Ta Là Chí Tôn

Chương 427

Con mèo nhỏ này, trước đó không một ai phát hiện ra nó.

Trong chiến trường binh hoang mã loạn, tại sao lại xuất hiện một con mèo?

Hơn nữa còn lơ lửng trên không?

Nó chỉ lớn chừng quả đấm, làm sao lại lên đó được?

Con mèo này nhìn như vô hại, nhưng kỳ thực...

Phía dưới, mấy vạn người nhìn thấy dị số xuất hiện, trái tim đồng thời đánh thót một cái, một cảm giác không ổn dâng lên, nhất thời cùng nhau khản giọng hét:

- Cẩn thận a ~~~~

- Meo ô!

Một tiếng meo khe khẽ, Nhị Bạch Bạch dùng vuốt hung hăng đập vào cái ót không chút phòng bị của người kia.

Đùng...

Cái đầu của vị cao thủ này, cứ vậy mà vỡ như dưa hấu!

Thân thể hắn vẫn không thể tin mà bay ngược lại, muốn quay đầu nhìn xem đến cùng là ai giết mình.

Rõ ràng, vừa rồi sau lưng hắn không có gì a?!

Sao lại đột nhiên xuất hiện địch nhân?

Bản thân hắn sao lại đột nhiên bị đột kích?

Chuyện này hoàn toàn không nên, không có khả năng a!!

Thân thể không đầu vẫn dựa theo chỉ lệnh cuối cùng trước khi đầu não nổ tung mà hành động, trên không trung sinh sinh đảo ngược lại, chỉ tiếc là nguyện vọng của hắn hoàn toàn không thể thực hiện được, bởi con mắt của hắn đã vĩnh viễn không thể nhìn thấy được!

Thân thể hắn thoáng ngừng một chút, cứ vậy xoay tròn rơi xuống.

Mãi cho đến chết, vị cao thủ này vẫn mơ mơ hồ hồ, không biết tại sao mình chết!

Một đời cao thủ, cứ vậy ảm đạm qua đời, hồn về cửu tuyền!

Một màn này, đám người phía dưới chỉ có thể trơ mắt nhìn, giờ khắc này, mỗi người bọn hắn đều cảm thấy trước mắt nhìn biến thành hai màu đen trắng, ngoài ra không còn bất cứ sắc thái nào khác!

Có chăng, cũng chỉ là một màu máu đỏ au, ác mộng!

Tuyên ngôn của Đinh Vân Lộ không công mà diệt, đám người đã sớm lâm vào ác mộng khó tự kiềm chế, theo sự xuất hiện của người này, ngăn chặn tuyệt thế đao chiêu của Vân Dương, khiến cho tuyệt thế đao chiêu kia không công mà lui, đám người đã thắp lại được hy vọng, coi là cơn ác mộng này đã kết thúc!

Thế nhưng kết quả lại là, cứu tinh vẫn lạc, hy vọng phá diệt, đám người lại càng hãm vào sâu trong ác mộng tăm tối!

Vân Dương không biết bản thân vừa xử lý người nào, thế nhưng đám người phía dưới sao có thể không biết người mới chết là ai?

Người này tại Tử U có thể nói là nhân vật thần thoại, nhất thế Kiếm vương Khúc Hàn Tuyết, dang vọng người này như đại long, chiếu sáng đại địa.

Một khi xuất thủ, trường kiếm toàn thành đều có cảm ứng!

Chính nhân vật như thần thoại như vậy, lại vẫn lạc ngay trước mặt bọn hắn!

Thậm chí ngay cả tùy thân trường kiếm của Khúc Hàn Tuyết, cực phẩm thần binh trong truyền thuyết, lại cũng bị chặt thành mười bảy mười tám đoạn!

Chuyện này, căn bản không người nào có thể tiếp nhận!

Nhất thế Kiếm Vương như vậy, vừa tuyên bố có biện pháp diệt sát đối thủ, thế sau lập tức bị đánh mặt, tự xưng là có thể phá mọi đao chiêu, thế mà ngay cả kết cục toàn thi cũng không thu được, bị một con mèo con chừng bàn tay một chưởng đập nát đầu!

Chết như vậy, quá ủy khuất!

Đám người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bầu trời đã sớm trống không.

Nơi đó, vốn nên tồn tại con mèo mới giết Kiếm Vương... Tại sao đã lại không thấy, không ai thấy nó đi nơi nào.

Tựa hồ như mới nằm mộng.

Tỉnh mộng, con mèo kia đã không thấy tăm hơi.

Nhưng... Khúc Hàn Tuyết đã chết a!

Thực sự đã chết a!

Ba người từ xa chạy tới lập tức như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt trừng lớn kinh ngạc không thể tin nổi, không tự chủ mà tự hạ tốc độ!

Khúc Hàn Tuyết... Cứ thế mà chết?!

Nhất thế Kiếm Vương xuất thủ, thế mà ngay cả một vết thương trên người đối phương cũng không thể để lại?

Không phải hắn nói đã thấy rõ đường đao của đối phương sao? Không phải tuyên bố đã có biện pháp phá tất cả mọi chiêu sao?

Phải chiếm ưu thế chứ?!

Thế nhưng sao người chết lại là bản thân hắn?!

Ba người sững sờ, nhưng Vân Dương cũng không sửng sốt, càng không do dự, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã lại lao lên hơn trăm trượng, đao mang lấp lóe, như mộng như ảo lơ lửng giữa không trung!

Từ lúc hắn bay lên đến giờ, đã ngưng lại hơn nửa canh giờ!

Tuyệt đối là một con số khiến người kinh hãi!

Ba người chạy tới sau, đã bao lấy ba hướng của Vân Dương.

Tuy nhiên coi như bị ba người đuổi theo, Vân Dương cũng không chịu chút bị động, ba người này bởi Kiếm Vương Khúc Hàn Tuyết chết mà tâm chí mất cân bằng, chiến lực tất giảm, mà hắn còn vô số át chủ bài chưa triển khai, đủ để ứng phó ba người này liên thủ, chớ nói chi bản thân hắn đã khởi động trước, ba người này căn bản không đủ thời gian truy kích!

Nhưng ngay lúc này, một cỗ khí tức dị thường cường đại đã trống rỗng xuất hiện, ngay phía trái trước Vân Dương.

Vân Dương ngưng mắt nhìn qua, thân thể như liễu bị gió thổi, lơ lửng trên không trung.

Một thân ảnh lưng gù, hư không sinh có mà xuất hiện, lặng yên hiện ra cách hắn chừng mười trượng, tiếp đó lập tức vỗ ra một chưởng!

Một chưởng này, thế tới như cự phủ khai sơn, uy thế long trời lở đất, một chưởng vỗ ra, cả vùng không gian nhất thời biến thành màu đen!

Không gian, bởi người này xuất thủ mà sinh ra dị biến!

Một chưởng đánh ra một lỗ đen đường kính ba trượng, trong nháy mắt lỗ đen xuất hiện, đã sinh ra một lực hút khổng lồ, chớ nói chi Vân Dương hiện tại không thể sử dụng chư tướng chi lực, coi như có thể thi triển, đối mặt với lực hút như vậy, cũng nhất định bị đình trệ mấy tức!

Âm thanh như quỷ khiếu giờ mới xuất hiện, một chưởng này của hắn, còn nhanh hơn cả âm thanh!

Chính là vị Hắc lão kia!

Vân Dương lập tức nhận ra thân phận người tới, chính là lão thái giám một mực đi theo Hoàng đế Tử U!

Người này mạnh hơn hắn không chỉ một hai bậc, so với Đao Tôn Giả ngày trước còn mạnh hơn một phần!

Lực lượng mạnh mẽ phủ xuống, phạm vi bao phủ càng thêm mở rộng, lực tác động càng thêm lớn, còn có lực hút cường đại làm phụ, hiển nhiên là không cho Vân Dương bất cừ chỗ né tránh!

Mà Vân Dương cũng như bị tai họa sát này kiềm chế, nhất thời không né kịp, đối mặt một chưởng đột nhiên xuất hiện, thân thể chỉ có thể gắng gượng né tránh, nhưng đã chợt ngưng lại, tiếp đó hung mãnh đẩy hai chưởng, tựa như vội vàng ứng biến.

Mà biên cạnh dìa bàn tay hắn, ẩn ẩn từng tia xanh biếc quanh quẩn.

Oanh một tiếng!

Hắc lão cảm thấy một chưởng của bản thân đã đánh trúng mục tiêu, thế nhưng cảm giác lại như đánh vào bộc bông, đánh vào áng mây, có lực mà không có chỗ nhận.

Thậm chí, từ trên cổ tay đối phương, còn sinh ra một cỗ hấp lực đảo lưu khó hiểu!

Hắc lão hơi chút sơ thất, toàn bộ thân thể không tự chủ được mà thoáng nghiêng về phía trước, thế nhưng hắn ứng biến cũng cực kỳ thần tốc, trong lúc nguy cấp, lập tức kịp thời tụ lực dưới chân, cả người trầm xuống ba trượng, ngửa mặt về sau, bảo trì trạng thái cân bằng.

Về phần Vân Dương, có vẻ như nhận trùng kích càng thêm to lớn, ầm một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài.

Hắc lão chiếm được thượng phong, nhưng sắc mặt lập tức đại biến, hắn phát hiện tình huống không đúng, đối phương rõ ràng dư lực làm hắn mất thăng bằng, tuyệt không thể bị đánh bay như vậy, hết thảy đều là do đối phương thiết kế, hẳn là lần đẩy bay này còn có trù tính khác, vừa nghĩ đến đây, lập tức cất giọng the thé:

- Ngăn hắn lại!

Ba tên cao thủ cực tốc chạy tới, vừa thấy Vân Tôn bị Hắc lão đánh trọng thương, mặc dù may mắn tiếp được một chưởng, thế nhưng lại bị đánh bay rất xa. Ánh mắt phúc tạp đến cực điểm, mẹ nó, chúng ta cố sức đuổi theo, rốt cục trong lúc mấu chốt thu lưới, lại bị lão thái giám bất âm bất dương này thu được món hời!

Sớm biết còn không bằng không xuất hiện đâu!

Nghĩ như vậy, liền xuất hiện trạng thái đình trệ trong nháy mắt, động tác không khỏi chậm hơn một bước.

Cho đến khi thâm âm bén nhọn của lão thái giám vang lên, ba người vẫn còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi đề khí, đã càng thêm chậm chơn.

Đập vào mắt, đã thấy thân hình Vân Tôn dưới một chưởng này ngang nhiên bay ra ngoài, những nơi đi qua, chỉ để lại một cỗ khói xanh, hiển nhiên tốc độ đã nhanh tới cực điểm.

Mà hướng đi của hắn, rõ ràng... Chính là Vô Địch từ đường!

Hắc lão phá toái không gian, một chưởng tràn trền, lại thêm động lực của bản thân Vân Dương, một lần xông này, trong nháy mắt vượt qua năm trăm trượng, cuối cùng oanh một tiếng, trực tiếp phá vỡ vách tường Vô Địch từ đường, trong khói bụi tràn ngập, Vân Tôn đã biến mất không thấy!

Thân thể Hắc lão bỗng xông về phía trước, thân thể kéo ra từng đạo tàn ảnh trên không trung, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, bay hướng Vô Địch từ đường.

Ba người khác cũng vội vàng đuổi theo, ba người này cũng thực kỳ khôi, không những không kiểm điểm bản thân chậm chạp, lại còn cười nhạo Hắc lão: Lão già này, hóa ra lại bị hố... Ha ha ha!

Vân Dương cưỡng ép thu nạp lực lượng của Hắc lão, mượn lực bay đi. Tuy đúng là trù tính thành công, thế nhưng tu vi của hắn kém Hắc lão không chỉ một hai phần, mặc dù có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công bảo hộ tâm mạch, thế nhưng cũng khó tránh khỏi sức mạnh tràn vào làm rung động.

Ngũ tạng Vân Dương như bị lửa đốt, miệng mũi chảy máu. Mạnh mẽ hít một ngụm nguyên khí, cưỡng ép bản thân duy trì quỹ tích, tựa như lưu tinh bay đi, cưỡng ép phá vỡ Vô Địch từ đường, tiến vào bên trong.

Liếc mắt qua, đã thấy từ trong từ đường xuất hiện bài vị một nhà ba người Vô Địch đại tướng quân. Phía dưới tượng thần, còn có hai bao vải vàng chứa hài cốt.

Trước mặt chính là hương thai, lúc này còn có khói thuốc lượn lờ dâng lên.

Vân Dương không nói lời nào, trực tiếp một chưởng đám bay ba tên cao thủ, một tay bắt lấy bao khỏa hài cốt cùng linh vị, thu vào nhẫn không gian, quát:

- Tử U đế quốc đã diệt, Vô Địch đại tướng quân, cùng ta về thôi!
Bình Luận (0)
Comment