Ta Là Chí Tôn

Chương 651

Vân Dương vữa nghĩ đến đây, lập tức liền làm!

Đao quang tụ lại, bao cả bảy tám người đối phương.

Đám sát thủ lập tức cảm thấy áp lực tăng gấp bội, chỉ có thể cắn răng tăng sức, hung hăng tiến lên. Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng.

Vân Dương liều mạng, cũng là điều bọn hắn mong muốn.

Nhưng sau một khắc, đám sát thủ lại hoảng sợ phát hiện... Chẳng lẽ con hàng này đang hồi quang phản chiếu? Khí lực mà Vân Dương tung ra càng lúc càng lớn, một đao nặng hơn một đao.

Đám sát thủ nỗ lực chèo chống, trong lòng không ngừng thầm kêu khổ, chỉ mong con hàng này mau cạn sức.

Trong công kích điên cuồng như sóng biển dâng trào, Vân Dương vốn đang lung lay sắp đổ lại đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, đao trong tay nở rộ quang mang!

Đao mang sáng chói, khuếch tán mà ra.

Đương đương đương...

Liên tiếp vang lên bảy tám tiếng chém sắt, đám nhân thủ đang vây công lập tức cảm nhận được, một vị Thiên Thần mang theo Khai Thiên cự phủ đập tới, lực lượng dường như có thể phá hủy hết thảy kia, khiến đám người lảo đảo lui lại mấy bước, chiến đến lúc này, sơ hở của đám sát thủ cũng dần lộ.

Vân Dương hét dài một tiếng, trong tiếng hét tràn đầy hương vị quyết tuyệt.

- Hắn muốn phá vây!

Ánh mắt thủ lĩnh áo đen sáng lên:

- Lên, lên hết cho ta!

Ngoại trừ bản thân thủ lĩnh hắn, tất cả số còn lại tính cả tên phụ tá kia, thậm chí cả tên cụt tay cũng vậy, toàn bộ xông tới, cường thế chặn đường Vân Dương!

Tên phụ tá mới bị mắng một trận, thực sự không có ý ở lại bên người tên thủ lĩnh đó nữa, ánh mắt khinh bỉ khiến hắn cảm thấy, bản thân đúng thực như một con lợn!

Ta là lợn sao?

Ta không phải, tuyệt không phải!

Cho nên ta vẫn tiến lên chiến đấu.

Đối mặt với ánh mắt này, thực sự là... Con mẹ nó, về nhà ta sẽ nói cho tỷ phu của ta, ngươi không muốn chung tổ với ta nữa, ta con mẹ nó ta còn lười chung tổ với ngươi!

Bốn người quan chiến gia nhập vòng chiến, áp lực tác động lên người Vân Dương đột nhiên gia tăng gấp bội, thế sơ hở của đối phương lập tức bị lấp đầy.

Vân Dương gian nan thở dốc, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể phun cả phổi ra ngoài, kiệt lực chống đỡ...

Đám sát thủ thấy thế, càng thêm dùng sức.

- Thêm chút sức, dùng toàn lực đi! Một lần xong việc!

Phụ tá cao giọng hét lớn.

Hắn không hô còn tốt.

Vừa hô một câu, cơ hồ tất cả sát thủ cùng đưa qua một cái liếc mắt.

Câu nói này, ngươi kêu còn chưa chán a.

Mãi cho đến bây giờ, đại ca ngươi đã hô đến hơn bốn mươi lần!

Lại thêm chút sức?

Thêm chút sức cái tỷ ngươi chứ!

Còn sức nữa sao?!

Con mẹ nó... Ngươi cho rằng ta cũng giống như ngươi?

Được nghỉ thời gian dài như vậy...

Nhưng bất kể nói thế nào, dưới sự vây công toàn lực của đám sát thủ, tình huống của Vân Dương dường như ngày càng khó khăn, chẳng những thân thể lung la lung lay, sắc mặt tái nhợt như giấy, mồ hôi đầm đìa, vẫn còn cật lực chèo chống, miễn cưỡng chống đỡ.

Thanh âm đương đương đương dày đặc vang lên, tựa như đang rèn sắt.

Trạng thái trước mắt của Vân Dương, chỉ có một nửa là giả vờ, một nửa khác, thậm chí hơn nữa đã là thực sự kiệt lực.

Loại trạng thái này nhìn qua có vẻ hơi vô lý, hoặc nói vô cùng mâu thuẫn, nhưng mà trạng thái thực tế của Vân Dương lại chính là như vậy, nguyên khí trong cơ thể hắn vẫn không ngừng sinh sôi, gầm thét không ngừng, chỉ nói từ góc độ Huyền khí thì tuyệt không lo thiếu thốn, dù có phải tiếp tục chiến đấu thêm ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề gì.

Thế nhưng chiến lực của một người không chỉ là Huyền khí, còn có kỹ năng, chiến thuật... Thể lực, tất cả, mới là cực hạn của một cá nhân.

Huyền khí của hắn, chiêu pháp của hắn, chiến thuật của hắn đều thành thạo điêu luyện, còn hạng thể lực cuối cùng, lại có vẻ như chống đỡ hết nổi, dù sao gặp phải lực lượng mạnh mẽ như vậy va chạm, thể lực tiêu hao cực lớn, vốn kịch liệt quá sức tưởng tượng.

Mặc dù có Sinh Sinh Bất Tức Thần Công chống đỡ, nhưng qua thời gian vẫn tiêu hao không nổi, lực mới chưa sinh.

Đương nhiên, không phải là Sinh Sinh Bất Tức Thần Công không đủ mạnh, chỉ có điều mức độ tu hành của hắn còn nhiều hạn chế, vẫn chưa đạt đến độ cao đầy đủ!

Song phương tiếp tục ác chiến, người áo đen bịt mặt vẫn luôn chăm chú nhất cử nhất động của Vân Dương, lưu ý mọi điểm dù là nhỏ nhất, mắt thấy trạng thái không chịu nổi của Vân Dương càng lúc càng rõ rệt, cứ tiếp tục thế này, cách thời điểm hắn đánh ra một kích cuối cùng càng lúc càng gần!

Trong mắt hắn dần tản ra quang mang khát máu.

Đối diện, Thượng Quan Linh Tú vẫn luôn chú ý tới người áo đen bịt mặt vẫn chưa xuất thủ. Giờ phút này, trong đôi mắt đẹp cũng ánh lên hàn quang lạnh lẽo, Huyền khí toàn thân bắt đầu vận chuyển.

Thế nhưng, người áo đen vốn đã chuẩn bị xuất thủ, phát động một kích tuyệt sát, đột nhiên, trợn trừng hai mắt, kém chút lồi cả ra ngoài.

Bởi vì, hắn kinh ngạc phát hiện biến cố, phần kinh ngạc này, thậm chí khiến thân thể hắn hơi chút run rẩy.

Tựa như một người đang ngủ mơ lại bị bóng đè vậy.

Đập vào mắt, Vân Dương vốn đã tinh bì lực tẫn, đoán chừng đã không kiên trì thêm được bao lâu... Lại đột nhiên bạo phát một cỗ sức sống, khiến cho hắn gần như dục hỏa trọng sinh.

Trong lúc nhất thời, bản thân Vân Dương cảm thấy xương cốt toàn thân, tứ chi trăm cách như đang đổi vị.

Cũng lúc này, từ trên người hắn đột nhiên bộc phát một trận quang mang mờ mịt.

Tầng quang mang kia, lóe lên một cái rồi biến mất, nếu không phải đám người ở đây vốn luôn chú ý tới Vân Dương, thực sự chưa chắc sẽ lưu ý tới.

Sau một khắc, đám người lại nhìn thấy một hình ảnh càng thêm quỷ dị... Toàn thân Vân Dương như phun trào hôi vụ, một màu đen kịt.

Tựa như... Bùn nhão chảy ra từ thân thể!

Tựa như đất lở đá trôi!

Ừm, không chỉ là đất lở đá trôi, mà là vô số đất lở đá trôi, trong nháy mắt liền bao lấy toàn thân!

Người áo đen bịt mặt cầm đầu cùng với toàn thể đám áo đen đều ngốc trệ!

Bởi vì tất cả bọn hắn đều có tu vi Thiên cảnh trở lên, mỗi người đều là người trong nghề, đều có thể hiểu được trạng thái hiện tại của Vân Dương là gì!

Ngay trong sinh tử chiến đấu, thế mà lại bắt đầu tẩy kinh phạt tủy? Chuyện quái gì vậy?

Còn để ngươi khác chơi nữa hay không?!

Đám áo đen tập thể ngốc trệ, thực tình họ cũng không biết, đối với trạng thái của mình, Vân Dương hắn cũng thực bất ngờ.

Có điều so với đám người áo đen, hắn hiểu hơn một điều, đây không phải là tẩy kinh phạt tủy... Mà là... Trong cơ thể của hắn đang xảy ra một sự thay đổi, thay đổi một cách kinh người!

Khiếu huyệt!

Trong nhận biết của Thiên Huyền đại lực, thân người có cửu khiếu, người có thể thông cửu khiếu, chính là tuyệt thế thiên tài.

Có điều, Vân Dương hắn cũng không coi trọng điểm ấy lắm, bởi hắn đã sớm cửu khiếu toàn thông.

Cho nên hắn vẫn cho rằng, tư chất của bản thân đã đạt đến đỉnh cấp, thiên chất đã không thể lại tiếp tục tăng lên.

Thế nhưng... Ngay chớp mắt vừa rồi, thân thể của hắn lại trải qua vô số lần cực hạn, vô số lần tiêu hao... Lại đột nhiên không chút dấu hiệu... Mở thêm hai khiếu!

Đúng vậy, ngoài cửu khiếu, lại mở thêm hai khiếu!

Từ lúc phát giác biến cố này, Vân Dương chấn kinh đến đao pháp gần như muốn tán loạn!
Bình Luận (0)
Comment