Ta Là Chí Tôn

Chương 879

- Mặc dù hắn không biết chân tướng, nhưng bản thân hắn trải nghiệm qua uy năng sau khi thần cốt gia thân, có khả năng rất lớn đã cảm giác được, tuy rằng uy năng của Thần Cốt mênh mông, nhưng không phải thật sự dung hợp với bản thân, chỉ có thể gia tăng lực lượng nhất thời, bản thân không cách nào nắm giữ lâu dài, cho dù thật sự dung hợp, tính tới tính lui, người sử dụng Thần Cốt chắc chắn sẽ chịu tai hoạ to lớn, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

- Có lẽ vì nguyên nhân này, bên trong Tứ Quý lâu rõ ràng rất nhiều người có được Thần Cốt, nhưng Niên tiên sinh, Tứ Quý sứ giả và mười hai tháng hạch tâm nhất lại không có dung hợp thần cốt, gia tăng lực lượng bản thân!

- Dụng ý căn bản của hắn khi dẫn ta tiến vào nơi này, chính là cược bản tâm của ta, nếu như ta sinh ra lòng tham, dù chỉ một chút, kết cục của ta sẽ bị viết lại.

- Suy cho cùng, có lẽ đời này chỉ còn lại thời gian trăm năm có thể dùng được, ngày sau không còn nữa!

Mặc dù hư ảnh bên trong Thần Mộ cũng không nói rõ vì lòng tham mà sử dụng Thần Cốt sẽ tạo thành hậu quả khó lường gì, nhưng nhất định sẽ có chuyện không tốt.. bị những Chân Tiên đời này xem là kẻ tham lam, càng có nhiều Thần Minh nghiến răng thống hận như thế, có thể có kết cục tốt sao?

Cho dù bọn họ nhất thời bất lực, nhưng mà... Phần lửa giận này sẽ tích lũy theo từng thời khắc, chờ một ngày bộc phát hết thảy.

Chư Thần... Sao có thể buông tha kẻ giày xéo thi thể hài cốt của mình như vậy?

Chỉ sợ dù những người kia chuyển thế đầu thai, cũng sẽ bị lôi về hung hăng tra tấn a!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương lại nhớ đến tồn tại khủng bố nhất mà hắn từng biết, Quân Chủ đại nhân uy năng!

Trước đó, Vân Dương đã biết Quân Chủ đại nhân chính là tinh không cường giả sở hữu uy năng kinh khủng mà tu giả đời này khó có thể tưởng tượng, chính mình chỉ có thể ngưỡng mộ, lại thầm nghĩ đến cái gọi là đắc đạo Chân Tiên được ghi lại trong cổ tịch ở Thiên Huyền đại lục, đại khái chính là cường giả cấp độ này, cũng là tinh không cường giả!

Nhưng bây giờ, hắn biết được sự thật, các thế hệ đắc đạo Chân Tiên ở thời kỳ Thiên Huyền đại lục cùng Huyền Hoàng giới chưa phân ly, đối mặt với tinh không cường giả, vẫn là tồn tại sâu kiến, vẫn y nguyên tiện tay đồ sát, ý động thành bột mịn!

Nhận thức này không chỉ khủng bố, mà chính là khủng bố đến cực điểm!

Hóa ra cái gọi là tinh không cường giả, chính là đẳng cấp khó lường thế này, nói là cao cao tại thượng cũng không thể hình dung một phần vạn, thậm chí là một phần ức?!



- Ngươi có tâm sự nặng nề sao? Sự tình không được thuận lợi?

Kế Linh Tê cau mày nhìn trộm Vân Dương.

Từ khi Vân Dương thoát ra từ bên trong đó, mặc dù không nói gì, nhưng thái độ rõ ràng là nặng nề tâm sự, tâm tình sầu não không vui khó có thể che giấu.

- Chẳng lẽ bên trong đã xảy ra chuyện gì vượt qua phán đoán của hắn..

Kế Linh Tê trầm ngâm trong lòng, suốt đoạn đường tiếp theo không còn nóng tính nhỏ nhặt nữa, chú tâm ôn nhu vạn phần, cẩn thận chiếu cố Vân Dương.

Quả thật Vân Dương đang suy nghĩ, cho dù không nói tới chuyện tinh không cường giả, chỉ riêng chuyện thu thập Thần Cốt thất lạc cũng rất khó xử lý, bởi vì những kẻ đã thu được Thần Cốt đều là danh gia vọng tộc ở Huyền Hoàng giới, có lẽ thực lực mỗi nhà cũng không kém gì Tứ Quý Lâu, thậm chí mạnh mẽ hơn... Nhưng là chuyện phải làm, nhất là khi việc này liên quan đến sự tồn vong của Thiên Huyền đại lục trăm năm sau, dù thế nào cũng phải tận lực hoàn thành, không ngờ trầm ngâm như vậy đã nửa ngày, sau khi mặt ủ mày chau, lại ngạc nhiên phát hiện... A? Nửa ngày này sao lại trôi qua cực kỳ thoải mái a!

Áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, nước đến chỉ cần uống...

Dùng đầu óc của Vân Dương, tất nhiên sẽ không thể không biết nguyên nhân mọi chuyện, nhưng cũng vì đầu óc, Vân Dương dứt khoát cau mày suy nghĩ suốt đoạn đường con lại.

Cơ hội hưởng thụ bậc này cũng không nhiều a...

Kế Linh Tê làm sao biết được, con hàng nào đó rất giỏi diễn kịch, trên đường đi dốc lòng chăm sóc, chỉ sợ con hàng này khổ tâm mà sinh bệnh...

Ai, thế gian này khó lường nhất chính là lòng người, ai nói anh hùng hào kiệt không có tâm tư xấu xa, có thể thấy được chút ít!

- Chúng ta đang đi nơi nào?

- Thất Tinh hồ.



Thất Tinh Hồ.

- Chỉ khi đến Thất Tinh Hồ, mới hiểu được vì sao gọi là Thất Tinh Hồ!

Quan sát Thất Tinh hồ trước mặt, Vân Dương thở dài một tiếng.

Nơi này chính là cố hương của Mễ công công Mễ Không Quần...

Nghĩ đến lời bà bà kia nói với mình trước khi chết:

- Đa tạ ngươi đã giúp ta và Quần ca hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này, để tỏ lòng biết ơn, nếu như tôn giá có thời gian, có thể đi Thất Tinh Hồ một chuyến, có thể sẽ có thu hoạch.

Bây giờ, ta đã tới Thất Tinh Hồ.

Một chuyến này không phải vì lời tạ ơn của bà bà kia.

Chỉ vì nơi này chính là điểm dừng chân cuối cùng của ta ở Thiên Huyền đại lục.



Thất Tinh Hồ.

Giống như Vân Dương nói, chỉ khi đến Thất Tinh Hồ, mới hiểu được vì sao gọi là Thất Tinh Hồ, đưa mắt nhìn, có thể thấy rõ ràng bảy ngọn núi vây quanh, ôm trọn một hồ nước ở giữa, nếu quan sát từ một chỗ cao, hồ nước kia tựa như một viên minh châu sáng chói mà dãy núi vây quanh bảo vệ, lóe sáng như kỳ quan.

Xung quanh bảy ngọn núi kia, khắp nơi đều rậm rạp xanh tươi, cây cỏ sinh trưởng càng thêm tươi tốt.

Vân Dương đứng trên một đỉnh núi khác, chỉ cảm thấy cây cối tươi tốt hơn xa chỗ hắn, nhưng trừ điều đó ra, cũng không còn cảm giác gì khác. Nhưng đến thời điểm bay lên giữa không trung quan sát, lập tức phát hiện điểm khác biệt ở đây.

Có thể thấy rõ trong mắt, một mảnh núi rừng ở khu vực này, ngoại trừ bảy ngọn núi vây quanh Thất Tinh Hồ, những ngọn núi khác cũng đều xanh tươi, nhưng cảm giác sinh cơ dạt dào rõ ràng thiếu đi rất nhiều, so sánh hai bên, quả nhiên chênh lệch một trời một vực.

Hai người lập tức phát hiện một sự thật, bảy ngọn núi vây quanh Thất Tinh Hồ này, giống như đang ở một thế ngoại bảo địa.

Hai người nóng lòng không đợi được nữa, chia nhau xem xét trái phải, cũng muốn tìm hiểu ngọn ngành.

Sau nửa canh giờ, hai người gặp lại ở chỗ cũ.

- Mặc dù một ít cây cối hoa cỏ ở những ngọn núi xung quanh cũng xem như thiên tài địa bảo, nhưng cấp bậc rõ ràng thấp hơn bên này rất nhiều.

- Không sai, khắp nơi trên bảy ngọn núi này gần như đều là đại thụ che trời... Thậm chí có không ít đại thụ bảy tám người ôm không hết. Ngay cả những bụi cây bình thường trên núi khác, cũng đều trở thành đại thụ ở nơi này!

- Thất Tinh Hồ này, dĩ nhiên có chỗ huyền ảo!

- Nhưng bí mật này, rốt cuộc nằm ở đâu?

Nghĩ đến đáp án này, hai người không kiềm được ngơ ngác nhìn nhau.

Bởi vì cho dù dùng nhãn lực của hai người, cũng không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào.

Vân Dương trầm ngâm một lát, lúc này mới lên tiếng nói:

- Mặc dù thủy chung không thể nhìn ra manh mối những chỗ kỳ quái ở nơi này, nhưng trên bảy ngọn núi vây quanh Thất Tinh Hồ này, có ít nhất mười mấy cỗ khí tức mạnh mẽ tiềm phục, chuyện này đã nói rõ có vấn đề.

Kế Linh Tê xoay chuyển ánh mắt, nói:

- Những người này hẳn là tu giả bế quan ở nơi này đã lâu, quen thuộc bí mật ở nơi này. Tu vi của những người này cũng không tầm thường, đều đã đạt đến Đạo cảnh, nhưng so với hai ta vẫn chênh lệch cực xa.

- Có điều, tu giả ở đây cam tâm từ bỏ chuyện giang hồ, một lòng tu luyện ở nơi này, chỉ sợ giống như ngươi nói, chuyện này dĩ nhiên có vấn đề...

Kế Linh Tê giảo hoạt nhìn thoáng qua Vân Dương:

- Thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều a, tự mình tìm hiểu, không bằng trực tiếp tìm người hỏi thăm.

Vân Dương cười ha ha:

- Lời ngươi nói đúng là suy nghĩ trong lòng ta, ta đến thăm bọn hắn một chút.

Kế Linh Tê vừa muốn hỏi: Ngươi làm sao tìm tới bọn hắn?

Đã nhìn thấy Vân Dương hít vào một hơi thật dài, lập tức lớn tiếng hét lên!
Bình Luận (0)
Comment