quản hạt vô số nhân lực chiến lực, hơn nữa còn đủ để tạo thành uy hiếp mãnh liệt với hắn!

- Lão Nguyên soái bớt giận, ta đi xử lý chút chuyện... Một hồi sẽ lại đi ra. Nhất định sẽ trả cho Lão Nguyên soái một câu trả lời thỏa mãn!

Vân Dương cười theo, không dám cứng họng.

- Hừ!

Thu lão đầu biểu hiện rất kiêu ngạo, ngửa đầu, râu mép hất lên, sâm sâm nói:

- Lão phu chờ ngươi trả lời, trả lời không tốt, nhất định sẽ đánh nát mông tiểu tử nhà ngươi!

Vân Dương nhất thời rung động, lão nhân này sao lại bạo lực như thế a?!

Thu lão đầu sâm nhiên nhìn lại hai vị Tôn giả của Tứ Quý lâu, cừu hận không chút che giấu, hừ một tiếng, cứ vậy trừng mắt chăm chú, từng bước lui trở về.

Trong đội ngũ, một đội nhân mã hắc giáp không giống bình thường, đứng đầu là một thân ảnh cao gầy, anh tư thẳng tắp, trong mắt ẩn chứa lo lắng vô hạn.

Chính là Thượng Quan Linh Tú.

Thượng Quan tướng môn cũng dân binh tới viện thủ, càng là Thượng Quan Linh Tú tự mình lãnh binh.

Con mắt nàng lặng lặng nhìn Vân Dương, thấy hắn bình an vô sự, thầm thở nhẹ một hơi, thân thể co lại phía sau, tan vào trong đội ngũ, không tiếp tục hiện thân.

- Nhị thúc.

Thu Vân Sơn tiến lên chào hỏi Thu Kiếm Hàn.

- Cút!

Thu Kiếm Hàn thét lên:

- Nhìn thấy ngươi, so với nhìn thấy cha ngươi còn khiến ta tức giận hơn!

Thu Vân Sơn đụng phải tảng đá, trong nhất thời cảm thấy cả người không được tốt.

Trên đời này nào có thúc thúc nào như ngươi a, đối với Vân Dương thì quan tâm như con ruột, thế mà nhìn thấy cháu ruột lại như nhìn thấy địch nhân. Ở Ngọc Đường lâu năm như vậy nên đầu óc không được rõ ràng a...

Hắn lại không thấy, trong khóe mắt Thu lão gia tử ánh lên biết bao vui mừng.

Tiểu tử thúi này, cứ tưởng rằng là thứ bùn nhão không thể chát tường, không nghĩ tới lại gặp may, kết giao được bạn tốt như thế...

Phàm là những người có thể làm bạn với Vân Dương, còn được Vân tiểu tử thừa nhận, nhất định sẽ không kém cỏi, có mặt mạnh nào đó.

...

Cho đến khi Vân Dương nhìn thấy Kiếm Tôn Giả, hốc mắt bình thãn bỗng nhích động.

Tại sao lại có thể thảm như vậy?

Không phải tâm cảnh Vân Dương không tốt, mà thực sự tình huống của người nào đó thực quá thê thảm, rõ ràng chỉ còn lại một hơi, toàn thân máu thịt be bét, đã không còn thấy rõ bộ dạng.

Vân Dương chỉ nhìn một cái, liền tranh thủ quay đầu đi chỗ khác, bộ vị tư ẩn của người ta lộ rõ, các cụ dạy rồi, phi lễ chớ nhìn, hơn nữa... Mọi người đều là nam nhân, nhìn thấy chỗ kia bị mất một góc, ai cũng sẽ phải rung động mấy phần, ít nhìn thì tốt hơn, chẳng may tạo thành bóng ma tâm lý thì hỏng a!

Dù sao Vân Dương cũng là một sơ ca, luôn có mấy phần kiêng kỵ!

Ngược lại, đám người Đông Thiên Lãnh lại hứng thú nhìn thêm mấy lần, trong lúc Tuyết Tôn Giả đen mặt nhìn chăm chú, ngượng ngùng đi tới một bên, thầm nghĩ: vậy mà chỉ bé như vậy? Đừng nói hiện tại đã thiếu một góc, coi như hai góc đều đủ, có vẻ như cũng không có tác dụng gì a...

So với hắn đanh anh tư bừng bừng, nhịn không được nắm đũng quần một cái, thầm kiêu hãnh: bảo bối của ta, so với cái Kiếm hàng này... Còn đẹp hơn vô số lần a, Long Hổ cao đúng là không phải phàm vật?!

Vừa nghĩ đến đây, Đông Thiên Lãnh nhất thời hưng phấn chưa từng có, khoái hoạt đứng lên, ý cười trên khóe miệng càng lớn!

Hạ Băng Xuyên không hiểu nhìn qua:

- Ngươi cười cái gì? Mọi người đều là nam nhân, tại sao ngươi lại có thể có đức hạnh như vậy? Chẳng lẽ không thấy đau trứng sao?!

- Ta thực sự cảm thấy đau trứng a...

Đông Thiên Lãnh vui mừng khấp khởi, nhìn trái nhìn phải:

- Ta phát hiện, tại phương diện nào đó, ta tối thiểu cũng phải tương đương siêu cấp cường giả như Lăng Tiêu Túy...

Hạ Băng Xuyên: ngươi con mẹ nó nằm mơ đi? Làm người nên tự biết lấy mình a?!

Đông Thiên Lãnh vui vẻ cười lớn.

Hạ Băng Xuyên giận mắng tâm thần, quay đầu không thèm nhìn tên điên này. Hắn lại không biết, nếu đem thứ này đổi thành võ công, vậy Đông Thiên Lãnh nói thật không sai...

- Đây là giải dược, ăn vào độc khử

Vân Dương đưa ra một viên dược hoàn xanh lé.

- Đây là giải dược ngưng huyết chi độc?

Tuyết Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả hồ nghi một trận, nhìn qua rất bình thường a.

- Đây chính là giải dược! Lúc này chẳng nhẽ ta còn có thể đem tính mạng ra đùa giỡn?

Vân Dương hừ một tiếng.

Ngưng huyết chi độc đương nhiên không có giải dược. Bằng không lấy năng lực của tứ đại Tôn giả, phàm là những cái gì có thể phá giải, hắn còn có thể bị quản chế bởi Vân Dương? Nào có thể đáp ứng nhiều điều kiện hà khắc như vậy?

Nhưng Vân Dương lại thực có phương pháp giải độc, hơn nữa còn có thể tùy tời phối chế ra.

Đương nhiên, phương pháp này chỉ có Vân Dương mới có thể làm được, những người khác... Coi như là Niên tiên sinh đích thân tới, nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng nội công thâm hậu bức độc giúp Kiếm Tôn Giả, tuyệt không thể có biện pháp khác.

Phàm là độc dược mà Vân Dương tạo ra, coi như trên đời này không có giải phương, nhưng chỉ cần qua tay Vân Dương, Lục Lục cũng có thể tạo ra phương pháp cứu chữa.

Lấy tình huống bình thường, trong quá trình chế độc, giải dược chính là vấn đề khó khăn nan giải nhất.

Nhưng đối với Vân Dương hiện tại mà nói, căn bản không có bất cứ vấn đề nào xuất hiện, cho tới bây giờ, còn chưa có độc dược nào mà Lục Lục không giải được, trái lại, độc mà Lục Lục chế ra, coi như có ứng phó được với tầng lớp đỉnh phong hay không thì chưa biết, chí ít cấp bậc như tứ đại Tôn giả lại không tránh được!

Tuyệt đối bá đạo!

Hơn nữa, giải dược mà Vân Dương đưa ra, chỉ có một công hiệu duy nhất là giải dược, đối với ngoại thương của Kiếm Tôn Giả cũng không tạo thành bất kỳ trợ giúp, Vân Dương đúng thực có thể tăng thêm một chút mộc nguyên tố, thậm chí có thể khiến bộ vị bị tổn thất cả Kiếm Tôn Giả lại mọc ra, cái này chỉ cần Lục Lục cung cấp nhiều một chút sinh mệnh nguyên khí là được.

Nhưng coi như Vân Dương mất đầu cũng không ngốc tới làm như vậy, trợ địch tổn thân, hơn nữa còn có nguy cơ bại lộ lá bài tẩy, Vân Dương sao có thể chịu làm?!

Hiệu quả giải dược vô cùng nhanh chóng, Kiếm Tôn Giả mới dùng một lát, sắc mặt đã trông khá hơn, huyết dịch ngưng kết trong thể nội cũng bắt đầu lưu động, nhưng cùng lúc đó, thương thế phía dưới lại bắt đầu xuất huyết, máu chảy ồ ạt.

Tuyết Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả tranh thủ bó thuốc, thuốc trị thương của bọn hắn, cũng là cực phẩm hiếm có. Dù hạ thân Kiếm Tôn Giả bị thương nặng, nhưng chỉ cần xử lý kịp thời, tuyệt không nguy mạng.

Tuyến lớn vẫn rời liên tục, một thân ảnh áo đen lơ lửng trên bầu trời.

Thần trí của hắn, đã bao trùm toàn bộ khu vực.

Nhìn khung cảnh bận rộn phía dưới, sắc mặt ngày càng khó coi, ánh mắt cũng cực kỳ bất mãn.

Đó là Niên tiên sinh, từ đầu chi cuối, hắn chưa từng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment