Ta Là Chí Tôn

Chương 621

Niên tiên sinh thầm run lên:

- Độc Cô Sầu đâu?!

Nhưng đúng lúc này, Niên tiên sinh mạnh mẽ quay đầu lại, bên người chợt hiện kiếm khí như long ngâm, tựa như lôi cổn nơi chân trời, ầm vang mạnh mẽ, thanh âm Lăng Tiêu Túy chuyển thành xa xăm:

- Trận chiến năm xưa, ta ngươi còn chưa phân thắng bại, khó tránh khỏi thầm thấy đáng tiếc, hôm nay may mắn gặp dịp, thời gian cũng vừa hay, tới tới tới, Niên tiên sinh, để ta kiến thức bản lãnh chân chính của đại long đầu Tứ Quý lâu đi!

Niên tiên sinh nhất thời giận tím mặt:

- Lăng Tiêu Túy, ngươi có ý gì?

Lăng Tiêu Túy nở nụ cười nhàn nhạt, kiếm quang mang thế lôi đình vạn tượng ánh lên trong mắt Niên tiên sinh:

- Không có ý gì cả, chỉ là muốn xin ngươi một cánh tay, như vậy mà thôi, chỉ thế thôi!

Kiếm khí như hồng, kiếm mang che trời, kiếm phong gào thét, già phong tế nhật, lần này Lăng Tiêu Túy thực sự toàn lực xuất kích.

Thân thể Niên tiên sinh khẽ chớp động, nhanh chóng lùi lại phía sau, hiển nhiên không muốn dây dưa, ý muốn bứt ra.

Nhưng mà dưới sự tính toán của Lăng Tiêu Túy, bố cục đã sớm bổ, kiếm khí tựa như giòi trong xương, theo sát không bỏ, chỉ cần hơi chút sơ sẩy, nhất định chính là vạn kiếp bất phục:

- Niên tiên sinh, thoải mái đánh một trận đi... Độc Cô Sầu đã sớm đi qua, người hợp tác của ngươi, chỉ sợ lúc này cũng không thể tới đây được. Cho nên lúc này, ngươi chỉ có thể kiên nhẫn ở đây với ta mà thôi.

Niên tiên sinh gầm thét như sấm, tiếng thét kinh thiên, ý cảnh báo rất rõ ràng.

- Đừng uổng sức vô ích, coi như hắn có thể nghe được, cũng không thể làm gì, thân hắn còn lo chưa xong, ngươi làm vậy chỉ tổ khiến hắn phân tâm, chỉ sợ sớm bước trước ngươi một bước, hồn đi cửu tuyền.

Lăng Tiêu Túy cười ha ha:

- Tới tới tới, xem Lăng Tiêu Thập Tam kiếm của ta, so với trước kia có gì khác biệt?!

Niên tiên sinh bỗng sáng tỏ:

- Cố Trà Lương không bị quản chế?!

Lăng Tiêu Túy thét dài một tiếng, kiếm quang hóa thành một mảnh kiếm sơn:

- Đương nhiên!

Niên tiên sinh thầm nóng lòng như lửa đốt.

Nếu Cố Trà Lương không bị quản chế, như vậy dưới tình huống hoàn toàn không phòng bị, đồng bọn lại bị đột nhiên công kích...

Hơn nữa còn có Độc Cô Sầu cùng Phượng Huyền Ca ở đó...

Nhưng tại sao lại không bị quản chế a? Rõ ràng hắn đã kiểm tra rất nhiều lần.

Càng nghĩ càng sốt ruột, gầm thét như sấm, toàn lực tiến công, muốn tránh khỏi Lăng Tiêu Túy, nhưng Lăng Tiêu Túy cũng toàn lực tiến công, kiếm quang bện thành thiên la địa võng, tuyệt không để Niên tiên sinh thoát thân.

Có cao thủ tuyệt đỉnh như Lăng Tiêu Túy kiềm chế, muốn thoát thân mà không trả cái giá nhất định, chính là chuyện người si nói mộng.

Niên tiên sinh liên tục gầm thét, tức giận đến muốn nổ gan, lại có thể thể ở lại dây dưa với Lăng Tiêu Túy, không có nửa biện pháp thoát thân.

...

Một bên khác, một người áo đen mang theo Cố Trà Lương, di chuyển nhanh chóng trong rừng núi, tốc độ di chuyển nhanh tới cực điểm, so với tốc độ thân pháp cao nhất của Lăng Tiêu Túy cũng không kém bao nhiêu, có thể là do bản năng cẩn thận, hắn chỉ lựa đường nhỏ mà đi.

Ngay thời khắc vi diệu vượt qua một ngọn núi, phía trước đột ầm vang tiếng sấm, toàn bọp vách núi không chút dấu hiệu mà đôt sụp xuống, một thân ảnh tóc trắng râu bạc thình lình xuất hiện:

- Mau thả lão Cố!

Người áo đen kia cười hắc hắc:

- Phượng Huyền Ca, đây là lựa chọn của các ngươi? Thế nào, muốn lật lọng? Cá và tay gấu đều muốn sao?!

Phượng Huyền Ca cả giận nói:

- Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, lão phu há lại là loại người vô đạo như tên Lăng Tiêu Túy kia? Chỉ cần ngươi thả lão Cố, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, nếu không, chiến một trận rồi nói.

Người thầm bí này cười ha ha:

- Chỉ bằng ngươi?

Ngay lúc này, Cố Trà Lương vốn bị hắn xách trong tay, tuyệt đối không thể cử động lại đột nhiên bạo khởi tiến công!

Hơn nữa còn là hai tay hai tay đồng thời như lôi đình phích lịch xuất kích!

Biến cố chợt đến, người thần bí tuy đã sớm đề phòng, chỉ là sự chú ý của hắn có tới chín thành chín là tập trung trên người Phượng Huyền Ca cùng khu vực xung quanh đó, Phượng Huyền Ca tuy mạnh, nhưng vẫn không đáng để hắn bận tâm, điều hắn để ý, là sẽ có thể có trợ lực khác, nhưng lại không hề nghĩ tới, trợ lực đó lại chính là Cố Trà Lương vô lực động đậy trong tay hắn, điểm này, chẳng những Niên tiên sinh đã kiểm tra, mà bản thân hắn cũng đã xác nhận mấy lần, hơn nữa còn tự mình thi triển độc môn cấm chỉ, dưới tầng cấm chỉ này phong tỏa, Cố Trà Lương sao có thể đột nhiên động? Hơn nữa còn là toàn lực tấn công?!

Tai họa sát nách, người áo đen hoàn toàn không kịp đưa ra bất cứ phòng bị nào.

Cuối cùng triển hết tu vi, ứng biến thần tốc, sau một tiếng hét lớn, run tay hất Cố Trà Lương ra, khiến cho khoảng cách gần trong gang tấc giữa hai người lại nhiều hơn mấy phần, thân hình lắc mạnh, tức thì hiện thêm ba đạo tàn ảnh, chỉ tiếc khoảng cách giữa hắn và Cố Trà Lương thực sự quá gần, cho dù hắn có ứng biến thế nào, thế công liều mạng kia vẫn thành công tiếp xúc thân mật với cơ thể hắn!

Một tiếng phù nhẹ vang lên, hai đạo tàn ảnh không chút kháng cự lập tức phá toái. Người thần bí trúng chưởng, lảo đảo một cái, oa một tiếng, phun ra ngụm máu tươi, thân thể phát ra tiếng răng rắc, không biết phải gãy tới mấy cái xương, cực hận mà cả giận nói:

- Cố Trà Lương, Phượng Huyền Ca, các ngươi chết chắc!

Cố Trà Lương hét dài một tiếng, dáng người đột nhiên dãn ra, đạp không mà đứng, thản nhiên nói:

- Ai cũng không thể tránh khỏi cái chết, chỉ là tử kỳ của chúng ta, ngươi nhất định không thấy được, bởi vì, hôm nay người chết chắc chính là ngươi!

Cố Trà Lương còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang đã như bôn lôi giáng xuống, một thanh âm lạnh lùng nói:

- Không sai không sai, hôm nay ngươi thực sự chết chắc rồi!

Người áo đen kinh hãi, theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một người áo xám, trượng kiếm ngự không, khí thế như Thần Long uốn lượn, chém toạc màn đêm, bổ hướng hắn mà tới.

Người tới chính là Độc Cô Sầu!

Không phải người này đã đi rồi sao?

- Ngươi...

Đến nước này, người áo đen sao có thể không nhận ra tình hình nữa, rống lớn một tiếng, muốn lách mình chạy trốn.

Đối mặt với ba người Độc Cô Sầu, Phượng Huyền Ca còn có Cố Trà Lương, lực lượng này đủ để giết bất luận kẻ nào! Quá nguy hiểm!

Chạy chậm một chút, mệnh sẽ không còn thuộc về mình.

Chỉ tiếc, Phượng Huyền Ca nào chị buông tha, lập tức toàn lực xuất thủ, Cố Trà Lương cũng nhanh chóng lấy ra Tử Ngọc tiêu, toàn lực xuất kích!

Trước dó Phượng Huyền Ca, sau có Độc Cô Sầu, bên người còn có Cố Trà Lương!

Tam đại cao thủ đỉnh phong đương thời, toàn lực xuất kích, hợp lực vây giết đầu sỏ tai tinh!

Ba người đều biết, người thần bí trước mắt này là cao thủ đồng cấp với bản thân, là nhân vật vô cùng nguy hiểm, bất kỳ sơ hở hay khinh thị nào đều có thể tạo thành kết quá khó mà vãn hồi.

Nếu ba người đã quyết ý xuất thủ, như vậy nhất định phải buộc người này nằm lại tại đây, nếu không, hậu quả khó lường!

Người thần bí hét dài một tiếng, âm thanh chấn động trăm dặm, áo bào lóe lên, một cây Lượng Thiên xích xuất hiện trong tay, hít sâu một hơi, quát to:

- Tốt tốt tốt, vậy để ta thử cái uy của tam đại cao thủ đi!

Khí lãng cuồn cuộn, vọt thẳng tới Phượng Huyền Ca.

Trong lúc nguy cấp này, hắn vẫn có thể đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Bình Luận (0)
Comment