Ta Là Chí Tôn

Chương 597

Chút thức ăn đã bưng lên, lão giả tóc trắng tiện tay vung một cái, một vò rượu đã xuất hiện trên bàn.

- Chỉ có một vò?

Gia hỏa tựa như bộ xương khô kia nói:

- Bao năm nay ngay cả nước ta cũng không uống, vất vả mới uống rượu của ngươi một lần, thế mà ngươi chỉ bỏ ra có một vò?

Lão giả tóc trắng hừ một tiếng:

- Bàn về ẩm tửu, ngươi còn kém lắm. Rượu ngon, nếu một lần xuất hiện cả mấy trăm vò, như vậy trong mọi người sẽ đều cảm thấy không đáng giá, ban đầu vốn có thể uống một cân, nhưng lúc đó chỉ uống được tám lượng.

- Cho nên phải để mọi người đều cảm thấy thiếu, sau đó trong lúc vô hình ai nấy cũng sẽ cùng một suy nghĩ “Ta muốn uống nhiều hơn một chút, không để thua thiệt người ta”, như vậy uống mới có thú!

Lão giả tóc trắng khinh thường giải thích.

- Cao kiến!

Độc Cô Sầu cùng trung niên nhân cùng sáng rực hai mắt.

Người như bộ xương khô cũng cười quái dị, vừa bóc nê phong, vừa nói:

- Vậy rượu này, ngươi còn mấy vò?

Lão giả tóc trắng nói:

- Trên đời này, hiện chỉ có một vò!

“...”

Ba người cùng sửng sốt.

Chỉ có một vò này?

- Thật hay giả?

Trung niên nhân kinh ngạc nói:

- Tại sao ta cảm thấy lời ngươi nói không có mấy câu là thật a?

Lão giả tóc trắng bình chân như vạy:

- Tin hay không là do ngươi a.

Nê phong đã được bóc.

Mùi rượu nhanh chóng bay lên, hình thành một đạo sương khói mông lung, trong sương khói lại ẩn hiện núi sông, cảnh tượng thương khung đại địa lộ ra trước mắt, thật lâu cũng không tán!

Lão giả tóc trắng nghiêm cẩn nhìn qua, trên khóe miệng ẩn hiện vẻ đắc ý.

Rượu ngon tuyệt phẩm như thế, ngay cả Độc Cô Sầu cùng trung niên nhân cũng có chút hoa mắt thần mê, bật thốt lên khen:

- Rượu ngon! Thực sự là rượu ngon tuyệt thế!

Người như bộ xương khô kia không nói chuyện, hai người Độc Cô Sầu vừa mới nhìn cảnh tượng trên không trung tán đi, vừa quay đầu đã thấy bộ xương khô kia đã không dằn nổi mà nhấc vò rượu lên, trước tiên đổ đầy bát cho mình.

Lập tức một tay nâng bình rượu, một tay bưng bát rượu, hưu một tiếng một hơi cạn sạch, sau đó lại bắt đầu rót đầy bát của mình...

- Chậm một chút!

Độc Cô Sầu cả giận nói:

- Sao ngươi có thể uống một mình!

Nam tử trung niên cũng hét lớn một tiếng:

- Rượu ngon hãn thế như vậy, thế mà tên nhà ngươi lại uống vụng!

Nam tử như xương khô hừ hừ:

- Các ngươi thì biết cái gì? Tửu đồ như ta, biểu hiện ra như vậy mới là tôn kính lớn nhất dành cho người ủ rượu!

Độc Cô Sầu cùng nam tử trung niên đồng thời hừ lạnh, nhưng nghĩ lại cũng thấy không phải không có lý. Mắt thấy rượu ngon không có nhiều, hai người nhao nhao triển khai thủ đoạn tranh đoạt!

- Rót cho ta ta!

- Bát này của ta!

Nam tử như bộ xương khô ôm bình rượu không thả, Độc Cô Sầu khẽ vươn tay, một đạo tửu tiễn bắn ra, bay hướng bát của mình, nam tử trung niên dứt khoát hé miệng, một đạo tửu tiễn màu da cam đã bắn thẳng vào trong miệng.

Một vò rượu, cứ thế liền hết.

Ba người đồng thời cười ha ha.

- Thoải mái!

Ba miệng một lời.

- Rượu đâu?

Ba người đồng thời để bát rượu xuống, nhìn qua lão già tóc trắng.

Lão già tóc trắng trừng tròng mắt nhìn vào vò rượu rỗng quay tròn trên bàn, câm lặng không nói.

Lão mới lấy vò rượu ra, mới chỉ kịp ngửi một hơi đã hết sạch!

Chủ nhân như lão, còn chưa kịp uống đến một giọt!

- Các ngươi đúng là đủ không khách khí...

Lão già tóc trắng hừ hừ, khó chịu nói:

- Rượu của ta, mới lấy ra đã bị các ngươi uống sạch... Có điều, rượu của ta, nào có dễ uống như vậy?

Độc Cô Sầu rất có hứng thú nói:

- Ồ? Vậy ý của ngươi là, muốn nhờ chúng ta hỗ trợ nên mới mời rượu? Có phải như vậy hay không?

Lão đầu tóc trắng hừ hừ:

- Đương nhiên, uống rượu của ta, đương nhiên là phải giúp ta làm chút chuyện! Cả đời này của lão phu, chưa từng dùng rượu mời không ai bao giờ!

Lão đầu nhi phi thường bá khí!

Nhưng, ba người Độc Cô Sầu nhìn nhau, đột nhiên cười ha ha:

- Lão đầu, ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi tìm chúng ta uống rượu, coi như ngươi tìm đúng người, trên thế giới này, đúng là có mấy chuyện mà chúng ta không thể làm được, thế nhưng những chuyện như thế thực sự quá ít a, ha ha.

Trung niên áo xanh mỉm cười:

- Có điều, muốn mời chúng ta làm việc, một vò rượu có vẻ hơi ít a.

Nam tử như bộ xương khô lập tức tỉnh ngộ:

- Không sai không sai, tính ta xưa nay vẫn luôn như thế, nếu không đủ lượng rượu, chuyện gì cũng không muốn làm a!

Lão đầu tóc trắng nghẹn họng nhìn trân trối, cả giận nói:

- Thế nào các ngươi cũng tính là nhất thế cao nhân, thế mà... Thế mà lại bức ép lão phu như vậy! Đám giang hồ cự phách các ngươi, khí phách anh hào cái thế đâu cả rồi?

Lão hầm hừ quay đầu, nhìn qua Độc Cô Sầu:

- May mà còn có Độc Cô lão huynh, vừa rồi Độc Cô lão huynh đã đáp ứng ta, hai người các ngươi có làm hay không cũng không quan trọng.

Độc Cô Sầu trợn trắng hai mắt:

- Ta đáp ứng ngươi lúc nào?

Lão đầu tóc trắng ngạc nhiên.

- Vừa rồi ta nói, ngươi tìm đúng ngươi, trên đời này thực sự không có mấy chuyện mà chúng ta không làm được... Đúng không?

Độc Cô Sầu hỏi:

- Ta có nói như vậy, nhưng ta cũng chỉ nói là không nhiều chuyện mà ta không làm được, cũng không có nói ta có muốn làm mấy chuyện này hay không a?

Lão đầu tóc trắng ho khản kịch liệt, mặt đỏ tía tai, giận đến không nói nên lời, chỉ tay giận dữ:

- Các ngươi, các ngươi... Sao các ngươi có thể vô sỉ như vậy!

Độc Cô Sầu trợn trắng mắt, tay khẽ hất ra, vò rượu rỗng trên bàn lại không ngừng chuyển động, thì thào thở dài:

- Rượu này... Uống ngon thật, có điều hơi ít. Cũng giống như làm việc hơi thiếu vậy...

Trung niên áo xanh khẽ vuốt bát rượu, nhẹ nhàng thở dài:

- Rượu gặp tri kỳ ngàn chén thiếu... Nếu không uống đủ rượu, vậy... Lời không hợp nửa câu nha...

Gia hỏa như bộ xương khô khẽ dùng đũa gõ bát rượu, trong miệng hát vang:

- Đinh đinh đinh, đương đương đương, đinh đinh đương đương đương. Rượu dễ uống, rượu rất thơm. Không cho ta tuyệt không miễn cưỡng, không có rượu ngon, không có thương lượng, không giúp chính là không giúp! Không thương lượng, không giúp đỡ! Đương đương...

Độc Cô Sầu cùng trung niên áo xanh cười muốn rớt nước mắt.

Lão đầu tóc trắng tức đến toàn thân run rẩy, dựng râu trừng mắt:

- Có giúp hay không?

- Không giúp!

Ba người rất ăn ý.

- Các ngươi quá đáng!

Lão đầu tóc trắng vểnh mép nhếch râu.

Bốn người bọn hắn đều đã cao tuổi, hơn nữa rõ ràng là chưa từng gặp mặt, thậm chí sau khi gặp mặt, ngoại trừ một câu “Ngươi đoán xem” “Ta đoán được”, cũng chả có ai báo tên mình.

Nhưng cứ như vậy ngồi cùng nhau, vui cười giận mắt, khiến cho người ta cảm thấy tựa như bạn cũ mấy chục năm gặp lại.

Mà hoàn toàn không phải người xa lạ lần đầu gặp!

- Không quá đáng!

Ba người cùng lắc đầu, đều nhịp:

- Gặp được Tửu thần... Nếu không tận sức móc chút rượu ngon, đó mới là chuyện quá đáng, đáng bị trời phạt!

Lão đầu tóc trắng biến sắc, tức giận nhìn ba người, đột nhiên ngẩng đầu cười ha ha, mắng:

- Con mẹ nó!

Đột nhiên khẽ đảo cổ tay, lại một vò rượu xuất hiện trên bàn, làm bộ hết sức tức giận:

- Chỉ còn vò này, không còn vò nào nữa!

Sáu ánh mắt cùng sáng lên, nhanh chóng cướp đoạt mở nê phong, sau đó tự mình rót rượu, hoàn toàn bỏ mặc lão già tóc trắng.

Lão đầu tóc trắng cũng cầm bát rượu tới rót, lẩm bẩm:

- Nếu còn không uống, chẳng phải ngay cả rượu mà ta ủ ra cũng không được uống sao...

Lại một vò rượu đi vào dạ dày, Độc Cô Sầu vuốt vuốt bụng, thở dài:

- Chẹp chẹp, uống dở dở dang dang thế này lại càng khơi cơn nghiện rượu của ta, mà đã lên cơn thì lại không muốn làm việc, vậy phải làm thế nào bây giờ?

Trung niên áo xanh buồn rầu:

- Ta cũng thế...

Gia hỏa như bộ xương khô nói:

- Từ giờ trở đi, ta không nói thêm gì nữa, lời của hai người bọn hắn chính là đại biểu ta!

Lão già tóc trắng tức không nói ra lời, thật lâu, đột nhiên cắn răng giậm chân một cái, vung tay lên, soạt một tiếng, trên mặt bàn, dưới đáy bàn, đại sảnh... Lập tức bày đầy rượu ngon, giận dữ nói:

- Uống chết các ngươi đi!

Ba người lớn tiếng quái khiếu, hết sức vui mừng:

- Đến tốt!

- Quả nhiên, với lão nhân này nhất định phải đe dọa mới được, ngọt nhạt cầu hắn nhất định không có rượu uống.

- Đúng đấy, nhất định phải đe dọa, truyền ngôn không sai a.

- Đúng!

Lão già tóc trắng chán nản:

- Ai nói ngọt nhạt cầu không được? Các ngươi có cầu qua sao?

Ba người im lặng, lập tức lại cười vang.

- Nói đi, đến cùng là có chuyện gì, lại có thể để ngươi rời núi, hơn nữa còn muốn tìm chúng ta làm việc?

Độc Cô Sầu hỏi.

Lão già tóc trắng cười hắc hắc:

- Vốn nếu không gặp được, ta dự định tự mình làm... Nhưng nếu đã gặp, ta cũng lười tự mình động thủ.

- Thời gian trước, hậu nhân một người bạn cũ của ta tới tìm ta, hắn nói hắn bị người lừa gạt, có người giả bộ ta, lấy tên tuổi của ta nhận làm tổ tông hắn... Hơn nữa còn lấy thân phận của ta, quấy Tử U đế quốc đến long trời lở đất... Mặc dù hậu nhân bạn cũ của ta liên tục nói người này không xấu, không tổn hại tên tuổi của ta, nhưng ta vẫn có chút tức không chịu nổi...

- Tên tuổi của lão phu, há lại có thể tùy tiện để người khác mượn dùng?

Lão già tóc trắng hầm hừ nói.

- Lại có chuyện như thế.

Độc Cô Sầu cùng người như bộ xương khô nhìn nhau, ha ha cười lớn.

Trung niên áo xanh hơi nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn Phượng Huyền Ca.

Người tóc trắng được bọn hắn xưng là Tửu thần, đương nhiên chính là Tà Y Tửu Thần, nhất thế truyền kỳ Phượng Huyền Ca!

- Người này là ai?

Người như bộ xương khô cười hỏi.

- Chính là trụ cột Ngọc Đường đế quốc, người duy nhất còn sống trong Cửu Tôn, Vân Tôn đại nhân trong lời dân chúng Ngọc Đường.

Phượng Huyền Ca hừ hừ một tiếng.

Câu này vừa nói ta, toàn bộ khách sạn lập tức yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment