Ta Là Chí Tôn

Chương 519

Chiến tranh có lẽ sẽ tạo thành sinh linh đồ thán, thậm chí là vong quốc diệt chủng. Thế nhưng chỉ cần không thực sự bị tiêu diệt, nội bộ hạch tâm Ngọc Đường sẽ càng thêm ngưng tụ, luôn có một ngày sẽ nhìn thấy mặt trời!

Thế nhưng, nội loạn lại khác, không chỉ sinh linh đồ thán, mà mỗi lần hoàng quyền rung chuyển, đều sẽ tạo thành một lần tẩy bài trên phạm vi cả nước!

Thậm chí, coi như chuyện đã kết thúc, qua một thời gian, chưa hẳn sẽ không tạo ra dây chuyền phản ứng tiếp theo!

Hiện tại, nhân tố bên ngoài đã được dẹp, Vân Hầu trở lại Thiên Đường thành, Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên sẽ không để vị huynh đệ kia của mình vung tay bỏ mặc, chân chính tiêu dao.

Ngươi muốn nghỉ ngơi, không quản chuyện? Nào có dễ dàng như vậy?

Ngươi cho rằng ngươi được gọi là Thiên Ngoại Vân Hầu, Vân Tiêu Dao thì liền có thể tiêu dao?

Lúc này Vân Hầu đã có thể đoán được, sau khi hắn trở lại kinh thành, nhất định sẽ phải vác trên vai tòa đại sơn mà hắn phải vác.

Mà suy tính của Vân Dương cũng không khác Vân Hầu lắm, chỉ có điều, Vân Dương suy tính còn sâu hơn Vân Hầu một tầng.

Bởi vì Vân Dương biết một đại bí mật mà Vân Hầu không biết, hoàng trưởng tôn hiện tại của Ngọc Đường, là con độc nhất của đại ca Thổ Tôn của hắn.

Ngọc Càn Khôn.

Đây là một siêu cấp đại sự liên lụy cực lớn.

Trên thực tế, đối với các hoàng tử tranh đoạt ngai vị, Vân Dương cũng không có quá để trong lòng.

Nếu ai không thành thật, trực tiếp làm thịt là được... Tâm tư của Vân Dương, chính là đơn thuần như vậy.

Lấy tiêu chuẩn tu vi Thiên cảnh hiện nay của hắn, phóng mắt toàn bộ Ngọc Đường, không có ai có thể ngăn cản hắn làm bất cứ chuyện gì!

Đúng vậy, là bất cứ việc gì!

Đối với Vân Dương mà nói, chỉ cần có bản thân hắn làm chỗ dựa, đứa cháu bảo bối của hắn đã định sẵn hoàng vị, quyết không thể dao động, nào cần quá sức chú ý, mà điều khiến hắn chân chính chú ý lại là một việc khác, mối thù của Lão Độc Cô.

Thù này nhất định phải báo!

Họ Âu Dương kia, hắn nhất định phải tìm được.

Những gì mà Lão Độc Cô phải chịu, hắn nhất định phải nhân mười nhân trăm mà hoàn trả trên người tên kia!

Ngoài ra còn chuyện thứ ba: Đó là chuyện của Ma Y phái, mặc dù lúc trước giao thủ, Vân Dương đánh giá thấp Ma Y, thế nhưng Thiên Đạo Thệ Ngôn đã xuất, vô luận thế nào hắn cũng phải làm được. Ma Y phái đã không đặt bọn hắn trong mắt, tình nguyện phá lời thề cũng muốn tham dự vào tranh bám vậy sẽ phải tiếp nhận quả báo đáng có, để ta tiêu hao chút sức lực mà giúp tổ sư gia của các ngươi thanh lý môn hộ a.

Có điều nếu so với chuyện thứ tư, ba chuyện vừa rồi thực sự có chút không đáng nói, chuyện thứ tư mới là chuyện một mực treo trong lòng Vân Dương hắn.

Ngày đó hắn vắt hết óc mới châm ngòi tranh đấu giữa Huyền Hoàng giới Lôi gia cùng Tứ Quý lâu. Thế nhưng sau khi Lôi Động Thiên trở về, đã qua lâu vậy mà vẫn không có động tĩnh?

Hắn đang làm gì? Không muốn trả thù sao?!

Thế nhưng với cái tính có thù tất báo của Lôi Động Thiên, sao có thể nhịn được cơn tức này?

Nghĩ đến Lôi Động Thiên, liền không thể không nghĩ đến một cỗ thế lực khác, Tứ Quý lâu.

Rõ ràng trải qua nhiều lần rung chuyện như thế, từ nhân sự thay đổi đến vô số tổn thất, nhưng căn cơ Tứ Quý lâu vẫn vững như bàn thạch, thậm chí còn chưa từng lộ ra quá nhiều nội tình.

Người thần bí xuất hiện cùng Niên tiên sinh khi trước, sự cường hãn đó khiến Vân Dương nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ, điểm này đủ để chứng minh một hai!

Lại vài chuyện khác... Như cơ cấu Cửu Thiên lệnh, chuyện tứ đại công tử, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, còn có Thất Tinh hồ mà lão phụ nhân kia nhắc đến... Còn có mấy phần tàng bảo đồ!

Vô sô chuyện một mực vướng ngang trong họng hắn, nuốt không trôi mà nhả cũng không được, khiến hắn đêm nay khó mà an giấc.

Đương nhiên, Vân Dương cũng không thể quên được một chuyện rất trọng yếu: Lần này hồi kinh, còn phải giúp lão Thái úy điều dưỡng thân thể. Trụ cột của quốc gia, không thể tùy tiện sụp đổ a.

Nhất là chiến sự đã qua, lão nhân gia đã có thể thả lỏng, nếu đột nhiên thư thái quá, tùy thời có thể buông tay mà đi.

Nếu hắn đã tranh thiên đoạt mệnh cho Thu Lão Nguyên soái, như vậy cũng không ngại đem Phương lão Thái úy cùng lưu lại, truyền thuyết về tam đại lưu manh vẫn là tiếp tục thì hơn!

Tóm lại thời gian khẩn cấp, cũng không bởi chuyện Đông tuyến mà chậm xuống được.

Vân Dương cau mày, tâm sự nặng nề.

...

Vân Dương tâm sự nặng nề, Vân Hầu cũng khó tránh tâm tư lo nghĩ.

Đoàn người giờ đây đã trở thành thiên hạ của tứ đại công tử.

Bốn tên gia hỏa này cao hứng ghê gớm, mặc dù trên người chồng chất vết thương, thế nhưng tinh thần lại sung mãn chưa từng có.

- Ngươi giết được mấy tên?

- Khoảng chừng bốn năm trăm tên đi? Còn ngươi?

- Ta nhiều hơn ngươi, tối thiểu cũng phải được ngàn...

- Ta cũng không kém, chỉ nhiều không ít.

- Ta phát hiện, chiến đấu như vậy đối với chúng ta có tác dụng rất tốt, ta lại đột phá... Hiện tại đã sắp đạt tới Bát trọng thiên, tu vi như vậy, trước có mơ cũng không dám mơ tới a!

- Ta cũng vậy, bình cảnh đã buông lỏng rõ rệt, nếu có thêm một trận đại chiến nữa, khẳng định sẽ lập tức đột phá, cũng không biết lúc nào còn có thể có đại chiến như vậy...

- Mẹ nó, đám người các ngươi lảm nhảm ít thôi...

Người nói câu này cũng chính là người không chút dấu hiệu đột phá, Thu Vân Sơn:

- Tại sao bình của của lão tử con mẹ nó không nhúc nhích tí nào, ông trời mù mắt rồi a...

- Ha ha ha ha... Nghe được ngươi không có động tĩnh đột phá, chúng ta đúng là càng vui vẻ hơn, thế nào mà lại nói ông trời mù mắt a, rõ ràng là ông trời rất tinh mắt mới đúng...

- Nếu không làm sao phù hộ người thiện, mà không phù hộ kẻ như ngươi!

- Ngươi con mẹ nó nói có ý gì? Đám người các ngươi cười trên nỗi đau khổ của người khác, thế mà còn mở mồm ra được sao?!

Vân Dương vừa tiến vào, đã thấy bốn tên gia hỏa cười đùa thành một cục.

Ừm, không, chính xác là ba tên gia hỏa ha ha cười lớn, Đông Thiên Lãnh, Hạ Băng Xuyên, Xuân Vãn Phong mặt mày hớn hở rạng rỡ, vui cười liên tục. Còn Thu Vân Sơn một bên buồn buồn phụng phịu.

- Chúc mừng bốn huynh đệ.

Vân Dương cười híp mắt nói:

- Trận chiến này các ngươi đều lập công lớn. Ít nhất đều chém mấy ngàn đầu người, đây là quân công thực sự, báo lên, một cái danh phận tướng quân nắm chắc trong tay a, làm Lão đại như ta, cũng cảm thấy vinh yên, trước tiên ở đây chúng ta mừng bốn vị tướng quân!

Vân Dương vừa nói, bốn người lập tức biến sắc, không còn nửa điểm lặng lẽ.

- Tướng quân? Tướng quân cái gì? Sao chúng ta lại thành tướng quân? Chuyện này là thế nào?

Đông Thiên Lãnh hoảng sợ nói.

- Ta phải lập tức rời đi, ai muốn làm tướng quân?!

Thu Vân Sơn bi phẫn hô.

- Ta cũng vậy, nơi này rõ ràng không phải chỗ cho người ở. Ngay cả đi tiểu mà còn phải quy định thời gian... Ta có chết cũng không ở lại đây..

Xuân Vãn Phong kính động tới nước mắt nước mũi tèm lem.

- Tướng quân, ai thích làm thì đi mà làm, dù sao ta cũng không làm...

Hạ Băng Xuyên ai oán:

- Chỉ cần nghĩ tới sau này ngày ngày phải sống trong cảnh này, lão tử đã cảm thấy... Sống không bằng chết.

- Ta tình nguyện bị khu trục ra ngoài, cũng không muốn sống tiếp mấy ngày ở đây...

Đông Thiên Lãnh hận sống mà không thể yêu.

- Ha ha ha...

Vân Dương cười ha ha:

- Tốt tốt, ta còn không biết chút tiểu tâm tư của các ngươi sao, đám người các ngươi cũng thực là. Yên tâm yên tâm, sau này tuyệt không có chuyện cưỡng bức các ngươi nhập ngũ, xem các ngươi xám, sợ thành như vậy thực con mẹ nó không có tiền đồ.

Vân Dương thật tâm sung sướng, bốn tên dở hơi này, kiểu gì cũng có thể khiến hắn cười tươi vui vẻ.

- Thực? Lão đại ngài nói nghiêm túc?

Thu Vân Sơn trơ mắt nhìn Vân Dương:

- Thế nhưng thúc thúc ta...

Vân Dương lắc đầu cười nói:

- Chuyện của thúc thúc ngươi, cứ để Lão đại ngươi lo là được. Kỳ thực biểu hiện trong trận chiến này của các ngươi rất tốt. Tối thiểu nhất, trong lúc nguy cấp nhất cũng không lâm trận đào tẩu, ngược lại đêm hết khả năng bảo hộ Lão Nguyên soái, từ đầu chí cuối đều tiên phong đi đầu, điểm này mọi người đều biết, tuyệt sẽ không có bất luận kẻ nào dám chỉ trỏ các ngươi...

Vân Dương trịnh trọng nói:

- Mọi người là huynh đệ, nói thẳng là ta cũng hiểu tâm tư của các ngươi. Mặc dù các ngươi một mực tự xưng là thiếu gia ăn chơi, nhưng... Bốn người các ngươi, toàn bộ đều tốt, ta có huynh đệ như các ngươi, cũng cảm thấy thực vinh yên.

Bốn người nghe vậy mà ngẩn người, đột nhiên cùng nhau trầm mặc cúi đều.

Đông Thiên Lãnh rũ cụp cười khổ:

- Không nghĩ tới... Trong mắt Lão đại, chúng ta lại tốt như thế, lại còn cảm thấy vinh yên, thực sự quá coi trọng chúng ta a...

Vân Dương cười ha ha:

- Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, thế nhưng... Đem tầm mắt mở rộng ra, các ngươi sẽ thấy... Chỉ là quyền lực của một cái gia tộc... Kỳ thực cũng không đáng là cái gì. Tin rằng sau này, các ngươi sẽ đều có được, có những thứ còn cường đại hơn quyền lực gia tộc.

- Mấu chốt hiện tại chỉ là... Các ngươi có muốn hay không, có muốn tự mình... Đi ra ngoài, cố gắng hoàn thành, chỉ thế thôi.

- Giống như lần này vậy, nếu như các ngươi không tự mình tham dự, các ngươi liệu có thể tưởng tượng được, bản thân các ngươi có thể vũ dũng như thế, không kém bất luận dũng tướng sa trường nào?!

Nói xong những lời này, lều vải đột nhiên lâm vào yên tĩnh chưa từng có.

Mà yên lặng lui ra ngoài.

Chính như Vân Dương nói, tứ đại công tử, tuyệt đối không hoàn khố như biểu hiện, bọn hắn hoặc là láu cá, hoặc là nhát gan, hoặc là có nhiều loại khuyết điểm, thế nhưng... Có một số điểm, khiến Vân Dương thưởng thức, vui lòng thân cận.

Máu của bọn hắn, còn chưa lạnh.

Tâm của bọn hắn, còn đang nóng.

Bọn hắn còn có mộng tưởng, càng có nghĩa khí!

“Nếu như các ngươi tự mình thông suốt... Như vậy có lẽ, ta có thể giúp các ngươi tìm được một cuộc đời hoàn toàn khác trước.”

Vân Dương thầm nghĩ:

“Nếu như các ngươi không nghĩ ra, không muốn tự mình đi ra, vậy ta cũng không có cách nào, nhưng ta vẫn ở đó, khi các ngươi cần... Ta sẽ cho các ngươi viện trợ lớn nhất.”

“Ta từng cho rằng ta sẽ không lại đưa bất kỳ một người nào coi như huynh đệ nữa, nhưng hóa ra, trên đời này còn có người đáng để ta tán thành, đáng để ta thân cận!
Bình Luận (0)
Comment