Ta Là Chí Tôn

Chương 470

Phản ứng của xích mã hoàn toàn trong dự liệu của Vân Dương, tiếp tục không để ý, tự mình lại đi về phía trước, tựa như hoàn toàn không quan tâm xích mã.

Xích mã thấy người nào đó từng bước rời đi, do dự một hồi nhưng vẫn không chịu được dụ hoặc của cỏ ngon, lần nữa nhanh nhẹn tiến tới, lặp lại động tác, đưa đầu ngựa rúc vào tay Vân Dương, đụng dụng sau lưng Vân Dương, ý muốn lấy cỏ rất rõ ràng.

Vân Dương hơi vung tay, né tránh. Ôm một bó cỏ xanh hầm hừ đi về phía trước, không để xích mã đụng dù chỉ một cái.

Con ngựa trừng tròng mắt vô tội, cúi đầu thẹn cộc cộc đi theo, sau đó nó lại tiến lên đụng chạm, lại không cho đụng, lại đụng... Lại đụng... Đụng trúng rồi!

Xích mã cao hứng lắc đầu, vẫy vẫy cái đuôi, lè lưỡi cuốn tới.

Lần này Vân Dương lại lấy ra hai ba cây cỏ xanh đưa tới, xích mã cao hứng cắn cắn, không những vẫn chưa thỏa mãn, lại càng thêm thèm muốn, hận không để ăn hết bó cỏ trong tay Vân Dương mới hài lòng.

Vân Dương lần nữa đặt tay lên lưng ngựa.

Con ngựa lập tức lần nữa lui về sau, vẫn khá là chần chờ.

Cứ vậy tiếp tục ba lần, dường như Vân Dương triệt để tức giận, tăng tốc tiến lên, mặc kệ con ngựa có nịnh nọt thế nào, nũng nịu thế nào cũng không tiếp tục để nó đụng chạm, càng tuyệt không đem cỏ xanh cho nó ăn!

Cứ vậy một đường đi tới, không sai biệt lắm cũng đi được ngàn trượng.

Đám Bạch mã cùng đàn ngựa phía sau vẫn đang nghẹn họng nhìn trân trối, á khẩu không hí nên lời, nhất thời im lặng, hiển nhiên hoàn toàn không hiểu ra sao!

Sau một chốc, xích mã thực sự không nhịn nổi nữa, đột nhiên phốc phốc nhảy chồm đến trước mặt Vân Dương, đầu ngựa chập trùng ủi tới, ủi vào trong ngực Vân Dương, mở lớn miệng rộng, trực tiếp ăn cỏ.

- Nịnh không được thì muốn đoạt sao?! Ngươi là mã cường đạo hả? Đã có năng lực như thế, sao ngươi không lên trời luôn đi!

Vân Dương giận giữ, cổ tay khẽ đảo, bó cỏ xanh mơn mởn lập tức biến mất không thấy chút tăm hơi!

Xích mã trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Cỏ của ta đâu?

Mỹ thực của ta đâu?

Đi đâu rồi?

Chẳng lẽ người này còn biết pháp thuật, một bó cỏ xanh mơn mởn như thế sao lại đột nhiên hư không tiêu thất...

Xích mã còn không biết thần khí của lữ hành giả như không gian giới chỉ, nhưng cũng biết đây là Vân Dương làm ra, gấp đến quay mòng mòng, tròng mắt tràn đầy ý lo lắng nịnh nọt.

Vân Dương hừ một tiếng, một bộ ta mặc kệ mà tiến lên phía trước, thật giống như căn bản không nhìn thấy con ngựa trước mặt.

Con ngựa đụng lên, hắn liền trực tiếp né tránh, đi theo đường vòng.

Muốn cỏ, còn dám không cho ta cưỡi!

Ta không được cưỡi thì ngươi cũng không có cỏ!

Vân Dương quyết tuyệt khiến xích mã cảm thấy khủng hoảng.

Tên nhân loại này sao lại không để ý tới nó nữa a.

Phải làm sao mới ổn đây!

Loại cỏ xanh kia, nếu để ta ăn nhiều một chút, chỗ tốt sẽ càng thêm nhiều, ta càng có thể xuất sắc hơn...

Chỉ cần để ta ăn hết bó cỏ kia, ta thậm chí còn có thể chiết xuất huyết mạch, chiến xuất đến độ cao chưa từng có...

Vân Dương lại từ từ đi lên, xích mã rõ ràng gấp gáp không chịu nổi, không ngừng nhảy lên trước mặt hắn, dùng đầu ngựa ủi Vân Dương lui về sau. Vân Dương lóe lên lại lóe lên, con ngựa cản lại lại cản lại.

Hai bên lâm vào cục diện giằng co quỷ dị!

Sau một chốc, nhìn thấy con ngựa đã đói đến mức độ nhất định, Vân Dương rốt cục đứng lại.

Xích mã dựng tai đứng trước mặt, một bộ nghe lời dễ bảo.

- Hừ.

Vân Dương bỗng hừ lạnh một tiếng, làm bộ muốn vượt qua, xích mã lại gấp gấp lóe lên, đột nhiên phù phù một tiếng, lập trức trở mình nằm trên đất, lộn một cái, lộ ra cái bụng trăng trắng.

Bốn cái móng ngựa nửa cuộn tròn hướng lên trời, đôi mắt xương linh lợi nhìn xem tên nhân loại vô lương nào đó.

Vân Dương vừa bực mình vừa buồn cười, mắng:

- Trộm không được thì muốn đoạt, đoạt không được thì nịnh nọt, nịnh nọt không được thì dứt khoát đổi thành ăn vạ hay sao? Không phải ngươi là Mã Vương sao? Phong độ của ngươi đâu?! Ngạo khí của ngươi đâu?! Tiết tháo cuối cùng của ngươi đâu?! Hôm nay ta đúng là thêm nhiều kiến thức a!

Con ngựa hiển nhiên không hiểu hắn nói gì, chỉ nghọe đầu nhìn qua.

Vân Dương vòng qua, lại tiếp tục đi lên phía trước.

Con ngựa nhìn thấy người nào đó còn đi, trở mình xoay người đứng lên, vẫn tiếp tục đi theo, mặt dày mày dạn dây dưa. Dù sao không ăn được cỏ kia nó quyết không buông bỏ!

Vân Dương thở dài, tựa như làm ảo thuật lấy ra một nhúm cỏ canh, con ngựa đại hỉ, nhanh chóng đụng lên, ăn ngay trong lòng bàn tay Vân Dương. Đầu lưỡi ướt nhẹp kia còn lấy lòng liếm bàn tay Vân Dương.

Vân Dương lại lấy ra một nhúm, hai mắt ngựa lại sáng lên, nhanh chóng tới góp mặt.

Vân Dương cũng không trực tiếp đưa cỏ canh cho nó, mà lần nữa dùng bàn tay đặt trên lưng ngựa, hơi đè xuống.

Lần này xích mã không tiếp tục lui ra sau, nhưng đứng yên bất động hồi lâu, tựa như đang suy nghĩ, có nên theo hay không a!?

Nó hiểu rõ, chỉ cần nó cho phép tên nhân loại này cưỡi lên người của mình, vậy thì nó sẽ không còn giữ được một thân tự do.

Nhưng, nếu không để người này cưỡi, cỏ xanh kia mãi mãi cũng không ăn được.

Muốn cỏ, liền bị cưỡi!

Xích mã ủy khuất hí hí... Con mắt ướt át nhìn Vân Dương, hiển nhiên không muốn từ bỏ tự do.

Nhưng nó cũng không muốn từ bỏ cỏ ngon kia.

Mẫu thuẫn như của nó, Vân Dương hiển nhiên có thể cảm giác được, dù sao người nào đó cũng không phải hạng người lạnh lùng vô tình, trái tim mềm nhũn:

- Được được, chỉ cần ngươi theo ta một thời gian, ta liền thả ngươi trở về, ngươi nói như vậy có được không?

Xích mã ngọe đầu, ánh mắt ngây thơ nhìn Vân Dương.

Vân Dương nghiêm mặt:

- Ta là chính nhân quân tử, xưa nay không nói láo, càng sẽ không nuốt lời!

Con ngựa ngọe đầu nhìn hắn, thần sắc trong mắt dần nhu hòa, trong miệng vang lên tiếng hí hí hii hi... Vẫy vẫy đuôi, rốt cục hạ thấp thân thể.

Vân Dương thấy thế lập tức vui vẻ, nhảy lên.

Đối với lần đầu bị người cưỡi, xích mã khá là mất tự nhiên run run thân thể, sau đó mới cảm giác... Trạng thái này cũng không có gì ghê gớm lắm, gia hỏa này cũng không nặng, có thêm hắn cũng chả ảnh hưởng gì...

Chở Vân Dương chạy đi mấy bước, có vẻ như đã thành thói quen, đưa đầu cọ sát chân Vân Dương, hé miệng, trong mắt tràn đầy khát vọng.

- Được được được, cho người ăn, tất cả đều cho ngươi ăn!

Vân Dương cười lớn một tiếng, lập tức lấy ra một nắm lớn, đưa đến bên miệng xích mã.

Xích mã lập tức hạnh phúc, từng ngụm từng ngụm nhấm nuốt, trong lúc nhất thời đầy mắt vừa lòng thỏa ý!

Dưới sự chỉ huy của Vân Dương, xích mã chạy ra ngoài núi, đối với sự kêu gọi của đàn ngựa trăm vạn sau lưng hoàn toàn bỏ mặc.

Lúc này, tiếng vó ngựa phía sau đột nhiên xuất hiện, một tia chớp màu trắng thoăn thoắt lao tới, nhất cử vượt qua trước mắt Vân Dương cùng xích mã, ngăn ở phía trước.

Đương nhiên chính là đầu bạch sắc Mã Vương kia.

Lúc này, cũng chỉ có một thớt Mã Vương, một vị Vương giả khác mới có thể có can đảm, tốc độ, tư cách chặn đường tiểu xích mã!

Bạch sắc Mã Vương ngăn phía trước, ánh mắt lo lắng nhìn tiểu xích mã, trong mũi phát ra tiếng phì phì, miệng lớn phù phù kêu.

Xích mã nghiêm túc lắng nghe tiếng bạch mã, cho đến khi bạch mã kết thúc, liền giơ chân hí dài, từ từ giậm chân đi qua, dùng cái mũi của mình đụng lên cái mũi của bạch mã, tựa như đang cáo biệt.

Lập tức lui lại hai bước.

Yên lặng một lát, bốn vó hoàn toàn không có dấu hiệu đột nhiên tung bay, tựa như một đóa mây lửa, chở Vân Dương nhanh như thiểm điện lao ra ngoài.

Lần này, bạch mã không tiếp tục đuổi theo, cô đơn đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh đỏ lửa đi xa, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không hiểu. Vì cái gì?

Vì cái gì mà đối thủ cũ của nó, cứ thế mà rời bỏ cái ghế Vương giả.

Cứ vậy mà theo một nhân loại rời đi?

Thân là vạn mã chi vương, một đầu ngựa cực kỳ tôn quý, lại chỉ vì một đám cỏ xanh... Liền bị cười câu đi mất?

Ngươi... Còn có tiết tháo... Còn có giới hạn cuối cùng sao?!

Cứ vậy cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ cho người?!

Trăm vạn chiến mã sau lưng không ngừng tê mình, tựa như đang thúc dục Vương của mình trở về, lại tựa như đang vì Vương mà tiễn đưa!

Nhưng xích mã cũng không quay đầu lại, đã chạy xa.

...

Vân Dương cưỡi trên lưng ngựa, chỉ luyện tập một chút, một người một ngựa đã phối hợp tới trình độ khăng khít.

Ngộ tính của xích mã cũng rất mạnh, thậm chí có thể nói là thông minh đến cực điểm.

Vân Dương chỉ ám hiệu mấy lần, nó đã có thể hoàn toàn làm được.

Lúc này, xích mã như hóa thành mũi tên lao về phương xa, tốc độ nhanh như thế, nhưng Vân Dương lại không hề cảm thấy xóc nảy quá nhiều!

Yên ngựa mà các thôn dân chuẩn bị cho hắn, hoàn toàn không có đất dụng võ.

Đương nhiên, Vân Dương cũng không muốn dùng dây cương yên cương để ràng buộc thớt bảo mã linh tính này.

Dứt khoát để nó tự nhiên là được.

Dù sao lấy kỹ thuật của hắn, có yên ngựa hay không cũng không khác nhau là mấy!

Một đường phi nước đại tới tận ban trưa, Vân Dương cố ý hãm lại chút tốc độ, thậm chí vì chân gãy cùng xương cốt của mình không chịu được mà dừng lại nghỉ ngơi, phát hiện xích mã đã chạy được hơn năm trăm dặm!

Đối với chuyện này, Vân Dương xác thực vô cùng kinh ngạc, từ lúc hắn đạt được xích mã, cho đến bây giờ cũng mới chỉ chạy được hai canh giờ.

Vậy mà đã chạy xa như vậy?!

Y theo lẽ thường mà nói, ngựa có thể ngày đi ngàn dặm đã là nhất đẳng bảo mã lương câu, thậm chí ngày đi ngàn dặm cũng là đại danh từ nói về bảo mã, rất ít ngựa có thể chân chính làm được, cho dù có làm được cũng không phải trạng thái bình thường. Mà tiểu xích mã của hắn hiển nhiên không chỉ cực hạn như vậy, nếu để nó tùy ý thỏa thích phi nước đại... Qua một ngày, đoán chừng ba ngàn dặm cũng không phải là chuyện khó, thậm chí... Nó còn có thể chạy càng xa hơn!

Trong thời gian này, lúc đầu cứ chạy một đoạn là Vân Dương liền cầm ra mấy cây cỏ canh cho xích mã ăn. Cứ vậy bảy tám lần, cho đến lần tiếp lấy cỏ, xích mã đã im miệng không ăn, mà tốc độ di chuyển lại càng lúc càng nhanh, tinh thần không chút suy giảm, không chút mệt mỏi.

- Ừm, xem ra cỏ xanh ngâm máu của ta, có hiệu quả không tầm thường, con ngựa này một ngày cũng chỉ có thể ăn một số lượng nhất định mà thôi... Sau khi ăn xong, phải cần một thời gian tiêu hóa hấp thu...

Vân Dương thở phào:

- Con ngựa này chẳng những có ngộ tính cao, lại càng hiểu chuyện, biết được biết mất!

Xích mã phù phù thở hai tiếng.

Không phải ta không muốn ăn, mà là ăn nhiền vô dụng. Ngươi mới có một chút như vậy, đây chính là khẩu phần lương thực của ta, phải ăn tiết kiệm một chút, ăn lâu ăn dài. Dù sao cũng chỉ có mình ta, không có ai ăn tranh mất...

Chừa cho mình một chút hàng tồn, lúc nào cũng có thể ăn, mới thực sự là lựa chọn tốt!

- Ngựa nhỏ, để ta đặt cho ngươi một cái tên nhé.

Con mắt Vân Dương khẽ chuyển, dán trên lỗ tai xích mã nói.
Bình Luận (0)
Comment