Ta Là Chí Tôn

Chương 406

Vân Dương cũng coi như lòng dạ độc ác, ngoài miệng nói chỉ rút một thành là đủ, kỳ thực lại rút hết!

Dù sao cũng không ai nhìn ra được.

Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù sớm tối đã lâu!

Thực không may, Vân Dương không phải chân quân tử, mà lại là chân tiểu nhân!

Báo thù, thì phải báo cho triệt để!

Từ khi Vân Dương rời khỏi Thiên Đường thành, vượt vạn dặm xa xôi lao vào âm mưu bẫy rập, hắn đã sớm quyết định chuyện này.

Ngay trước mặt bao người, Vân Dương nghiêm mặt, lấy tay xao ngọc tỷ, một quang đoàn xanh biếc nồng đậm dâng lên. Lục quang mở rộng, một khí tức tươi mát thản nhiên trào ra, khiến cho người xung quanh đều thấy tâm thần thanh thản.

Đám người được lục quan chiến rọi chỉ thấy toàn thân thư thái, Lan Vô Tâm từ ngoài cửa cũng bước vào, ánh mắt sáng rực. Được sinh mệnh chi khí tinh thuần tẩm bổ, mỗi người đều cảm giác tinh thần tỏa sáng, ám thương trong người biến mất vô anhr vô tung.

Ngay cả Lan Vô Tâm có thể chất kém nhất, đều cảm thấy tình huống khá lên nhiều, sung mãn chưa từng có.

Tôn Thừa Phong ở một bên, lại đau lòng đến bờ môi run rẩy, đây chính là sinh mệnh của lão tổ tông a, sinh mệnh nguyên lực như vậy, giờ phút này lại bị đám người kia chia sẽ, thực sự khiến người đau lòng.

Nhưng vì thu lấy Vạn Dân Nguyện Lực, lại không thể không làm, tâm tình này thực sự xoắn xuýt.

Tôn Thừa Phong không khỏi có chút oán trách Thái tử, ngươi già mồm như vậy làm gì? Ngọc tỷ mượn thì cũng đã cho mượn, còn quan tâm về sớm về muộn nửa khắc sao? Làm hại lão tổ tông nhà ta không thể không động thủ trước mặt người khác, vô duyên vô cớ lãng phí rất nhiều sinh mệnh lực. Chỉ mong có thể xong sớm một chút, nhanh chóng thu được Nguyệt Lực Châu, để lão tổ tông tổn thất ít một chút.

Kỳ cảnh lục quang quanh quẩn, kéo dài đến một nén nhanh, đám người trong phòng được lợi ích không nhỏ. Ngay cả Thái tử cũng cảm thấy thân thể, thần trí, tinh thần của bản thân đều như được thoát thai hoán cốt.

Nhịn không được mà cảm thấy: Kỳ thực chỉ dựa vào những thứ này, cho vị lão tổ tông này mọt viên Vẫn Tinh Chi Tâm cũng không phải việc gì lớn.

Đáng giá!

Đáng thương cho Thái tử điện hạ không biết, ngàn năm khí vận của nhà hắn, đã bị tự tay hắn, trơ mắt nhìn người khác đánh cắp, thế mà còn cảm thấy đáng giá!

Thế sự huyền bí, thực không có chuyện gì không có!

Tạo hóa trêu ngươi, không còn gì để nói!

Sau một nén nhanh, Vân Dương thu tay lại, đứng dậy, trong lòng bàn tay đã nhiều thêm một viên châu, bích sắc uyển chuyển, to bằng quả trứng bồ câu.

Trên bích châu kia, lại quanh quẩn tử khí như thực chất, trông rất đẹp mắt.

Vân Dương hít một hơi, chỉ thấy hạt châu bỗng bay lên, lóe ra thần quang kỳ dị, chậm rãi tiến vào trong miệng Vân Dương.

Dần dần biến mất không thấy.

Vân Dương ăn vào tử bích châu, sắc mặt lộ ra vẻ trắng bệch, tựa như tiêu hao rất rất nhiều sinh mệnh nguyên lực, không nói hai lời, trực tiếp nhắm mắt điều tức.

Thái tử vẫn có chút lưu luyến không rời, ăn tủy mới biết tủy ngọt, nhận được sinh mệnh chi khí xanh biếc kia mới biết được chỗ tốt. Muốn cáo biệt một câu, nhưng Vân lão đã nhập định, đành phải chép miệng một cái, ôm lấy ngọc tỷ ra ngoài, chào tạm biệt Lan tướng, mang theo hộ vệ của mình về hoàng cung.

Lan tướng gia cùng những người khác đều lui cả ra ngoài, chỉ đệ lại hai người Vân Dương cùng Tôn Thừa Phong.

Vân Dương vẫn nhắm mắt điều tức, Tôn Thừa Phong tự nhiên không dám quấy rầy, cơ hồ nín thở, lặng lặng chờ đợi.

Sau một hồi lâu, Vân Dương mở to hai mắt, sắc mặt thoáng chuyển tốt đẹp, có điều vẫn hơi chút hư nhược:

- Đám người kia đi cả rồi hả!

Tôn Thừa Phong Tôn kính nói:

- Bọn họ đều đã ra ngoài, hiện tại trong này chỉ có hai người chúng ta.

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Tốt, hiện tại liền tiến hành bước kế tiếp. Để xem lão phu có thể đoạt thiên địa tạo hóa, phá bệnh ẩn khó giải hay không!

Nói xong liền đứng dậy, ngưng thần tĩnh khí, sau đó xoát một tiếng, một thanh đao lộng lẫy tựa như tác phẩm nghệ thuật thình lình xuất hiện.

Cây đao vừa ra, quang ảnh lượn lờ, cả phòng như tiến vào thế giới mộng ảo.

Vân Dương cẩn thận dùng mũi đao điểm lên khối Vẫn Tinh, chậm rãi phát lực, đến khi dùng đến tám thành, trên khối Vẫn Tinh mới chậm rãi xuất hiện vết đao.

“Cứng thật!”

Vân Dương thầm tặc lưỡi.

Nên biết thanh trường đao mà hắn sử dụng, chính là Thiên Ý Chi Đao. Thiên Ý Chi Đao thiết kim đoạn ngọc chém sắt như chém bùn, cho dù là Huyền khí hộ thể của Thiên cảnh cao giai cũng không thể chịu nổi một chém, thế mà lúc này dùng tới tám phần khí lực, lại chỉ có thể tạo thành một vết, nên biết hiện tại Vân Dương đã đạt đến cảnh giới Nhị trọng Thiên cảnh!

Tám thành lực lượng của hắn, ít nhất cũng phải tương đương với một vị Nhất trọng Thiên cảnh cực hạn xuất thủ, lúc này mới có thể miễn cưỡng so sánh.

Mà lực lượng như vậy, hoàn toàn đủ để dời một tòa núi nhỏ. Hiện tại lại dùng Thiên Ý Chi Đao thần dị thiên hạ độc nhất này, thế mà chỉ có thể tạo thành một vết cắt.

Độ cứng của viên đá này, đạt đến trình độ vô cùng khủng bố.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, trong mắt bắn ra thần quang sắc bén, trầm giọng nói:

- Ta chuẩn bị xuất toàn lực, cẩn thận.

Tôn Thừa Phong nhu thuận nói:

- Vậy để ta ra xa một chút, lão tổ tông không cần lo cho tôn nhi.

Nói xong trực tiếp đứng dậy, đi thẳng ra nội thất.

Vân Dương gật gật đầu, toàn lực chém xuống, muốn xem khối Vẫn Tinh này liệu có thể chống cực được uy năng cực hạn của hắn hay không. Lại bỗng thấy không gian thần thức chấn động, cảm xúc phấn khởi chưa từng có của Lục Lục truyền ra.

“Ấy da da!!!”

Vân Dương sửng sốt, vội vàng ngưng thần niệm.

Dây leo xanh biếc của Lục Lục điên cuồng chập chờn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn cơ hồ cuốn thành cái bánh quai chèo.

“Ấy da da... Ấy da da nha nha...”

Kích động như vậy? Có chuyện gì sao?

Vân Dương thầm chấn động.

“Cái này là đồ tốt hả?”

“Ấy da da nha nha!~~”

Âm thanh nũng nịu của Lục Lục truyền ra, âm cuối còn mang theo chút hương vị uyển chuyển, hai đầu dây leo tinh tế quấn tới, ôm chặt bắp chân Vân Dương.

Vân Dương hơi chút kinh ngạc.

Chưa bao giờ hắn thấy Lục Lục phản ứng như vậy a.

Đây là nũng nịu, hay là nịnh nọt?!

Trước đó mặc dù cũng có lúc nhu cầu bức thiết, nhưng cũng không có biểu hiện đến như vậy.

Chẳng lẽ thứ này là đồ tốt chưa từng gặp?

So với quốc vận trong ngọc tỷ còn tốt hơn?

“Đây là cái gì?”

Vân Dương đột nhiên hỏi.

Nếu là đồ tốt, hắn nhất định phải giữ lại một chút, tuyệt không để con hàng Lục Lục nuốt trọn!

“Ấy da da...”

Lục Lục phi thường không tình nguyện, hiển nhiên là không muốn chia sẻ.

Muốn độc chiếm a!

Thế nhưng cũng chứng minh, cái đồ chơi này thực sự là đồ tốt!

Lúc này Lục Lục đang xua đuổi khí vận ngàn năm của Tử U, đó đã là đồ rất không tệ, thế mà còn muốn bức ra, hơn nữa còn cố gắng như vậy, đủ để chứng minh, Vẫn Tinh là thứ càng xuất sắc, càng cực phẩm hơn!

“Quỷ hẹp hòi!”

Vân Dương cả giận nói:

“Ngươi cho ta một chút phúc lợi thì có thể làm sao? Đối với chủ nhân của mình cũng vắt cổ chày ra nước? Không biết ta tốt ngươi mới tốt sao? Còn muốn chỗ tốt nữa không?!

Lục Lục tỉu nghiu xìu xuống, một bộ đuối lý mặt ủ mày chau.

Dưới uy bức lợi dụ của Vân Dương, Lục Lục mới bất đắc dĩ bắt đầu giải thích.

“Ngươi nói đây là một ngôi sao hoàn chỉnh? Nói đùa hả?

Vân Dương thực sự chấn kinh:

“Không biết từ đâu tới xuống? Bên trong có tinh thần nguyên lực hoàn chỉnh?”

“Ấy da da...”

Đối với người nào đó không có kiến thức, Lục Lục có chút khinh bỉ.

“Hơn nữa còn không chỉ vậy?”

Tròng mắt Vân Dương cơ hồ muốn lồi ra.

“Ấy da da...”

“Đây là Tinh Thần Chi Hồn?”

Tròng mắt Vân Dương bắt đầu bốc lên lục quang.

Lục Lục có chút im lặng vung vẩy dây leo, vụt mạnh trong không khí, ba ba vang động.

“Chỉ bị thu mất nguồn nhiệt ngoài cùng? Hạch tâm bên trong chưa từng bị động? Không phải không muốn động, mà là không ai có thể động?!”

Vân Dương nuốt nước miếng đánh ực.

Nhìn Lục Lục thừa nhận, Vân Dương rốt cục hiểu rõ thứ trước mắt đến cùng là cái gì!

Thứ này thực không phải hắn có thể nuốt được!

Một viên tinh thần hoàn chỉnh a!!

Khai quốc Hoàng đế Tử U là Tử Vân Long. Vân Dương nghiên cứu rất sâu về người này.

Vào lúc người này khai sáng Tử U, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ được cả thế gian công nhận!

Vị quân chủ này chỉ cần ra tay, trong chiêu pháp mang theo hỏa diễm vô tận, trực tiếp nướng cháy đối thủ, bá đạo vô cùng!

Thậm chí, nếu toàn lực xuất thủ, đem đối thủ thiêu thành khói xanh cũng chỉ là chuyện lật tay!

Lúc ấy, danh tiếng của “Hỏa Diễm Đế Quân” quả thực uy chấn thiên hạ, đứng hàng có một không hai.

Nhưng căn cứ lời Lục Lục nói, vị Hỏa Diễm Đế Quân này có vẻ như cũng chỉ hấp thu được lực lượng tầng ngoài Vẫn Tinh, còn nội bộ tinh thần, hoàn toàn vô phúc tiêu thụ!

Hơn nữa, có vẻ như chỉ là hỏa diễm tầng ngoài cũng vẫn quá bá đạo, nghe nói vị Đế Quân đại nhân này tuổi già mất khống chế, gặp phải phản phệ, cuối cùng nuốt hận mà chết, không thể kéo dài thần thoại vô địch, cũng khiến bản đồ Tử U dừng lại như ngày hôm nay.

Nếu dựa theo lời lcc, vị Hỏa Diễm Đế Quân năm đó vô địch thiên hạ, ngay cả một phần trăm năng lượng của viên Vẫn Tinh này vẫn không hấp thụ hết!

Không, Lục Lục trực tiếp uốn nắn ý nghĩ của Vân Dương, vị Hỏa Diễm Đế Quân này căn bản chưa cả hấp thu được một phần vạn, chỉ thu được một chút nông cạn bên ngoài, chỉ là lực lượng bảo hộ của viên Vẫn Tinh mà thôi.

Côi bảo chân chính, tất cả đều giữ trong nội hạch.

Căn bản chưa từng bị động đến.
Bình Luận (0)
Comment