Ta Là Chí Tôn

Chương 486

Thiết kỵ dùng hết khả năng xông ra, muốn hủy đống vật chất đang chất đống dưới tường thành, thế nhưng hắc kỵ cũng đồng thời toàn lực ngăn cản, vì thế, thậm chí không tiếc huy động nhân số gấp đôi để ngăn cản Ngọc Đường.

Không tiếc dùng mạng người đến đối kháng.

Thu Kiếm Hàn khẽ thở dài một hơi:

- Thu binh đi, mục tiêu này căn bẳn không thể thực hiện được. Hàn Sơn Hà sẽ không cho phép hành động của bản thân hắn bị phá hư, miễn cưỡng tiếp tục kéo dài cũng chỉ làm càng nhiều thiết kỵ tử vong.

Phó Báo Quốc nghe vậy cũng phải biến sắc.

Nhưng không đợi Phó Báo Quốc hạ lệnh, tiếng kèn đối diện lại đúng dịp nổi lên.

Quân đội Đông Huyền vẫn như trước, dập khuôn khiêng từng đống từng đống đồ vật đến, sau một hồi chồng chất, đại hỏa ngập trời lại lần nữa dấy lên.

Trên đầu thành lại có đại lượng nước lạnh dội xuống.

Càng về sau, không cần đợi Thu Kiếm Hàn hạ lệnh, không đợi Hàn Sơn Hà phát lệnh phóng hỏa tiễn, bên này đã đi trước dội nước xuống, cứ vậy lặp lại hai lần, Thu Kiếm Hàn quyết định từ bỏ, bởi cứ làm như thế, chẳng những không có tác dụng, mà nước lạnh dội xuống lại còn khiến Thiết Cốt quan dao động căn cơ.

Một ngày này, quân đội Đông Huyền liên tục vọt lên bảy lần, thẳng đến lúc trời tối muộn, Hàn Sơn Hà mới cho triệt binh.

Ngoại trừ hắc kỵ còn đang chiến đấu, tất cả những binh chủng khác của Đông Huyền đều được rút về.

Qua một ngày, mệnh lệnh thiết kỵ trùng kích xuống dưới của Thu Kiếm Hàn vẫn khó mà quán triệt, hắc kỵ liều mạng ngăn cản, liên tục vọt lên chục lần, trong đó chỉ có một lần thành công, vẻn vẹn chỉ một lần trùng kích, lực phá hoại đối với những đống đồ vật kia cực kỳ nhỏ bé.

Cho đến lúc trời chiều, thời tiết càng lúc càng thêm lạnh, đống đồ chưa được thiêu đốt hết đã ngưng lại thành một chỉnh thể, nếu không có sức mạnh siêu cấp, căn bản không thể phá hủy nổi, chí ít thiết kỵ có trùng kích cũng không thể tạo thành tác dụng.

Cũng đến tận đây, trong mắt Phó Báo Quốc mới lộ ra một tia tỉnh ngộ, cùng với đó là một cảm giác sợ hãi khó tả cuốn chặt lấy trái tim hắn!

Cái gọi là tuyệt thế diệu kế, cái gọi là băng thành bất phá, tất cả chỉ là biểu hiện giả dối, không những tồn tại vô số tai họa ngầm, càng có thể bị đối phương mượn thế hành động, thậm chí thiên hạ đệ nhất hùng quan này, cũng bởi lần biến cố này mà triệt để hủy diệt!?

Nhìn cái đồng đen xì kéo dài mười dặm dưới Thiết Cốt quan, Phó Báo Quốc chỉ thấy toàn thân lạnh buốt.

Huyết dịch toàn thân như cùng nhau xông lên đầu.

Nhất thời đầu váng mắt hoa, thân thể vốn đã mệt mỏi nay rốt cục không thể duy trì được nữa, không chịu được là lảo đảo hai cái!

- Đến giờ ngươi hiểu rồi chứ? Cái gọi là băng thành bất phá, cũng chỉ là một kế tạm thời, uống rượu độc giải khát mà thôi!

Thu Kiếm Hàn nhìn Phó Báo Quốc.

Phó Báo Quốc há hốc mồm, muốn nói chuyện, lại cảm thấy như trong họng đang ngậm cả đống than hồng, nóng bỏng đau rát, nói không lưu loát:

- Đã hiểu...

- Đây chính là thủ đoạn của Hàn Sơn Hà, thủ đoạn của đệ nhất danh tướng toàn đại lục!

Thu Kiếm Hàn thở dài một hởi:

- Thiết Cốt quan... Nhất định không thể thủ được! Không nghĩ tới, lần thứ nhất mà Thiết Cốt quan thất thủ, lại là ở trong tay lão phu... Nhục nhã này... Không biết lão phu có thể gánh nổi hay không...

Phó Báo Quốc lạnh cả người, đại não một mảnh hỗn độn, nhất thời im lặng.

Có lẽ là ma chú, cũng có thể là ác mộng, tóm lại trong bảy ngày tới, hai bên Đông Huyền cùng Ngọc Đường sẽ chỉ lặp đi lặp lại tiết tấu này.

Đại hỏa dấy lên.

Nước rót xuống dập lửa...

Cứ thể lặp đi lặp lại, tuần hoàn không thôi, ngày thứ nhất lặp lại bảy lần, cũng là một ngày ít nhất!

Mọi thứ đều có một quá trình thích nghi thuần thục, không ai nghĩ tới, câu này lại được áp dụng như thế!

Vật tư không cháy chất bên dưới tường thành càng lúc càng nhiều, càng chất càng cao, trong không khí rét lanh này, đã không thể nào phá hư được!

Độ dốc dần dần lộ rõ, dần dần hình thành một cái đồi băng.

Người trên tường thành, cũng nhau sinh ra một cảm giác minh ngộ, sắc mặt người người nặng nề đế dọa người.

Cho đến hôm nay, không còn ai không hiểu, mục đích của Hàn Sơn Hà đến cùng muốn làm gì.

Không cần đợi đến mùa xuân ấm áp, Thiết Cốt quan bởi băng hỏa luân phiên, sớm muộn cũng tuyên bố cáo phá!

Bởi vì, những đống vật chất đóng băng kia, đã đủ để tạo thành một con đường cho người di chuyển.

Những thứ chất đống đóng băng kia, đã tạo thành một kiểu liên thông khác giữa Thiết Cốt quan cùng bên ngoài!

Nhân lực khổng lồ, binh sĩ đông đảo, tài nguyên thiên nhiên lấy mãi không hết, lại thêm khí trời rét lạnh... Hết thảy những thứ này, đều trở thành vũ khí công lược của Hàn Sơn Hà.

Nếu là Thiết Cốt quan chưa từng xuất hiện sơ hở kia, không có viên đá lớn đáng chết kia xuất hiện, biện pháp này của Hàn Sơn Hà căn bản không thể làm nổi. Bởi vì Thiết Cốt quan tuyệt sẽ không lựa chọn phương thức đóng băng tường thành, tạo điều kiện cho bọn hắn chất đồ!

Nhưng hiện tại, hết thảy bởi vì một chút sơ hở kia mà thay đổi.

Ngươi dùng băng tuyết đúc thành, ta liền dùng hỏa công, chờ cả toàn băng thành của ngươi hóa thành nước. Ta phong hỏa, ngươi muốn bảo vệ vậy nhất định phải dập lửa.

Cứ vậy kéo dài, cục diện giằng co tiếp tục hai ba tháng, thời tiết ấm áp trở lại, Thiết Cốt quan mới có thể tuyên cáo hủy diệt!

Thế nhưng tính toàn của Hàn Sơn Hà hiển nhiên không chỉ như thế, lợi dụng nguồn nước tưới xuống dập lửa của Thiết Cốt quan, cùng với đống vật tư mà Đông Huyền ném qua, lợi dụng thiên thời địa lợi nhân hòa, lần lần lượt lượt, đem kết thành một hàn băng chi lộ, nối thẳng lên Thiết Cốt quan.

Đến lúc đó hắc kỵ không cần tiếp tục vất vả, chỉ cần phóng ào một cái, liền có thể trực tiếp xông lên thành trì, tiện tay vung đao!

Cái gọi là thiên hạ đệ nhất hùng quan, biến thành một vùng đất bằng phẳng. Ngọc Đường liệu có thể đối ứng?

Tuyệt cảnh gần như không thể nghịch chuyển, phương thức mà Hàn Sơn Hà sử dụng nhìn thì như quanh có tốn kém, kỳ thực lại vô cùng tinh diệu, đem thiên thời địa lợi kéo cả về mình, lợi dụng triệt để!

Thậm chí, ngảy cả người Ngọc Đường, cũng là một nhân tố không nhỏ góp phần cho sự thành công này!

Thiên thời địa lợi nhân hòa, cả ba đều hội đủ!

Cái này cũng là nguyên nhân mà Hàn Sơn Hà không ngừng yêu cầu tăng binh, muốn đạt thành chiến lực như vậy, nếu trong tay không có binh lính sung túc, tuyệt đối là không thể!

Chiến Ca vẫn luôn ở bên, giờ khắc này, hắn lại càng thêm bội phục lão sư của mình!

Đúng vậy, vốn dĩ hắn đã vô cùng bội phục Hàn Sơn Hà, bội phục đến muốn quỳ rạp xuống đất, hiện tại cũng chỉ có thể trên cơ sở này mà thêm hai chữ “Càng thêm”!

Để tay lên ngực mà tự hỏi, phương pháp của Hàn Sơn Hà, có đánh chết hắn cũng không nghĩ ra nổi.

- Hiện tại đã nâng đến khoảng ba trượng đi!

Chiến Ca rất hưng phấn:

- Tin rằng chỉ thêm mấy ngày nữa, liền có thể trực tiếp đạt đến độ cao ngang bằng tường thành. Không, căn bản không cần cao như vậy, nếu tính năng lực nhảy vọt của chiến mã, còn có thể tiết kiệm thêm chí ít hai ngày, không nghĩ tới, lần này công hãm Thiết Cốt quan, dưới sự điều hành của lão sư, thương vong mà chúng ta phải gánh chịu lại nhỏ như vậy, cái gọi là hùng quan bất phá, ngày tuyên bố hủy diệt nay đã gần trong gang tấc.

Hàn Sơn Hà chậm rãi lắc đầu:

- Nào có thể đơn giản như vậy!

Chiến Ca:

- A? Vì sao ngài lại nói như vậy? Thẳng lợi rõ ràng đã đặt trước mắt a!

- Cái gọi là nối thẳng Thiết Cốt quan, cũng chỉ có thể kéo lên độ cao tương ứng với vị trí bị thiếu hụt lúc trước mà thôi, tuyệt đối không có khả năng tiếp tục nâng lên trên, chuyện mà ta nghĩ tới, Thu Kiếm Hàn há có thể không nghĩ ra, không, phải nói là, từ đầu Thu Kiếm Hàn đã nghĩ đến phương pháp của ta, đương nhiên đã sớm có sách lược đối ứng.

Hàn Sơn Hà nói.

Chiến Ca nghiêm túc suy nghĩ, giật mình nói:

- Không sai không sai, tình thế trước mắt đã sáng tỏ, bọn hắn không thể để chúng ta tiếp tục chất lên cao, càng không thể để ta biến Thiết Cốt quan thành vùng đất bằng phẳng.

Hàn Sơn Hà nói:

- Thu Kiếm Hàn nhất định đã chuẩn bị đại lượng dầu hỏa, đến lúc thích hợp, những dầu hỏa, hỏa tiễn mà hắn chuẩn bị, sẽ kéo đi của chúng ta... Tính mệnh mấy vạn huynh đệ. Nhưng mà, vì có thể đánh hạ Thiết Cốt quan, những hy sinh này, chúng ta nhất định phải bỏ ra!

Hắn nghĩ nghĩ, nặng nề nói:

- ... Có lẽ, sẽ có càng nhiều hy sinh hơn nữa.

- Đến lúc đó, thương vong trong trận chiến kia... Thảm liệt đến mức cả đời ngươi cũng chưa từng thấy!

- Con số chiến tử, sẽ đạt đến một mức khủng bố!

...

Ngọc Đường bị động phòng thủ, dùng mọi khả năng phá hoại tiết tấu của Đông Huyền, Đông Huyền vẫn tiếp tục không chút gián đoạn kéo quân lên, từng chút từng chút hoàn thành mục tiêu đã định.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, cả ba đều bị Hàn Sơn Hà kéo đi mất. Ngọc Đường lâm vào tình trạng yếu thế chưa từng có.

Ngọn đồi băng từng chút kéo dài, mãi đến cuối cùng, thẳng đến đại doanh của Hàn Sơn Hà, tạo thành một con dốc thoải dài mấy chục dặm!

Mà phía sau, hành động của quân đội Đông Huyền vẫn còn chưa dừng lại, bọn hắn bất đầu trải cát, trải đá lên che tầng băng, khiến cho người bước trên con đường này có thể càng thêm dễ dàng!

Cảnh tượng trước Thiết Cốt quan, thực sự kinh tâm động phách, khiến người không kìm nổi mà đông lạnh nội tâm!

Mắt thấy, địa lợi của Thiết Cốt quan, đã chậm rãi biến mất, dần dần hóa thành một không gian bằng phẳng vô bến bờ.
Bình Luận (0)
Comment