Ta Là Chí Tôn

Chương 765

Vân Dương sững sờ quay đầu lạ, đưa mắt nhìn quanh, lập tức lại càng thêm chấn động.

Ngoại trừ gian phòng của Thổ Tôn, tám gian phòng khác cũng đang mở rộng cửa!

Mà trong mỗi một gian phòng, đều nhét đầy tử sắc linh nguyên kết tinh này!

Phốc!

Vân Dương chấn kinh quá mức, khẽ lảo đảo, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, trạng thái này, con mẹ nó còn gọi là “Lấy trứng chọi đá”.

Người nào đó được thiên địa linh nguyên cường thế quán thâu, vô số lần được tẩy lễ, nhục thân chịu nhiều đau khổ, quần áo cũng đã sớm biến mất, cả người trơn tru sạch sẽ, vừa đặt mông xuống đất, đương nhiên là “Lấy trứng chọi đá”… khục.

- Chẳng lẽ, đây mới là bí mật chân chính của Cửu Tôn phủ?

Vẫn duy trì trạng thái “Lấy trứng chọi đá”, đại não trống rỗng, sững sờ nhìn tử sắc kết tinh, da đầu run lên từng chặp.

- Tin rằng, dựa vào số tài nguyên trước mắt này, muốn chồng chất tạo ta một tên Tinh Không Chi chủ… chỉ sợ cũng dư sài a? Cái gọi là Lục Địa Thần Tiên… nào cần tài nguyên khổng lồ như thế?!

Vân Dương thì thào tự nói, dùng sức nhéo bắp đùi, nhưng vô luận nhéo thế nào, cũng không hề cảm thấy đau đớn. Sau lần đại biến cố này, lại khiến hắn không còn ý thức được đau nữa!

- Ông trời ơi!

Vân Dương há miệng thở dốc.

Hắn vốn cho rằng, tu vi của hắn nhảy vọt như vậy đã là thiên đại hỷ sự, mà bây giờ mới biết được, bất ngờ còn ở phía sau!

Thế nhưng khi quá vui vẻ, vượt qua nhận biết của người trong cuộc, lại sẽ biến thành một loại sức ép, tựa như hiện tại, tài nguyên khổng lồ như thế, đã vượt xa khỏi cực hạn tầm mắt của Vân Dương, tuy phải nói đào rỗng Thiên Huyền đại lục cũng không đủ một hai phần mười số tài nguyên này, thế nhưng muốn dùng nó để tạo nên một cường giả cấp độ Tinh Không Chi Chủ, lại xa xa không đủ, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là đúng mà thôi…

Nhưng ngược lại, trước khi ếch nhảy khỏi đáy giếng, bầu trời mà nó nhìn thấy cũng chỉ có thể lớn như vậy. Vân Dương hiện tại cũng thế, mặc dù lão luyện chuyện đời, kiến thức uyên tâm, cơ duyên kỳ ngộ vô số, thế nhưng đứng trước số tử sắc kết tinh này, vẫn khó tránh khỏi bị dọa sợ!

Với nhận biết trước mắt của hắn, thực sự không thể nào lý giải, cần phải có thủ đoạn, thận thông tới mức nào, mới có thể một lần tụ tập nhiều linh khí kết tinh đến vậy?!

Thậm chí hắn còn không biết, thứ kết tinh này có tên gọi là gì, có điều, độ trân quý của những kết tinh này, cũng đã là bình sinh ít thấy!

Đến mức… hoàn toàn ngây dại.

Khóe mắt, tựa như có tử quang lấp lóe, lóa mắt nhức đầu.

Vân Dương bỗng nhiên quay người, chú mục nhìn lại, chỉ thấy nơi vốn để Cửu Thiên lệnh, tình lình xuất hiện một ống Tử Ngọc tiêu nằm yên lặng, toàn thân tản ra quang hoa xán lạn.

- Tử Ngọc tiêu?

Vân Dương ẩn ẩn cảm thấy quen mắt.

Ừm, cái này… không phải là thứ mà Thiên Vấn tiên sinh, Cố Trà Lương thường cầm trên tay sao?

Nhưng, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?

Vân Dương từ từ đến gần, vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy Ngọc tiêu thưởng thức. Một cảm giác ấm áp yêu thích không nỡ rời, sau một chốc, lại cảm thấy thân thiết khó nói nên lời tự nhiên sinh ra.

Cùng lúc, tại nơi vốn đặt Cửu Thiên lệnh, đột nhiên tản ra hào quang mông lung, ngay đó, một thân ảnh hồng sắc uyển chuyển hình thành, nhẹ nhàng phiêu dật, từ trong bay lượn ra, bóng người mông lung, xinh đẹp đứng cách hắn mấy trượng.

Bóng người đỏ, thân hình mông lung, thân thể thướt ra, phiêu phiêu miểu miểu đứng giữa hư không.

Cho dù căng mắt nhìn lại, vẫn không thể nhìn rõ mặt, thậm chí ngay cả thân hình cụ thể cũng không quá rõ ràng, nhưng cảm giác phiêu dật này, phong thái này, khí chất này… lại khiến Vân Dương ngầm hiểu, hoàn toàn không có chất vấn…

Trong đầu Vân Dương hiện một ý niệm, người trước mắt, tuyệt đối là tuyệt sắc mỹ nữ chưa từng có!

Từ xưa đến nay, vô song vô đối!

Thậm chí, chính là thể loại mỹ nữ có tìm khắp trên trời dưới đất cũng không tìm ra người thứ hai!

Chỉ nhìn một chút, liền có thể xác định.

Người như vậy, mặc dù tinh không vũ trụ mênh mông vô biên vô tận, lại cũng không thể xuất hiện được người thứ hai!

Nàng chỉ bình tĩnh đứng đó, nhưng lại khiến người ta cảm thấy phiêu diêu dục tiên, tựa như đang phiêu nhiên nhảy múa trên Cửu tiêu. Tựa như toàn bộ thiên địa này, đều đang theo dáng nàng múa lượn mà nhảy múa.

Nhưng, rõ ràng này không hề động.

Đây là cảm giác đầu tiên, sau đó cảm giác thứ hai cũng thản nhiên dâng lên, tựa như tràn đầy thân thiết với đạo nhân ảnh này, một cảm giác muốn thân cận, quấn quýt phát ra từ nội tâm.

Một cảm giác vui vẻ, thỏa mãn không nói nên lời.

Trên khuôn mặt mông lung của bóng người áo đỏ, một đơi mắt lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên mở miệng, thanh âm thanh nhã mờ mịt:

- Đứa nhỏ, những thứ này, đều là lễ vật mà cô cô tặng con, con có thích không?

- Cô cô?

Vân Dương nghẹn ngào kêu lên, trái tim phanh phanh nhảy loạn, miệng đắng lưỡi khô:

- Người… người là cô cô của con?!

Lời này nói ra, chỉ là phản ứng theo bản năng, còn trong đầu hắn bây giờ, chỉ có một mảnh hỗn loạn tưng bừng.

Từ lúc nào mà ta có cô cô? Ngươi trước mắt là cô cô ta, tại sao lại như vậy?

Hắn chỉ cần nhắc tới điểm ấy, còn cái gọi là lễ vật, lại hoàn toàn không cân nhắc tới.

Bóng người áo đỏ khẽ thở dài:

- Đứa nhỏ đáng thương, mấy năm nay, con phải chịu khổ rồi.

Một câu thật đơn giản, Vân Dương lại đột nhiên xúc động muốn khóc lớn, tựa như đứa nhỏ bị bắt nạt, đột nhiên nhìn thấy người lớn, nơi nó có thể dựa vào, muốn thỏa thích phát tiết mặt trái trong lòng.

Xúc động vừa hiện, vành mắt lập tức đỏ lên.

Bóng người áo đỏ hơi phẫn nộ, phiêu miểu nói:

- Cả đời cô cô không thích nhất là bất hiếu, thế nhưng nếu tương lai con gặp được cha con, muốn đánh một trận để trút giận, cô cô tuyệt đối ở bên cổ vũ. Trên đời này, nào có cha mẹ nhẫn tâm như vậy! Thực sự quá đáng mà!

- Lễ vật mà cô cô đưa xuống xa xa không chỉ có như vậy, thế nhưng như thế mà lão cha con còn ngại nhiều… thực sự phát rồ không nói lý mà, thực khiến người ta giận sôi!

Bóng người áo đỏ lại ôn nhu nói:

- Đứa nhỏ, chờ tương lai cô cô sẽ bổ sung thêm cho con, chúng ta còn nhiêu thời gian.

Xa xa không chỉ!

Một chút…

Mặc dù Vân Dương đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn bị mấy từ này dọa giật mình.

Người, nhiều như vậy mà còn nói là chút xiu?

Nữ tử áo đỏ ôn nhu nhìn Vân Dương:

- Đứa nhỏ, con có gì muốn nói sao?

Nghe câu nói này, Vân Dương lập tức ngẩn người, trong chốc lát cảm thấy ngũ vị tạp trần, mọi loại cảm xúc cùng xông lên, đỏ mắt nghẹn ngào:

- Cô cô, vậy con… đến cùng con là ai? Cha mẹ con là ai? Cha con có khỏe không, mẹ con đâu, bà ấy là ai?

Không biết làm sao, hắn vô thức tin tưởng không chút nghi ngờ người áo đỏ này.

Đây chính là cô cô của hắn, không sai!
Bình Luận (0)
Comment