Ta Là Chí Tôn

Chương 533

- Nói mau, còn nói mấy lời vô dụng làm gì!

- Kỳ thực nói thật cũng chỉ là nói nhảm, không điều tra được.

Vân Hầu rất sảng khoái nhún vai:

- Không có.

Hoàng đế Bệ hạ tức muốn nổ mắt, nổi trận lôi đình, giương một tay lên, ly trà mới châm cho Vân Hầu, bộp một tiếng đã bị đập bay xuống đất, nát thành mảnh vụn!

Không điều tra được, không điều tra được còn con mẹ nó làm bộ làm tịch!

Ngươi chảnh như thế, sao không lật trời luôn đi?!

Vân Hầu thở dài, vung tay lên, ấm trà ở xa từ từ bay tới, lại nhẹ nhàng rót một chén trà, nhẹ nhàng nói:

- Ta nói thật với ngươi, thực sự không phải không muốn tra, mà là thực sự không tra ra được... Kỳ thực... Từ trước tới giờ, ta vẫn nghĩ mãi mà không hiểu, ngươi nhất định phải điều tra Vân Tôn là ai để làm gì? Biết rõ hắn vô hại, như vậy còn chưa đủ sao?

Hoàng đế Bệ hạ tức giận ngồi lại long ỷ, con mắt như điện nhìn Vân Hầu.

- Kỳ thực ai là Cửu Tôn, ai là Vân Tôn lại quan trọng như vậy sao?

Vân Hầu nhẹ nhàng nói:

- Chẳng cần biết hắn là ai, hắn đều là người ủng hộ chân thành của Ngọc Đường!

- Coi như ngươi có tra được, lại có thể thế nào?

- Từ đầu tới giờ, Vân Tôn vẫn luôn che giấu thân phận của mình, không muốn để bất luận kẻ nào biết được một mặt chân thực của hắn, vì cái gì ngươi không biết sao?

Vân Hầu hỏi, tựa như đang hỏi Hoàng đế, lại như đang lầm bầm:

- Hắn là tồn tại thạc quả cận tồn trong Cửu Tôn, muốn báo thù, đầu tiên là phải bảo đảm bản thân an toàn, chỉ có an toàn, mới có thể tính đến những chuyện khác, mà từ một phương diện nào mà nói... Chỉ cần một ngày thân phận Vân Tôn không còn chưa lộ ra ngoài, như vậy Thiên Huyền đại lục cũng thêm một ngày bị chấn nhiếp! Là... Chấn nhiếp chỉ thuộc về Cửu Tôn!

- Nhưng nếu có một ngày, thân phận Vân Tôn công khai, thân phận bối cảnh nội tình bị người tiết lộ, như vậy... Ngươi cho rằng, truyền thuyết Cửu Tôn của Ngọc Đường, còn có thể tiếp tục được bao lâu?

- Một khi có người biết thân phận của hắn, có lẽ không tới ba ngày, ngươi sẽ nhìn thấy thi thể hắn phơi thây ngoài ruộng, thậm chí đến mảnh vụn thi thể cũng không tìm thấy!

- Khi đó, Cửu Tôn liền thực sự biến thành truyền thuyết!

Vân Hầu nói:

- Cho nên, đừng tra xét nữa!

Ánh mắt Hoàng đế Bệ hạ chậm rãi chuyển sang nhu hòa, cũng bất đắc dĩ nói:

- Chuyện này sao Trẫm không hiểu, nếu trước kia, Trẫm cũng không muốn truy tra. Thế nhưng tình thế hiện tại đã lại có biến hóa.

- Ngươi phải biết, Thổ Tôn đứng đầu trong Cửu Tôn chính là Đại hoàng tử của Trẫm... Nó, có để lại huyết mạch. Mà chuyện này, là Vân Tôn thông tri cho Trẫm...

Hoàng đế Bệ hạ bất đắc dĩ nhắm mắt lại:

- Ngươi biết không... Đây cũng có nghĩ là.... Vị Vân Tôn này hiện tại có thể chi phối hoàng quyền, thậm chí có thể chi phối người thừa kế hoàng vị. Thậm chí... Nếu như Trẫm đem hoàng vị truyền cho đứa nhỏ kia, vị Vân Tôn này chẳng khác nào Nhiếp Chính Vương...

- Trẫm... Không muốn tra, nhưng cũng... Nhất định phải tra a.

Hoàng đế Bệ hạ thở dài một tiếng.

Đây là sự bất đắc dĩ của một vị Hoàng giả, đế vương tâm thuật vốn khó dò, nhất là khi có một số người có thể vượt ngoài phạm vi hoàng quyền khống chế!

Vân Hầu hừ một iếng:

- Nếu mà như thế, như vậy càng không thể tra xét, ngươi cho rằng lời vừa rồi ta nói, bằng vào thực lực của ta, ngươi không thể ngăn cản ta làm bất cứ chuyện gì là trò đùa sao? Thật đáng tiếc, đây là sự thật, cũng là hiện thực, ta như vậy, huống chi là Vân Tôn!

Hoàng đế Bệ hạ chán nản im lặng.

Vân Hầu liếc mắt thấy hắn, không chút che giấu giọng mỉa mai:

- Xem ngươi sinh được mấy tên nhi tử tốt này, thằng nào thằng nấy chả ra cái thể thống gì! Ngoại trừ tranh quyền đoạt lợi, cũng chỉ còn ích kỷ cay nghiệt, đối ngoại như chim cút, đối nội như rắn độc, có nửa tên nào ra dáng sao... Ta nói...

Hoàng đế Bệ hạ vô lực ngẩng đầu:

- Cái gì?

Vân Hầu khẽ co rút khóe miệng:

- Có đôi khi ta thực sự hoài nghi, liệu có phải ngươi bị người ta cắm sừng không... Mấy tên này, ngoại trừ Lão đại, còn lại đều không giống, không hẳn là không hề giống người nhà chúng ta...

Lần này không đợi nói xong, Hoàng đế Bệ hạ sớm đã nổi giận lập tức túm lấy một quyển sách bên cạnh ném bốp vào đầu Vân Hầu:

- Đồ hỗn trướng!

Vân Hầu tự biết lỡ lời, ho khan một tiếng, lau sạch vụn sách bám trên mặt, như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi ngay ngắn lại:

- Vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi mà.

Hoàng đế Bệ hạ tức giận đến phát run:

- Ta cho ngươi nói đùa!

Lại mấy quyển sách vỡ toang trên đỉnh đầu Vân Hầu, Hoàng đế Bệ hạ giận không kìm được:

- Hiện tại ta thực tức giận, tức giận sao năm đó phụ hoàng không kiềm chế, lại ra ngoài làm, cuối cùng tạo ra nghiệp chướng như ngươi... Ngươi rõ ràng là thứ đồ ông trời phái tới làm Trẫm tức giận mà!

Vân Hầu liếc mắt:

- Hẳn là may mắn mới ra ngoài... Nếu chỉ có một mình ngươi, ngươi còn phải mệt mỏi hơn a... Ngươi có thừa nhận, ta giúp ngươi rất nhiều chuyện không, rất nhiều chuyện còn là đại ân a. Làm người đâu, phải nói một chút lương tâm, coi như là Đế Vương, là Hoàng Giả, cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ lương tâm, có phải không?!

Hoàng đế Bệ hạ tức giận xoay tròn mắt trắng, ngón tay chỉ mặt Vân Hầu:

- Ngươi ngươi... Ngươi ngươi

ngươi... Ngươi muốn chọc chết ta sao!!

Nhưng chính như Vân Hầu nói, Vân Hầu thực sự giúp Ngọc Phái Tranh hắn rất nhiều chuyện, bỏ qua chuyện luôn chống đối miệng lưỡi, thực sự chân chính không còn gì để chỉ trích.

Vân Hầu nhẹ trợn trắng mắt:

- Được được, đừng tức giận, coi như ngươi tức ta thì có lợi ích gì. Ta thẳng thắn đem lời thật nói cho ngươi, đứa bé Vân Dương kia rất không bình thường, ngựa giấu cẩm tú, lòng chứa càn khôn, hắn không hề có ý với hoàng quyền, nếu không coi như không phải là huyết mạch của ta, ta cũng muốn để hắn trực tiếp kế thừa đại thống, đáng tiếc đứa nhỏ người ta chướng mắt chút cơ nghiệp này. Hơn nữa, hắn không phải là Vân Tôn, điểm này, ta rất rõ ràng...

Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng, nhìn hắn chầm chằm, im lặng chờ Vân Hầu nói tiếp, Vân Hầu nói thế, nhất định phải có căn cứ.

- Tình hình chiến đấu ngày đó như ngàn cân treo sợi tóc, Cửu Tôn chi lực ngoài ý muốn xuất hiện trợ chiến, Cửu Tôn uy năng cùng nhau hiện, lúc ấy ta đứng bên quan sát, điểm này tuyệt không sai sót, mà khi đó Vân Dương cưỡi ngựa, tả xung hữu đột trong quân trận... Cho nên nói, hắn tuyệt không phải là Vân Tôn.

Vân Hầu thở dài:

- Khi đó, mặt ngoài là ta chủ trì hộ tống lão Thu trở về, kỳ thực là vụng trộm trở lại xem xét, ngươi nhớ lại xem, phàm là có chuyện mà ngươi giao cho, có chuyện nào mà ta không tận tâm a?

Hoàng đế Bệ hạ nhíu mày:

- Thế nhưng...

- Ta nói lần cuối, thực sự không phải là hắn!

Vân Hầu bất đắc dĩ nhún vai:

- Nếu ngay cả ta cũng không tin, vậy ngươi còn có thể tin ai, chúng ta là thân huynh đệ a.

Hoàng đế Bệ hạ thở dài:

- Thân huynh đệ... Ta có thể có thân huynh đệ như ngươi, thực sự tám đời tạo nghiệp... Ngày ngày nhìn ngươi đông du tây dạo, phong lưu tiêu sái, còn Trẫm mỗi ngày thở không ra hơi...

Vân Hầu trừng mắt:

- Ngươi nói nói cái gì? Ngươi nói lại ta nghe thử xem?

Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng:

- Thử thì thử, chẳng lẽ Trẫm nói sai sao? Ngươi ngày ngày du sơn ngoạn thủy, đây không phải là sự thật sao? Còn ta thì sao? Chính ngươi không rõ sao? Trẫm thiệt thòi, thiệt thòi ngươi hiểu không?

Tròng mắt Vân Hầu như muốn rớt ra ngoài:

- Ngươi nói cái gì, ngươi thua thiệt?! Ngươi còn thua thiệt hơn ta được sao? Ngươi thực đúng là làm Hoàng đế xứng chức mà, da mặt dày tới đăng phong tạo cực, không người bì kịp a!

Hắn đột nhiên bật dậy:

- Không nói đến thì thôi, nói đến lại khiến ta tức giận, nếu ngươi đã nói đến, hôm nay chúng ta phải nói cho ra nhẽ. Ngươi còn dám nói ngươi thua thiệt? Ngươi thua thiệt chỗ nào? Ngươi cao cao tại thượng Hoàng đế Bệ hạ, thân phận tôn quý, quân lâm thiên hạ, còn ta thì sao? Ta con mẹ nó cả nước đều biết ta là Hoàng tộc, thế nhưng con mẹ nó cả nước cũng biết ta là con riêng! Ngay cả tử đệ hoàng thất, có ai thi hành tộc lễ với ta?!

- Ngươi con mẹ nó tam cung lục viện, phi tần vô số, hưởng hết diễm phúc, thế nhưng ta thì sao? Ta nay cũng hơn bốn mươi, nhưng hiện tại vẫn chỉ chăn đơn gối chiếc, ngươi sinh con dưỡng cái kéo dài huyết mạch, coi như sinh ra mấy thứ không ra gì, nhưng vẫn có con cháu đầy đàn, nhưng còn ta thì sao...

- Ngươi nói ta dáng dấp cũng được, kiếm tiền cũng dễ dàng, ai ai cũng không dám gây, càng có một thân tu vi kinh thiên động địa, nhưng mấy năm nay ta sống thế nào? Ngươi còn nói ngươi thua thiệt?

- Hồng nhan tri kỷ của ta còn ít sao? Hoang đường! Thế nhưng vì sao ta còn cô độc tới giờ?!

- Còn không phải là nhờ vị phụ hoàng anh minh thần võ của chúng ta sao, hắn thực con mẹ nó trâu bò mà, trước khi chết còn kéo tay ta, nói ta không được thành gia lập thất, có thành gia cũng đừng sinh con, sợ hoàng quyền rung chuyển, hắn biết rõ, phàm là ta thành gia có con, nhất định sẽ có tiền đồ hơn ngươi...

- Ngươi còn có mặt mũi nói thua thiệt sao, vậy ta thì sao, thua thiệt không lỗ hả?

- Ta hy sinh hết thảy vì ngươi, ta còn không có nói ta thua thiệt, thế mà ngươi còn dám nói ngươi thua thiệt?

- Vừa rồi ngươi chỉ nói có một câu đúng, đúng là ngươi có thân huynh đệ như ta, thực sự phải là tạo nghiệp tám đời, a biểu ngươi có huynh đệ giỏi như ta...

- Ngươi đã nói thua thiệt, vậy không bằng hai ta đổi một chút!

Vân Hầu trừng mắt nổi trận lôi đình:

- Đến, đổi chỗ a, xem Vân Tiêu Dao ta có thể làm tốt cái ghế Hoàng đế này không! Tối thiểu nhất, ta sinh con trai, ta có thể dạy tốt, không giống ngươi, dạy được đứa nào có tiền đồ sao? Chớ nói Đại hoàng tử với ta, đó là ngươi dạy dỗ sao, đó là đứa nhỏ người ta trời sinh có tiền đồ, thế mà ngươi còn có thể mở mồm nói hai chữ thua thiệt... Ngươi thua thiệt cái meo meo!

Hoàng đế Bệ hạ câm nín nửa ngày, thật lâu mới trợn trắng mắt nói:

- Đây là quyết định của phụ hoàng năm đó, ngươi có ý kiến, đi tìm hắn mà nói...
Bình Luận (0)
Comment