Ta Là Chí Tôn

Chương 556

Một lát sau, Nhất Điện Tần Quảng Vương bỗng cảm thán:

- Vân công tử, tu vi của ngươi gia tăng thật nhanh!

Ông không thể không cảm thán.

Lần trước gặp Vân Dương, Vân Dương chỉ là một con tôm nhỏ Huyền khí lục thất phẩm, nhưng bây giờ Vân Dương đã là Thiên cảnh tầng ba, thậm chí gần chạm đến tu giả siêu giai tầng bốn. Mức độ tiến bộ này không thể dùng từ nhanh chóng để hình dung.

Nếu Âm Hồn điện không phải dùng phương thức lấy mạng, cưỡng ép thu nạp rất nhiều âm khí, chỉ sợ lần này đã bị Vân Dương đè xuống rồi.

Nhưng Nhất Điện Tần Quảng Vương cũng biết được thực lực của bản thân mình. Bởi vì thu nạp âm khí quá nhanh, quá nhiều, dẫn đến căn cơ cảnh giới của các huynh đệ không vững chắc. Ít nhất trong khoảng thời gian dài khó mà tiếp tục đột phá.

Nói cách khác, mặc dù cấp độ tu vi của mọi người đã bước một bước dài, nhưng cái giá bỏ ra cũng rất lớn. Cho dù không phải được không bù mất, nhưng cũng hại nhiều hơn lợi. Nếu Vân Dương có thể duy trì được mức độ tăng nhanh như vậy, bị hắn vượt dẫn trước chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Với lại, thời gian này cũng không quá dài.

- Diêm Quân quá khen rồi, theo Vân Dương, tu vi mọi người tăng lên mới là nhanh.

Vân Dương chân thành nói.

Lần trước, khi gặp Nhất Điện Tần Quảng Vương, mặc dù tu vi của ông cũng rất cao, mang đến cho hắn cảm giác cao không thể chạm, không thể lay động, nhưng căn cứ vào chiến tích khi giao thủ với Đao Tôn Giả mà phân tích, tu vi của Nhất Điện Tần Quảng Vương khi đó cùng lắm cũng chỉ là Thiên cảnh sơ kỳ, so với Đao Tôn Giả thì vẫn còn thua kém một hai bậc.

Trên đoạn đường hắn đi, kỳ ngộ vô số, thu hoạch được rất nhiều thiên tài địa bảo, cơ duyên lại càng nhiều hơn, cho nên mới có được cấp độ tu vi như ngày hôm nay. Lúc này, hắn đối với Tần Quảng Vương vẫn ngưỡng mộ như cũ, nhưng hoàn toàn nhìn không thấu tu vi của ông, nói rõ tu vi của Nhất Điện Tần Quảng Vương bây giờ còn cao hơn hắn ít nhất hai cảnh giới.

Thậm chí còn cao hơn nhiều.

Muốn gia tăng từng cảnh giới, độ khó rất cao. Nhất sơn nhất trọng thiên! Tu luyện cấp càng cao, mỗi lần tăng một cấp sẽ càng khó khăn hơn so với tu luyện cấp thấp. Nhưng Thập Điện Diêm Quân lại dựa vào Âm Hồn điện, trong khoảng thời gian ngắn luân phiên chém giết lẫn nhau, duy trì tiến độ tăng lên, nói rõ công pháp Sâm La Đình quả nhiên không tầm thường, cao thâm mạt trắc.

Vân Dương nghĩ ngợi, nhịn không được liền hỏi:

- Tần Quảng Vương huynh, các người tu luyện công pháp...

Nhất Điện Tần Quảng Vương suy nghĩ một chút rồi sảng khoái đáp:

- Cũng không có gì phải giấu diếm. Năm đó, sư phụ của chúng ta gặp được nhân duyên, phát hiện trong di tích dưới lòng đất có giấu một môn công pháp đặc dị, là công pháp nhập môn. Sau khi sư phụ đem về và bắt đầu tu luyện, người đã nhận ra môn công pháp này chẳng những uy lực vô cùng lớn mà tốc độ tiến cảnh cũng vô cùng thần tốc.

- Sau khi gia sư chuyển sang tu luyện công pháp này, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, đã trở thành cường giả có thể chống lại anh hùng trong thiên hạ.

- Nhưng có một điều kỳ lạ chính là, mặc dù công pháp huyền diệu nhưng đối với người tu luyện cũng có yêu cầu nghiêm khắc.

Nhất Điện Tần Quảng Vương có chút thở dài.

Ông cảm thấy may mắn khi năm đó sư phụ nhận ông nhập môn mà không nhận người khác.

- Xin hỏi môn công pháp này yêu cầu cái gì? Nghiêm ngặt ở chỗ nào?

Vân Dương cực kỳ tò mò.

Thám thính bí pháp tu hành của tu giả là điều kiêng kỵ nhất trong giới tu giả, chỉ là Vân Dương thật sự quá hiếu kỳ, cảm thấy Nhất Điện Tần Quảng Vương cũng hợp tính, cho nên mới không để ý đến kiêng kỵ này.

- Nhắc đến mạch của chúng ta, đúng là thế gian độc hữu.

Nhất Điện Tần Quảng Vương kiêu ngạo nói:

- Môn công pháp này của chúng ta có thể giúp tiến giai rất nhanh, uy lực cũng khá lớn, nhưng sau khi đạt đến mức nhất định, người đó phải đến di tích ban đầu mới có thể mở ra công pháp tiếp theo.

- Còn có yêu cầu này sao? Quả là kỳ lạ!

Vân Dương kinh ngạc nói.

Rốt cuộc là đại năng giả nào mới có thể đặt ra quy định như vậy?

Quả nhiên không thể tưởng tượng được, khó có thể tượng tượng được, và vượt qua phạm trù hiểu biết.

- Sư phụ của huynh phát hiện ra di tích đó là từ lúc nào?

- Ta cũng không rõ lắm. Dù sao, nếu so sánh với bây giờ, niên đại chắc cũng phải từ rất lâu rồi. Trên thực tế, chúng ta đã sớm điều tra về nguồn gốc của môn công pháp này, nhưng bất luận là do người xưa kể lại hay là sách cổ ghi chép, cũng hoàn toàn không tìm ra manh mối có liên quan đến môn công pháp đó, giống như nó chưa từng xuất hiện trên đại lục này. Xem ra, trong mấy vạn năm qua, chúng ta được xem là những người đầu tiên.

“Thậm chí, năm đó sư phụ muốn mở tầng hai, nhưng cũng làm không được.”

- Làm không được? Điều kiện tu hành hà khắc đến vậy sao?

Vân Dương càng lúc càng hiếu kỳ.

- Điều kiện đó rất đặc biệt, thậm chí còn khác với ý nghĩa tu hành thông thường. Điều kiện chủ yếu chính là thành lập tổ chức Sâm La Đình. Thậm chí danh tự của thập điện đại vương trong Sâm La Đình cũng phải có sự liên kết với nhau, mỗi người quản lý một nghiệp vụ. Bên dưới Thập điện Diêm Quân còn có Hắc Bạch Vô Thường, Âm Ti Phán quan....”

Nhất Điện Tần Quảng Vương gãi đầu nói: “Những người này nhất định phải hợp cùng một chỗ. Sau khi công pháp của từng người đạt đến giai vị theo yêu cầu, mới có thể mở ra công pháp Sâm La đúng nghĩa. Chỉ cần đạt đến tình trạng theo yêu cầu, vô địch thiên hạ bất quá chỉ là việc cỏn con.

Vô địch thiên hạ?

Việc cỏn con?

Vân Dương nhất thời rúng động. Đây là đang khoác lác sao?

Nhưng với thực lực của đám người Nhất Điện Tần Quảng Vương, của sư phụ bọn họ, thuyết pháp này cũng chưa chắc là khoác lác. Hắn hỏi:

- Xin hỏi là vị tiền bối nào đã lưu lại truyền thừa này? Tại sao nghe hà khắc quá vậy? Dựa theo thuyết pháp này mà làm, chẳng phải thành lập một triều đình nhỏ cũng có thể? Nhiều hơn một chút nữa, nó sẽ trở thành một mối đe dọa?

Nhất Điện Tần Quảng Vương gật đầu, có cảm giác tán đồng:

- Chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng đây cũng chính lợi ích đặc biệt của điều kiện đặc biệt mà ta đã nói. Vì muốn đạt được công pháp truyền thừa tiếp theo của Sâm La Đình, có được cơ hội tiến thêm một bước, chúng ta đã phải liều mạng để phát triển.

Vân Dương tán thưởng không thôi:

- Quả nhiên Đại Thiên thế giới không hề thiếu sự kỳ lạ. Thế sự huyền bí khó lường. Trước đây, ta chưa từng nghe qua những chuyện huyền dị, hôm nay có thể được mở mang kiến thức một lần.

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Cái này cũng chưa tính là đặc điểm huyền dị nhất. Ta nghe sư phụ nói, khi ông lấy được công pháp truyền thừa, bên trong di tích cũng không có bất kỳ ghi chép nào rõ ràng về công pháp này cả, cũng chỉ có một tảng đá lớn có khắc mười chữ bên trên mà thôi.

- Mười chữ?

Vân Dương tự hào mình đọc rất nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thế gian này không có chuyện gì mà hắn không biết, không khỏi cảm thấy hứng thú:

- Chữ gì? Nói không chừng từ những chữ này ta có thể tìm được chút manh mối nào đó.

Nhất Điện Tần Quảng Vương cau mày, nói:

- Mười chữ trên tảng đá đó không đầu không đuôi. Nếu thật sự có dấu vết nào để lại, chúng ta đã sớm tìm được ngọn nguồn của nó rồi. Mười chữ đó là “vũ nội khởi thần phong, thiên ngoại đãng lưu vân”. Chúng ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, nhưng vẫn không tìm được chút đầu mối nào cả. Vân công tử, ngươi đừng lo lắng chuyện này nữa.

Vân Dương cau mày:

- Vũ nội khởi thần phong, thiên ngoại đãng lưu vân?

Trong nháy mắt, hắn liền sắp xếp lại mọi chuyện trong trí nhớ một lần, sau đó gãi đầu nói:

- Ta đều có ấn tượng với phần lớn cổ tịch trên đại lục này cũng như những sự kiện lớn, cao thủ và công pháp trong vài vạn năm gần đây. Nhưng tại sao ta lại không có ấn tượng về hai câu này chứ?

Nhất Điện Tần Quảng Vương cũng cảm thấy khổ sở:

- Ta đã nói rồi mà, ngươi cứ khăng khăng ý kiến của mình. Người có thể bố trí được như vậy, sao có thể vô danh? Nhưng vì sao di tích tồn tại trên đại lục này, có được cao nhân tuyệt thế kinh thiên động địa như thế, nhưng lại hoàn toàn chưa nghe nói qua, cũng không để lại bất kỳ ghi chép nào?

- Đã đặc biệt khắc hai câu vào tảng đá này, người đó chắc chắn sẽ rất nổi danh. Nhưng vì sao lại không có chút ấn tượng, đúng là không hợp lý?

Vân Dương cau mày suy nghĩ. Chuyện truyền thừa Sâm La Đình đúng là cực kỳ li kỳ.

Có thể lưu lại truyền thừa kinh thiên động địa, lại còn bố trí xảo diệu đến cực điểm, bắt người ta phải đạt đến một điều kiện nhất định thì mới có thể đi tiếp, quả nhiên là một sự huyền diệu khó giải thích, khó có thể tưởng tượng.

Tất cả mọi thứ thể hiện người thiết kế di tích vô cùng bình tĩnh. Khi tu vi đạt đến thời khắc đỉnh phong, thậm chí đến lúc tuổi già cũng không tìm được truyền nhân, cuối cùng đã làm ra khảo nghiệm này, lưu lại cho người hữu duyên.

Nhưng điều này cũng đã nói rõ tu vi của người đó đã áp đảo tất cả cao thủ cùng thời.

Cái gọi là vô địch thiên hạ chỉ là chuyện cỏn con hoàn toàn chính xác.

Nhưng người này là ai?

Tại sao một chút tư liệu và manh mối cũng không có?

Vân Dương suy nghĩ lung tung cả nửa ngày, ánh mắt chờ mong nhìn qua.
Bình Luận (0)
Comment