Ta Là Chí Tôn

Chương 417

Lan Vô Tâm mặt cắt không còn giọt máu, nhưng lại vẫn cố gắng chống đỡ, không để bản thân đổ xuống, hắn làm quan nhiều năm, trên người tự có khí độ bất động như núi, mặc dù không chống lại được sát khí của Quân Mạc Ngôn, thế nhưng có thể miễn cưỡng chèo chống, cường ngạnh nói:

- Có lẽ có một ngày, Quân tiền bối cũng bởi một số chuyện mà chọc phải người không thể chọc nổi, tiến tới phải nhận trừng phạt, trên cái thế giới này, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Quân tiền bối nói có phải không a?

Quân Mạc Ngôn ngửa mặt cười to:

- Không sai, đây vốn là chí lý, ta sao có ý kiến! Chỉ là rất đáng tiếc, cho tới bây giờ, người có thể để ta nhận trừng phạt, ta còn chưa có gặp được. Nếu lúc đó ta gặp, ta nhất định sẽ bẩm báo với Lan Tể tướng một tiếng, Quân Mạc Ngôn ta gặp phải người mà Lan tể tương hy vọng ta gặp phải, để cho ngươi cũng cao hứng một chút!

Sắc mặt Lan Vô Tâm càng thêm tái nhợt.

Hàm nghĩa trong lòng Quân Mạc Ngôn sâm nhiên như kiếm: Coi như ta có ngày phải chết, như vậy trước khi chết cũng phải kéo Lan Vô Tâm ngươi làm đệm lưng, cùng lên đường đến cửu tuyền a!

Lan Vô Tâm đột nhiên hối hận với hành vi dùng đại nghĩa quốc gia để bức bách Quân Mạc Ngôn trước đó của mình!

Sớm biết Quân Mạc Ngôn vô pháp vô thiên như thế, hết lần này tới lần khác lại có thực lực địch quốc, ta uy hiếp hắn làm cái gì a!

Không phải là tự mình tìm phiền toái sao?

Quân Mạc Ngôn cười ha ha một tiếng, ung dung ngâm nói:

- Độc thân tung hoành trong nhân thế, thủ trung hữu kiếm Quân Mạc Ngôn, hôm nay giải quyết xong chuyện hồng trần, ta lại khoái ý ân cừu hành tẩu thiên địa!

Lời còn chưa dứt, đột nhiên thân thể lăng không bay lên, bạch y tung bay, đến giữa không trung, đứng giữa không trung nói:

- Huynh đệ, ta đi!

Mấy chữ này, đám người bên dưới đều nghe được, lại cũng không biết Quân Mạc Ngôn nói chuyện với ai, nhưng ai nấy đều có thể cảm giác dược, Quân Mạc Ngôn rất thương cảm, rất nặng nề.

Quân Mạc Ngôn dừng lại trên không trung hồi lâu, tựa như nhớ lại cái gì đó.

Bỗng nhiên, một tiếng kiếm minh nổ tung như tiếng sấm, một đạo kiếm quang phóng lên tận trời, chỉ một thoáng, thân ảnh áo trắng tuấn dật của Quân Mạc Ngôn đã biến mất không thấy.

Cho đến giờ phút này, một hồi lạnh trên đầu Lan Vô Tâm mới bốc lên, sắc mặt cũng chuyển sang vàng như nến, nhưng đáy lòng lại thở phào một hơi.

Cuối cùng, tên sát tinh này cũng đã đi!

Đi là tốt!

Chỉ cần sau này bọn hắn không dùng cớ, đại nghĩa gì đó để ép đối phương ra mặt, hai bên không còn rằng buộc liên quan, như vậy sẽ không còn cần gặp lại!

Bản tướng hy vọng chân thành, Quân Mạc Ngôn ngươi, đời này không cần trở lại Tử Long thành!

Chính vào lúc này, Lan Vô Tâm phát hiện, khu nhà nhỏ kia đã lại mở cửa.

Mà Vân lão mà hắn một mực chờ mong, đang từng bước từng bước đi ra, sắc mặt rất kỳ quái, ừm, phải nói là cổ quái.

- Vân lão!

Lan Vô Tâm hoảng hốt không hiểu, bản năng xu cát tị hung khiến hắn không tiến lên nghênh đón, ngược lại lui về sau mấy bước, xa xa kêu lên:

- Ngài... Thế nào?

Vân Dương ung dung thở dài một hơi:

- Tình huống tên thích khách kia thực sự không tốt, lão phu xuất thủ khôi phục thần hồn thành công, nhưng bởi thân thể tàn phá không chịu nổi nên hiện tại cũng chỉ còn lại một hơi, không đến mức tùy thời ô hô, vì vậy cần đem hắn về điều trị thêm một bước, nếu không...

- Mang về? Điều trị thêm?!

Con mắt Lan Vô Tâm trừng lớn:

- Làm sao có thể để ngươi mang về? Đây là trọng phạm quốc gia! Điều chúng ta cần không phải là cứu mệnh hắn, mà chỉ cần bí mật trong lòng hắn!

Một bên khác, vô số quan viên Tử U đồng thời khiếp sợ trừng mắt.

Cái này... Rốt cục là sao?

Tại sao lại... Có chút không đúng lắm a?!

- Tướng gia cẩn thận!

Hai tên hộ vệ tùy thân của Lan Vô Tâm cũng đều là cao thủ nhất lưu, bản năng võ giả khiến hai người bọn hắn cảm nhận được sát cơ phun trào trên người Vân Dương, rõ ràng là nhằm vào Lan Vô Tâm mà đến.

Hai người bỗng chạy lên ngăn trước Lan Vô Tâm, một đao một kiếm, đồng thời rời khỏi vỏ, cùng nhau chống lại sát cơ đột kích.

Đám cao thủ bên cạnh cũng nhanh chóng phản ứng, tức thời vào vị trí, chốc lát đã vây quanh Lan Vô Tâm, tạo thành bức tường bảo hộ, không gì phá nổi!

Vân Dương vốn định tập kích xử lý Lan Vô Tâm, nếu có thể đắc thủ, nhất định có thể khiến Tử U lâm vào hỗn loạn, nhưng hộ vệ của đối phương lại cảnh giác kịp thời, ứng biến nhanh chóng. Vân Dương không thể sử dụng chư tướng thần công, tuyệt đại đa số các đòn sát thủ không thể vận dụng, giờ phút này chỉ có thể bỏ qua con mồi lớn này, thản nhiên nói:

- Coi như trọng phạm quốc gia, cũng phải còn sống mới có thể tính tiếp? Không khôi phục cho hắn, nói gì đến chuyện thẩm vấn?

Dù đám người nghe được giải thích, thế những vẫn cảm giác được, câu nói này của Vân lão băng lãnh dị thường, có điều... Rõ ràng là giải thích cũng hợp lý, thế nhưng lại khiến bọn hắn có cảm giác này... Nghĩ một đằng nói một nẻo sao?!

Hơn nữa, ngươi đem người ta cõng lên người, rõ ràng chính là không đồng ý cũng muốn mang đi a.

Lan Vô Tâm kinh ngạc nhìn Vân Dương, nhìn bộ dạng quyết tuyệt của đối phương, sắc mặt băng lãnh, hai mắt tràn đầy sát khí cùng phẫn nộ, chỉ cảm thấy trái tim như trầm xuống, tuyệt vọng nói:

- Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải Phượng Huyền Ca, ngươi... Ngươi là gian tế...

Lan Vô Tâm rốt cục hiểu rõ.

Nhưng hiểu rõ cái náy, khiến hắn thực muốn nhảy sông tự vẫn.

Lúc nói ra câu này, hắn cơ hồ muốn thổ huyết, hóa giải một chút phiền muộn trong lòng. Chỉ cần nghĩ tới bản thân đứng trước tên gian tế này, lại làm bộ như cháu trai người ta lâu như vậy, lại thấy ảo não muốn chết... Đối phương lại thực là...

Nói thế nào hắn cũng là Tể tướng Tử U, dưới một người trên vạn người, lại bị người ta trêu đùa như vậy, nào còn mặt mũi gặp người?

Nếu Hoàng đế Bệ hạ hỏi đến chuyện này, hắn phải giải thích thế nào a?

Ngay cả ngọc tỷ cùng bí bảo hoàng gia đều đóng gói đưa cho đối phương, lại càng tùy ý để địch nhân tiến vào Thiên lao, đem thích khách vác ra ngoài, thế mà bản thân hắn còn tươi cười đón tiếp, hảo ngôn chào hỏi...

Quá mất mặt!

Nhảy xuống hoàng hà cũng không thể rửa sạch sự sỉ nhục này!

Cho dù đem người ta chém thành muôn mảnh, chuyện sỉ nhục này, cũng nhất định được ghi vào sách sử!

Ô danh thiên cổ a!

“Phốc!”

Lan Vô Tâm tâm tướng sự thành, miệng phun máu tươi, điên cuồng kêu lên:

- Ngươi là ai? Ngươi là ai?! Đến cùng ngươi là ai? A a a a...

Vân Dương kỳ quái nhìn qua:

- Ta nghĩ ngươi vẫn luôn biết ta là ai chứ? Không phải ngươi một mực gọi ta là Vân lão sao? Chẳng lẽ, ngươi lại không biết lão phu là ai?

“Vân Tôn, ngươi là Vân Tôn”

Lan Vô Tâm đột nhiên chấn động, nhất niệm thành minh lập tức hiện lên, đột nhiên hú lên một tiếng quái dị:

- Giết hắn giết hắn! Mau giết hắn! Hắn là Vân...

Lời còn chưa dứt, một ngụm máu tươi lại phun ra, thân thể già nua cứ vậy ngã quỵ!

Kỳ thực không đợi Lan Vô Tâm phân phó, vố số cao thủ Tử U đã từ bốn phương tám hướng hiện thân, càng có vô số Thí Thần Cung thủ, xuất hiện chỗ cao. Càng nhiều cao thủ Tứ Quý lâu mai phục bên cạnh, Quân Mạc Ngôn giết chết tứ đại cao thủ bọn hắn không dám xuất thủ, thế nhưng lúc này, lại có thể dốc toàn lực, sát ý kinh hiện!

- Giết!

Một tiếng bạo liệt rung động đại địa vang lên.

Bình tĩnh mà xem xét, Vân Dương vốn không muốn khoa trương, càng không muốn bại lộ như thế.

Hắn có vô số biện pháp để tránh chuyện bại lộ, ví như tiếp tục sử dụng thân phận Tửu Thần Phượng Huyền Ca diễn tiếp, tránh một hồi chém giết!

Thế nhưng, hắn không có lựa chọn!

Ngàn vạn con đường, hết lần này tới lần khác hắn lại chọn con đường khó khăn nguy hiểm nhất!

Hắn vốn có thể đem thi thể Lão Độc Cô trực tiếp thu vào nhẫn không gian, nhưng hắn không làm!

Không bộc phát ra ngoài, Vân Dương cảm thấy mình sẽ điên mất!

“Hôm nay, ta lựa chọn tùy hứng một lần! Nhất định phải tùy hứng một lần! Ta cần đại khai sát giới một lần!”

Vân Dương thầm nhủ:

“Có chết, cũng không hối hận!”

Trong lòng hắn lúc này tràn đầy cảm xúc bạo ngược, hoàn toàn không thể khắc chế thêm được nữa!

Vố số cao thủ Tử U chen chúc xông lên, càng ngày càng gần.

Sát cơ trong mắt Vân Dương càng ngày càng đậm, rốt cục bạo hống một tiếng, trực tiếp chính diện xông tới.

Trên đỉnh đầu, mũi tên trút xuống như mưa.

Đối diện, mấy ngàn người đao kiếm lóe sáng.

Mà đối với mấy ngàn người này, Vân Dương quang minh chính đại xông ra!

- Ta muốn dẫn người, vọt thẳng cửa tây!

- Ta muốn từng bước từng bước đưa người từ Tử Long thành giết ra ngoài! Người vào bằng cách nào, ta đưa người ra bằng các đó!

Vân Dương cuồng hống một tiếng:

- Lão Độc Cô, mở to mắt nhìn xem a!

Đao quang lóe sáng, xoát một tiếng, mười bảy vị cao thủ cừng lúc phân thành hai đoạn, huyết quang phóng lên tận trời, Vân Dương nhanh như lôi tật xông vào đám người lít nha lít nhít!

Đưa tay lắc một cái, một cây Đạo Khảm đao trong tay cao thủ Tử U đã tuột tay rơi vào tay hắn.

Đao quang sáng như tuyết, tựa như cửu thiên đổ tuyết!

Lan Vô Tâm đã sớm được người đưa sang một bên, nghẹn họng nhìn chiến đấu trong sân, phương thức chiến đấu đại khai đại hợp, dáng người dũng mãnh lấy một địch ngàn.

Một cảm giác thảm liệt tự nhiên sinh ra.

Hắn căn bản không thể nghĩ tới, chỉ một người chiến đấu, lại có thể khiến người ta cảm thấy như thiên quân vạn mã đối chọi.

Chỉ trong nháy mắt, Vân Dương đã lao được mấy trăm trượng, ven đường một loạt thi thể.

Không có bất kỳ người nào may mắn sống sót.

Đại Khảm đao cán dài, chừng hai thước bốn, chính là thanh đao hắn lấy được từ đầu.

Dùng Thiên Ý Chi Đao tự nhiên có thể phát huy chiến lực hơn nữa, thế nhưng Vân Dương cảm thấy như vậy chưa đủ nghiền, Thiên Ý Chi Đao quá sắc bén, không có cảm giác đao chém vào thịt, dứt khoát kiếm một thanh đại đạo, trực tiếp đại khai đại hợp giết ra ngoài!

Coong một tiếng, một thanh kiếm tương giao cùng đại đao, người cầm kiếm miệng phun máu tươi bay ra, mà thân thể Vân Dương khẽ chuyển, dựa thế xoay trong, hơn bao mươi người vây quanh đồng thời bị chém ngang hông!

Bịch một tiếng, chuôi đao cắm xuống mặt đất, một tiếng oanh minh, một vòng khí lãng tản ra ngoài, hơn mười người bị chấn động đẩy ra.

Mà Vân Dương mượn nhờ lực cắm này, đằng không bay lên, vượt qua mấy chục trượng không gian, tựa như phi nhân bay lượn, trực tiếp rơi tới trước đám Ngự Lâm quân đang chạy tới hỏi thăm, đại đao vung lên, một mảnh huyết sắc quang hoa chỉnh tề trùng không.

Phương xa, là Thái tử Tử U với khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt nhìn Vân Dương đại khai đại hợp trong đám Ngự Lâm quân, cả người ngơ ngác như mất hồn: Đây... Không phải Vân lão sao?

Vì sao người nhà lại đánh người nhà?

Lan Vô Tâm đứng bên kia lập tức hổn hển bạo hống:

- Ngăn hắn lại, giết hắn! Hắn là Ngọc Đường Vân Tôn!
Bình Luận (0)
Comment