Ta Là Chí Tôn

Chương 875

Vân Dương há hốc miệng:

- Trước đó không có việc gì thì chính ngươi cũng đã hô hào muốn khôi phục dung mạo lúc đầu, hiện tại đột nhiên không kêu nữa, ta không thể nghi vấn hay sao?

Kế Linh Tê hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng, nhảy nhót đi lên phía trước, rất là vui mừng phấn khởi, ngoài miệng lại ngạo kiều nói:

- Thật ra ta đang lo lắng cho ngươi, sợ rằng diện mạo thật sự của bản tiểu thư sẽ mê chết ngươi, có thể làm sao đây a.

Vân Dương bĩu môi, lạnh nhạt nói:

- Bản công tử gặp qua vô số người, ngay cả tuyệt thế hồng nhan, khuynh quốc giai nhân, bản công tử cũng gặp không ít. Chỉ bằng hoàng mao nha đầu như ngươi, cũng dám nói sợ mê chết ta... Thật là buồn cười.

Kế Linh Tê chắp tay sau lưng, nhảy lên phía trước:

- Mặc kệ ngươi nói thế nào, dù sao... Cũng không để cho ngươi thấy, có bản lĩnh thì ngươi trực tiếp tháo xuống a!

Vân Dương nâng trán thở dài, im lặng hồi lâu.

Tháo xuống? Vừa ra tay, ta đã ngã xuống rồi...

Lúc đầu hai người gặp mặt, Kế Linh Tê chính là dịch dung, không chỉ dịch dung mà còn mang theo mặt nạ. Về sau ở Vân gia, cũng mang theo mặt nạ, đến lần thứ nhất rời đi Thiên Đường thành tìm kiếm Kế Lăng Phong, vẫn là như vậy.

Lần thứ hai trở về không có dịch dung, nhưng trùng hợp bị Lôi Động Thiên truy sát, vì tránh Lôi Động Thiên nổi lên sắc tâm, bất đắc dĩ dịch dung chính mình thành nữ nhân xấu xí Vô Diệm.

Mặc dù sau đó ở trong nhà Vân Dương, dịch dung vẫn không có tan mất, trực tiếp bị Vân Dương bôi lên thuốc kia, hoàn toàn che khuất dung nhan.

Sau khi xóa tan nguy cơ, Kế Linh Tê không kiềm được muốn nhanh chóng giải trừ ngụy trang, một mực dốc tâm sức tìm kiếm giải dược, hết lần này tới lần khác đều không được, cho đến bây giờ, hiệu dụng của thuốc kia sắp sửa trôi qua, Kế Linh Tê cũng không vội vàng nữa, thậm chí còn chuẩn bị dược vật dịch dung mới, hiển nhiên là chuẩn bị sau khi thứ thuốc của Vân Dương mất hiệu nghiệm, bản thân lại bôi một tầng, hoàn toàn không có ý định dùng diện mạo thật sự để gặp người...

Bảo đảm dù Vân Dương tài trí như thần, tuổi trẻ tài cao thế nào, cũng y nguyên không thể hiểu được đây là tâm lý gì.

Chẳng phải... Nữ nhân vui sướng vì dung mạo hay sao? Tại sao nha đầu này luôn nghĩ khác người thế chứ...

- Linh Tê a, nói thật với ngươi, giải dược của thuốc kia, kỳ thật ta tiện tay cũng phối chế ra được.

Vân Dương cười hắc hắc nói:

- Linh Tê, ngươi xem, ta tốt với ngươi không phải bình thường a. Ta không biết ngươi như thế nào mà đã thích ngươi, ta đây tuyệt đối không phải trông mặt bắt hình dong a?

Kế Linh Tê hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

- Sắc đẹp không thể làm ta mê, ngươi biết a?

- Hừ!

- Ngươi xóa đi ngụy trang, để ta xem thê tử của ta như thế nào.

Vân Dương nói:

- Về sau đi Huyền Hoàng giới, lúc đầu tất sẽ bị tách ra. Cũng không nên để lúc gặp mặt, ta lại không nhận ra ngươi... Như vậy không phải gây chuyện cho người cười chê sao?

Kế Linh Tê ngước cằm lên nói:

- Không sai, tính toán của ta chính là như vậy, đến lúc đó, ta khôi phục diện mạo thật sự rồi câu dẫn ngươi, nếu như ngươi động tâm, chính là nam nhân cặn bã!

Vân Dương khổ ra mặt:

- Vậy nếu ta không động tâm thì sao?

- Đương nhiên là ngươi không hài lòng với ta! Ngươi chướng mắt ta như thế! Vô tình như vậy, ta còn lưu luyến làm gì?

Kế Linh Tê nói lý.

Vân Dương dè dặt nói:

- Vậy ngươi hi vọng ta chướng mắt ngươi, hay hi vọng ta là nam nhân cặn bã?

Kế Linh Tê mắt trắng khinh thường:

- Tùy tâm là tốt, vô luận ngươi chướng mắt ta, hay là nam nhân cặn bã, ta đều tiếp nhận hiện thực, từ trước tới giờ, ta không phải người không nhận mệnh!

Vân Dương thống khổ, ngẩng mặt lên trời rống lên:

- Kế Lăng Phong! Ngươi mau lăn ra đây quản muội muội của ngươi! Thế này ta phải sống sao? Muốn ép chết ta sao?

Kế Linh Tê cười khanh khách:

- Ngươi gọi hắn đi ra cũng vô dụng! Từ nhỏ hắn đã không dám quản ta, hiện tại lại càng không quản được ta, có bản lĩnh thì ngươi tự động thủ giáo huấn ta a!

Vân Dương bi thảm thở dài, một mặt bất lực.

Vân Dương vẫn không chịu từ bỏ, lại mấy phen hết lời, lúc cứng lúc mềm, nhưng Kế Linh Tê vẫn không đồng ý, ngươi có ngàn diệu kế, ta một ý đã định, cuối cùng người nào đó cũng bất đắc dĩ từ bỏ.

- Tốt tốt, chờ đêm động phòng hoa chúc, ta nhất định sẽ cho ngươi thấy.

Kế Linh Tê đỏ mặt nói bổ sung.

Vân Dương nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

- Đến lúc đó... Không chỉ thấy gương mặt, nơi khác cũng thấy được...

Nhưng một câu nói kia lại trực tiếp khiến cho Kế Linh Tê thẹn quá hoá giận, truy sát khủng bố suốt vặn dặm.

Ừm... Hiện tại Vân Dương hoàn toàn chơi không lại Kế Linh Tê, chẳng những tu vi không bằng, tình nghĩa phu thê đều thua thiệt, nếu không phải Kế Linh Tê còn có chừng mực, chưa từng hạ tử thủ, mưu sát thân phu... Ừm, trốn không thoát tội danh mưu sát chuẩn thân phu!

...

- Đây chính là tổng đà Tứ Quý Lâu sao?

Kế Linh Tê nhìn một mảnh phòng xá trên đỉnh cao nhất, cảm giác rất là không thể tin nổi.

Là trụ sở của thế lực đệ nhất thiên hạ, chút quy mô như thế không khỏi quá đơn sơ.

Hoàn toàn chính là nhà lá bình thường, đưa mắt nhìn lại, có nhà chính, nhà kề, nhà bếp, tất cả mọi thứ đều không khác gì nhiều so với nhà dân chúng bình thường.

Khác biệt nhất, chính là khoảng cánh các gian hơi lớn, mặt khác, căn nhà này ở trên núi cao hiếm có người đến.

Lúc chính mình tiến vào tổng đà Tứ Quý Lâu, đưa mắt nhìn quanh, thấy nơi đây cứ cách mỗi khoảng năm mươi trượng, sẽ có một tòa nhà, trong nhà có sân nhỏ, có hoa cỏ, có phòng chính, có phòng ngủ, thậm chí còn có phòng bếp, nhà xí, cần gì có đó, có cảm giác chung sống hỗ trợ nhau.

Chỉ có điều, lúc này trong tất cả các phòng không có bất kỳ ai.

Núi non tĩnh lặng.

Một cảm giác thê lương vô hình bất ngờ sinh sôi.

Trong một vài sân nhỏ, còn có hoa cỏ đang yên lặng đong đưa, tựa như đang đợi chủ nhân trở về.

- Không ngờ trong Tứ Quý Lâu, ai cũng là khổ tu nhân sĩ.

Vân Dương có chút than thở nói ra:

- Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu như không thể chịu được hoang vu tịch mịch như vậy, làm sao có thể thành tựu thân thủ, tu vi thực lực kinh thiên động địa.

- Bất luận chính tà, từ xưa đến nay, phàm là cường giả, phàm là người tu hành cao thâm, không ai không như vậy.

- Muốn thành tựu thực lực vượt lên chúng sinh, phải bỏ ra đại giới tương đương!

- Cái gọi là vô địch tịch mịch nhất, thực ra những lời này cũng giống như vậy!

- Trên đời này, không có ai bỏ ra nhiều hơn ngươi, như thế, đương nhiên không có ai đạt được nhiều hơn ngươi!

- Thật sự rất công bằng.

Vân Dương bình tĩnh nhìn nơi này.

- Chuyện cũ đã qua, ân oán kết thúc, cầu cho chư vị lên đường bình an.

...

Vân Dương mất khoảng một canh giờ, rốt cuộc tìm ra huyễn trận che giấu ở nơi này, trong nháy mắt gỡ bỏ một khối đá mắt trận cuối cùng, trên bầu trời đột nhiên hiện ra một trận ba động biến ảo.

Vô số linh khí đột nhiên lan tỏa ra khắp, mà trên bầu trời lại hiện ra một cửa hang tối đen.

Có thể thấy được ở bên trong, đó là một lối đi nối thông với vùng đất vô danh, sâu hiểm khó dò, vô cùng thần bí.

- Ngươi chờ ở chỗ này. Ta vào xem.

Vân Dương nói.

- Ngươi... Ngươi nhất định phải cẩn thận!

Kế Linh Tê khẩn trương nói:

- Nói không chừng, nơi này còn có bẫy rập Niên tiên sinh bố trí, kiểu người như các ngươi đều có thói quen để lại hậu thủ, có lẽ một đòn sát thủ cuối cùng của hắn được bố trí ở chỗ này...

Vân Dương nở nụ cười:

- Quả thật bị ngươi nói trúng, đúng là nơi này có một sát chiêu cuối cùng của Niên tiên sinh. Có điều, ta sẽ an toàn tiếp lấy, chắc chắn không có việc gì.

Kế Linh Tê trừng to đôi mắt:

- Ngươi đã sớm biết, vậy ngươi còn muốn mạo hiểm?!
Bình Luận (0)
Comment