Vân Dương cười một tiếng trào phúng:
- Bởi vì thích nên mới đấy chúng ta vào Địa Ngục? Ngươi không phải sẽ còn muốn nói, bởi vì rất yêu thích nhưng lại không cách nào đạt được, nên dứt khoát hủy diệt?!
Ngô Ảnh trịnh trọng nói:
- Cũng không phải, hạ quan làm việc tuy bỉ ổi, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, thế nhưng vẫn biết phân biệt, chư vị đại nhân vì nước vì dân, dùng hết khả năng của mình để chinh chiến thiên hạ. Là nam tử tốt nhất trên đời, ta tôn kính các vị từ tận đáy lòng, tuyệt không giải dối.
- Năm đó tại trận hà đông, chư vị đại nhân ngàn dặm tiếp viện, huyết chiến bốn ngày đêm, rốt cục đánh lui quân địch, cũng bởi vậy mà cứu được ba mươi vạn bách tính Ngọc Đường, giúp bọn hắn không bị địch quốc chà đạp, trong số đó, có tộc nhân của ta.
Ngô Ảnh nặng nề:
- Chỉ riêng điểm này, Ngô Ảnh đã coi chư vị đại nhân như là ân nhân của ta, bây giờ nhìn thấy ân nhân trước mắt, còn xin cho ta được cúi đầu.
Nói xong, lại thực sự vung áo bào, đoan chính quỳ trên mặt đất, dập đầu vang thành tiếng.
Vân Dương: “...”
Trong lúc nhất thời, có chút ngơ ngác, không biết làm thế nào cho phải.
Vân Dương từng nghĩ vô số tình huống, lại duy chỉ không nghĩ tới tình huống trước mắt này.
Hai bên thuộc phe đối nghịch, không thể cứu vãn, nếu như chỉ nói mấy lời xã giao thì cũng hợp lý, thế nhưng lại còn quỳ xuống là làm sao, đùa hả... Không thấy hơi quá sao?!
Mặc kệ Vân Dương ngẩn người, Ngô Ảnh nghiêm túc dập đầu ba cái, lập tức lại đứng dậy, trầm giọng nói:
- Đại nhân không cần thấy cổ quái, Ngô Ảnh ta cũng xuất thân từ Ngọc Đường, thực sự là thần dân Ngọc Đường. Về vấn đề này ta tự biết rất rõ!
Vân Dương vẫn không biết nói gì cho phải: rất rõ? Ngươi thực sự rõ sao? Nếu đã rõ, sao người còn muốn chủ mưu hãm hại thủ hộ thần? Dẫn đến đế quốc suýt thì sụp đổ, suýt nữa vong quốc diệt chủng, đây là thứ mà ngươi nói rất rõ sao?
Ngô Ảnh bình tĩnh nói:
- Ta có thể tưởng tượng được suy nghĩ trong lòng đại nhân, cái gọi là đạo lý, nhiều lời cũng vô ích, kỳ thực mỗi người, mặc kệ là tốt hay xấu, thì với những đạo lý nào sao có thể không hiểu. Có điều khi đứng trước một số chuyện... Luôn phải có lựa chọn khác biệt, lựa chọn khác biệt, đương nhiên sẽ tạo thành kết quả khác nhau.
Hắn ngẩng đầu, trong con ngươi ánh lên quỷ hỏa, nhìn Vân Dương trong giây lát:
- Rất nhiều người lựa chọn vì trung nghĩa mà chiến, lựa chọn tinh trung báo quốc. Người như vậy đương nhiên là trung nghĩa song toàn, khiến người kính ngưỡng. Nhưng mà cũng có người sẽ lựa chọn chỉ lo cho thân mình, thành tựu bản thân, lựa chọn gia đình, lựa chọn... Tình huynh đệ... Thậm chí lựa chọn sinh mệnh bản thân. Ngươi có thể miệt thị, thậm chí khinh bỉ người như vậy, nhưng đó là lập trường của bọn hắn, cái này cũng là lập trường khác biệt!
- Đứng trước các lựa chọn, mặc dù ta biết rõ lựa chọn thế nào mới là nhân nghĩa, nhưng một ý nghĩ sai lầm, cuối cùng vẫn lựa chọn mặt ích kỷ kia, chỉ thế thôi.
Vân Dương không nhịn được mà cười lạnh:
- Đúng là làm khó ngươi rồi, lại có thể đem tội phản quốc nói thành đường hoàng như vậy. Một ý nghĩ sai lầm, mấy trăm vạn huynh đệ bởi vì một ý nghĩ của ngươi mà đột tử sa trường. Mấy ngàn vạn phụ lão bởi các ngươi là phải lang bạt kỳ hồ, sinh tử lưỡng nan, ngươi lại có thể chậm rãi nói chuyện, yên tâm thoải mái nói là một ý nghĩ.
Ngô Ảnh nói:
- Chậm rãi nói chuyện, yên tâm thoải mái?! Vân Tôn đại nhân quá coi trọng ta rồi, ta có thể chậm rãi nói chuyện, nhưng lại không dám yên tâm thoải mái, từ khi ta tiền nhiệm đến nay, mọi thứ đều làm cẩn thận tỉ mỉ, một giọt nước không lọt, toàn tâm toàn ý vì Ngọc Đường, vì đế quốc, vì thiên hạ, vì bách tính. Tận sức không để bất cứ sai lầm, chính là bổn phận con dân của ta.
- Từng ấy năm tới nay, phàm là chuyện qua tay ta đều thập toàn thập mỹ, chưa bao giờ có sai lầm, cũng không có tì vết, Vân Tôn đại nhân cho rằng ta làm vậy chỉ để che giấu thân phận thôi sao? Ta thực sự muốn làm tròn bổn phận con dân của mình, vì giang sơn Ngọc Đường mà xuất ra một phần tâm lực, đây là điều ta nên làm, cũng là chút bồi thường của ta.
Hắn nhàn nhạt nói:
- Ta cho là ta trù tính nhiều năm như vậy, cũng đủ để cứu vớt mấy ngàn vạn bách tính, cứu vãn mấy trăm vạn đồng đội vốn phải chết đi.
- Ta đương nhiên biết, mưu hại Cửu Tôn sẽ tạo thành ác quả khó mà tưởng tượng, thế nhưng ta đã lựa chọn thì sẽ không hối hận, và ta sẽ dùng cách của ta để đền bù, thậm chí ta dám chắc, bao năm qua, nếu không có ta ở giữa phối hợp tác chiến, trù tính chiến cuộc, Ngọc Đường chưa hẳn có thể chờ đến khi Cửu Tôn giang thế, Vân Tôn đại nhân có tin hay không?!
Vân Dương giận quá thành cười:
- Mặc dù ta tin tưởng thì sao, dù đó là sự thật thì sao? Dùng lời ngươi nói, ngươi làm vậy chính là bổn phận thần dân Ngọc Đường, với triều đường thì cũng là chức trách của ngươi! Làm con dân Ngọc Đường, nếu cầm bổng lộc, vô luận về công về tư thì ngươi đều phải toàn tâm toàn ý làm việc vì nước vì dân. Cái này, sao có thể nói là bồi thường!
Ngô Ảnh an tường nói:
- Luận điệu của Vân Tôn đại nhân thích hợp cho tuyệt đại đa số bách tính Ngọc Đường, đối với bọn hắn, đúng là như thế, một khi làm sai, chính là đại tội muôn chết cũng không gột sạch, nhưng ta vốn không thuộc loại này, dù sao có có rất nhiều người cũng được hưởng bổng lộc như ta, nhưng ai dám nói, có thể làm tốt hơn ta, cho dù là thu lão nguyên soái, phương lão thái úy ở đây, ta cũng dám nói lời này!
Vân Dương cười ha ha:
- Lời Ngô soái nói, dù bản tôn muốn gạt bỏ, nhưng thực khó mà phủ nhận, dù sao bản tôn cũng không thể bỏ qua lương tâm mà ăn nói bừa bãi, cho nên nói, Ngô soái thực rất đáng gờm. Nhưng mà dựa theo logic của ngươi, bản tôn lại không khỏi nghĩ đến, toàn bộ thiên hạ này, cũng không ai có thể làm tốt hơn ta ở một số phương diện. Như vậy... Có phải ta có thể tùy ý làm vừa, diệt thế cũng không ngại?
Ngô Ảnh lẳng lặng nói:
- Xem ra Vân Tôn đại nhân vẫn chưa hiểu ý ta, ta chỉ có thể nói, Vân Tôn đại nhân há có thế đánh đồng với loại tiểu nhân như ta. Lý do của ta, xét đến cùng cũng chỉ là tự lấy cớ. Bởi vì ta cần tìm một cái cờ, tạm lừa gạt bản thân, nếu không, chỉ riêng nội tâm tự dày bò, cũng đủ khiến ta không thể tiếp tục được nữa.
- Có cái cớ này, tối thiểu có thể khiến ta cảm giác được, mặc dù ta làm sai, nhưng ta còn lý do tiếp tục. Dù sao có ta ở Ngọc Đường... Lợi nhiều hơn hại, có còn hơn không, đây tuy là ảo giác của ta, nhưng lại là hiện thực ở Ngọc Đường!
Ngô Ảnh nói:
- Vân Tôn đại nhân, ngài nghĩ sao?