Ta Là Chí Tôn

Chương 884

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Không sai! Giờ chỉ cần chờ tinh quang huy diệu, chân tướng sẽ lộ thôi.

Ánh nắng cùng ánh trăng giao thoa dung hoa, xoay vần chầm chậm, tựa như một viên lòng đỏ trứng khổng lồ cùng với một mảnh nửa vàng, tản ra hào quang mông lung huyền dị, lóe sáng như kỳ quan.

Sau khi tản ra vạn đạo kim quang, trời chiều tựa như mất đi lực lượng cùng quang trạch vốn có, sắc trời vẫn chầm chậm tối lại, không có gì khác thường ngày.

Nơi đây, chỉ có một màu sắng trắng vàng lơ lửng trên Thất Tinh hồ.

Giờ khắc này, khắp nơi là một mảnh mông lung.

Khi ánh nắng ánh trăng lưu hoa, tinh quang dũng dần lấm tấm hiện, tinh quang vừa mới xuất hiện, lập tức rọi thẳng xuống. Ánh sao điểm điểm đầy trời, tràn khắp tinh không, hòa cùng nhật nguyệt đồng huy.

Nhật nguyệt tinh, trong chớp mắt tam quang hợp nhất, chỉ một thoáng, quang mang lập tức đại thịnh!

Một đạo ngân quang chiếu thẳng xuống, lao thẳng vào Thất Tinh hồ, lập tức, nước hồ như hóa thành tinh không mênh mông, tinh quang điểm điểm, một đoàn linh khí mờ mịt tựa như bay ra khỏi mặt hồ.

Linh khí này cùng linh khí ngày thường có khác biệt rất lớn, tràn đầy ngân sắc, nhìn cũng thấy nhẹ nhàng thanh thản.

Vân Dương nhẹ nhàng hít một hơi, lập tức cảm thấy toàn thân thư sướng. Thân thể vốn quen với thiên tài địa bảo như Đông Cực Tử Tinh cũng cảm thấy một cỗ vui mừng không nói nên lời.

- Linh khí này, hẳn chính là bí mật Thất Tinh hồ đi.

Vân Dương nói:

- Ngươi tranh thủ luyện công, ta xuống xem một chút!

Kế Linh Tê mờ mịt nói:

- Ta luyện công, ngươi xuống xem một chút? Tại sao lại phải xuống xem? Ở đây cùng ta luyện công không phải tốt hơn sao?

Kế Linh Tê cũng cảm nhận được dị chủng linh khí sôi trào mãnh liệt, linh khí này vừa vào kinh mạch, lập tức dung hợp hóa thành lực lượng, gần như không mất chút công sức luyện hóa hấp thu nào…

Việc tu luyện như thế, thực sự quá sung sướng!

Kế Linh Tê rất không hiểu, tại sao Vân Dương lại muốn rời đi? Nói ra thực sự có chút hương vị bỏ gốc lấy ngọn a!

- Đồ ngốc!

Vân Dương nói:

- Ngươi chú ý sai chỗ rồi: Cỗ dị chủng linh khí này đúng là chỗ lợi ích lớn lao, thế nhưng đầu nguồn của nó lại ở trong Thất Tinh hồ, sau khi nhật nguyệt tinh, tam quang hợp dòng chiếu xuông Thất Tinh hồ thì nó mới dâng lên. Vấn đề trong này, chính là tại sao linh khí không trực tiếp giáng từ trên trời xuống như mọi ngày, mà mất công bắn vào Thất Tinh hồ, sau đó mới ngược dòng lội lên!

- Mà linh khí hôm nay xuất hiện cũng xuất sắc vượt mức bình thường, đẳng cấp còn mạnh hơn Đông Cực Tử Khí, điều này lại càng thêm đáng quý.

- Bởi vậy, có thể hiểu là… trong Thất Tinh hồ còn ẩn giấu một kiện tuyệt thế trân bảo? Mà nhập nguyệt tinh quang kia, chính bởi chiếu xạ vào bảo bối này, mới có thể sinh ra linh khí huyền dị đến vậy?

Vân Dương nói:

- Nếu suy luận như vậy, chẳng phải nếu thu được bảo bối này đến tay, mới là một lần vất vả cả đời nhàn nhã, chân chính lấy được chỗ tốt? Chẳng lẽ ngươi muốn để cơ duyên này lại cho những tên khốn kia?!

Hàn quang trong mắt hắn lóe lên:

- Mà không phải vĩnh viễn chặt đường lui của bọn hắn?!

Kế Linh Tê lo lắng nói:

- Chuyện này đã kéo dài không biết bao nhiêu năm, so với chúng ta, đám địa đầu xà kia chắc chắn đã sớm phát hiện, nhưng vì sao bọn hắn không thu lấy bảo bối này đi, liệu có phải trong đó có hung hiểm gì hay không?

Vân Dương lạnh nhạt nói:

- Chí ít bọn hắn đều chưa chết, không phải sao?

Kế Linh Tê lập tức bừng tỉnh.

Đúng vậy, đám người kia đều chưa chết a!

Đây cũng chính là điểm chắc chắn lớn nhất của Vân Dương, đám người kia không lấy được, không có nghĩa là hắn không lấy được, dù sao tu vi của hắn so với đám người kia thực sự cao hơn quá nhiều, nói là sai thiên cộng địa cũng không có gì phản bác.

Ngay cả đám người kia cũng không có chịu nguy hiểm, như vậy Vân Dương có xuất thủ thăm dò thì nào có nguy hiểm gì đáng nói, đương nhiên phải thử một lần.

- Được!

Kế Linh Tê nói:

- Nếu thực sự có nguy hiểm, nhớ kỹ phải gọi ta, không được già mồm, tất cả lấy an toàn làm chính.

Vân Dương gật gật đầu, lập tức hóa gió bay lên.

Tiếng gió lặng yên tan vào trời đêm, tức thì bay đến điểm tam quang hợp nhất, thuận thế theo hướng quang mang chiếu rọi mà đâm thẳng xuống.

Lần lượt hành động, ngoại trừ Kế Linh Tê có thể cảm nhận được, đám người ở bên kia không chút phát giác.

Chân chính có thể nói là thần không biết quỷ không hay!



Dưới nước.

Vân Dương một đường lặn xuống, cũng không lập tức hóa thành thủy tướng, bởi nước trong Thất Tinh hồ này cũng không sâu, nhiều nhất cũng chỉ hơn mười trượng, cơ hồ không mất bao lâu đã chạm đáy, dưới đó là một lớp bùn thật dày.

Tam quang chiếu xuống, xuyên thẳng qua lớp bùn.

Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, hơi chuyển ý nghĩ lập tức hóa thành nước nhỏ, thuận theo lớp bùn mà thấm xuống.

Một đường đi xuống, chỉ qua ba bốn trượng, liền tiếp xúc với một mặt đá, mà hắn hóa thân thành giọt nước cũng không thể thấm vào.

Nhưng có thể thấy rõ, quang trụ dừng lại ở đây, không hề biến hướng, hiển nhiên, mục tiêu ngay dưới tầng đá này.

Vân Dương biết thủy tướng khó mà hiệu quả, khẽ động niệm lại vận chuyển công pháp của Thổ Tôn hóa thành thổ tướng, trong nháy mắt liền hòa làm một thể với đá, men theo phiến đã, tìm kiếm biến giới, sau đó dọc theo kẽ hở, một đường xuống dưới.

Cái gọi là tầng thạch, thực ra vẫn là từng khối cá thể độc lập, nếu không, toàn bộ đại lục chỉ có một khối đã thôi sao? Mà nếu như đã không phải là một thể, vậy nhất định có tồn tại khe hở, cũng chính là có khoảng cách.

Mà các loại công pháp, các loại khả năng của hắn, có thể cung cấp cho hắn vô hạn khả năng.

Cứ vậy đâm xuống chừng năm mươi trượng nữa, xung quang đã không còn nhìn thấy đá lớn, chỉ còn lại đám cát đã vụn vụn tinh tế, cùng với từng tầm nước ngầm.

-

Hóa ra không phải những người kia không muốn tìm, mà rõ là không xuống được nữu, hữu tâm vô lực mà thôi, ngay cả thủy tướng của ta còn phải không công mà lui, càng không nói đến bọn hắn…

Vân Dương thầm suy nghĩ: Nơi này, cách mặt hồ khoảng chừng hai trăm trượng, cao thủ bậc nào mới có thể đến được đây? Chỉ riêng tầng đá kia cũng đã là trở ngại lớn lao, khó mà vượt qua nổi…

Nếu quả thực muốn làm được, trước phải rút khô nước trong Thất Tinh hồ, sau đó móc lớp bùn dày mật trượng nữa, lại còn phải xuyên qua tầng đá ngầm cứng rắn này nữa, sau đó, còn phải tiếp tục hướng xuống dưới…

Còn có từng tầng từng tầng đá lớn phía trước…

Hơn nữa, coi như vượt quan toàn bộ những hiểm trở này, vẫn chưa nhất định có thể tìm được điểm mấu chốt, thậm chí có thể chính bởi phá hư tầng đất, khiến cho vĩnh viễn làm mất đi cơ hội thu được tam quang linh khí, thực sự khó mà quyết định để đoạt bảo bên dưới hay không!

- Nhìn khắp thiên hạ, trừ ta ra, chỉ sợ không có bất luận kẻ nào có thể tới được đây, chí ít trong tình huống không phá hư mặt đất mà có thể tới được đây, khẳng định là không có người khác.

Vân Dương cười thầm trong lòng, có chút tự đắc.

Những tiếp đó, hắn liền không cười nữa, thực ra là không cười được nữa.

Bởi tiếp tục hướng xuống trăm trượng, vẫn không thu hoạch được điều gì, nếu không phải năng lượng tam quang hợp dòng vẫn chiếu xuống dưới, Vân Dương còn cho rằng bản thân tìm nhầm phương hướng.

- Tiếp tục như thế, liệu có xuyên qua cả đại lục hay không…

Vân Dương thầm nhủ, một đường tiếp tục hướng xuống.

Rốt cục…

- Tinh Thần Thiết?
Bình Luận (0)
Comment