Ta Là Chí Tôn

Chương 888

Trong lúc nhất thời, hai người động thời toàn lực vận thần công, hai cỗ khí tức vốn bị kiềm chế lâu ngày lập tức phóng lên tận trời.

Từng đợt ánh sáng nhũ bạch dật tán từ thân thể hai người.

Phạm vi mấy chục trượng, như biến thành một mảnh mộng ảo, vô hạn mỹ lệ.

Hai cỗ khí thế cường đại xông thẳng lên không trung, cường thế xuyên phá vân tiêu, áp đảo hoàn vũ.

Giờ khắc này, hiển nhiên đang triệu hoán thứ gì đó…

Mây trắng từ từ biến mất, vạn dặm trời quang.

Nhưng mà khoảng không sáng sủa này chỉ duy trì trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi.

Sau một cái nháy mắt, mây đen từ khắp nơi như vạn mã bôn đằng lao tới, không trung dần vang những tiến lôi bạo ngột ngạt.

Thiên uy mênh mông bao phủ lấy toàn bộ Thiên Huyền đại lục, không đâu không nghe thấy.

Giờ khắc này, toàn bộ sinh linh trên địa lục cùng kinh hãi ngẩng đầu nhìn lên trời.

Cảnh tượng như tận thế giáng xuống, có thể nói là cổ kim hiếm thấy.

Mây đen vần vũ, từ tận chân trời, kéo tới trên đỉnh đàu chỉ trong nháy mắt!

Phải biết, khoảng cách này phải dùng vạn dặm làm hàng đơn vị, tuyệt không phải ngắn ngủi có thể xong.

Thế nhưng tốc độ mây đen kéo tới lại thực sự nhanh như vậy, cho dù Vân Dương hóa thân vân tướng, dùng tốc độ cao nhất để di chuyển cũng không thể nhanh được như thế!

Mây đen bốn phía, tựa như đội quân có kỷ luật nghiêm minh nhất đang được triệu tập.

Chỉ trong nháy mắt, đã hội tụ giữa không trung, từ khi tinh không vạn lý, đến khi mây đen dày đến mức không nhìn thấy năm ngón tay, trước sau cũng chỉ có mấy chục hơi thở!

Đầu nay tới nay, chuyện như thế đã diễn ra vài lần, thế nhưng quy mô thanh thế lớn như lần này, lại thực chưa từng có.

Đỉnh Thất Tinh sơn.

Cuồng phòng gào thét quét qua, vố số đại thụ cắm rễ sâu trong núi cũng bị nhổ bật gốc, phiên diêu rung chuyển, không biết bị thổi đi đâu.

Vân Dương cùng Kế Linh Tê đứng thẳng trên đỉnh, sừng sững bất động, hai mắt sáng lấp lánh.

Huyền Hoàng giới!

Chúng ta đến đây!

Mãi cho đến hôm nay, Huyền Hoàng giới vẫn luôn là tồn tại thần bí khó lường với tu giả Thiên Huyền đại lục, rất ít truyền thuyết về Huyền Hoàng giới lưu lại ở đại lục này. Mà hiện tại, thế giới thần bí này, sắp mở cửa với hai người, để hai người tự mình trải nghiệm.

Mây đen càng lúc càng dày, sấp chớp bắt đầu thỏa thích tàn phá không trung, khí tướng sâm nhiên.

Thiểm điện lít nha lít nhít đan thành một mảnh lôi võng, quang mang mãnh liệt, khiến người trợn mắt mà như mù, khó mà nhìn thẳng.

Tiếng sấm vang lên liên miên không dứt, tựa như trống trận tới từ Viễn cổ, từng tầng từng tầng, trùng trùng điệp điệp, hoàn toàn không tiết chế, từ xa đến gần, đinh tai nhức óc, sau mọt chốc, mưa lớn trút xuống, rầm rầm như thiên hà đảo ngược.

Cùng lúc, giữa không trung đột nhiên xuất hiện hai con mắt to lớn, một con mắt nhìn Vân Dương, một con mắt nhìn Kế Linh Tê.

Dù hai người có tu vi sâu xa, nhưng chưa từng trải qua cái gọi là phi thăng, cho nên chỉ có thể bình tĩnh, chờ biến hóa tieepssau.

- Nghe nói yêu quái muốn thành tiên, đều phải chịu thiên kiếp tẩy lễ, mới có thể thu được thuế biến…

Ánh mắt Kế Linh Tê có chút sợ hãi:

- Có phải chúng ta cũng sẽ bị thiên kiếp đánh không a…

Vân Dương không chắc chắn lắm:

- Cái này, không thể nào chứ?

Lời còn chưa dứt, hai đạo lôi điện đã ngang nhiên bổ xuống, mục tiêu trực chỉ đỉnh đầu hai người, hung tợn bổ xuống!

Kế Linh Tê thấy thế, nhất thời kinh hô một tiếng, cái gọi là thong dong bình tĩnh lập tức không còn sót lại chút gì.

Một tiếng ầm vang, dưới lần tẩy lễ đầu tiên, tóc hai người biến biến thành ổ gà.

Đây vẫn chỉ là mới bắt đầu, một đạo lại một đạo thiên lôi bắn xuống, càng lúc càng thô to, sắc điệu cũng ngày càng đậm, ban đầu chỉ lớn chừng đồng xu, màu sắc trắng sáng, sau dần to như cổ tay, bắp chân, màu đỏ, màu tím… uy năng càng lúc càng mạnh…

Đối mặt với thiên kiếp tẩy lễ, hai người hoàn toàn không có kinh nghiệm, cũng chưa từng gặp qua tình huống tương tự, thậm chí còn chưa hề nghe qua truyền thuyết tương quan.

Cho nên lúc mấu chốt này, không có bất cứ khái niệm né tránh chống lại nào, còn sợ nếu tránh qua, lại thành thất bại, thế là hai tên sơ ca đều ngây ngô sừng sững đứng đó, không nhúc nhích mặc cho thiên lôi tẩy lễ.

Chỉ vận khởi tu vi, bảo vệ tâm mạch.

Kế Linh Tê thì không sao, nàng có hồng quang hộ thể, vạn kiếp bất xâm, ảnh hưởng mà những đạo thiên lôi này có thể tạo cho nàng, nhiều lắm cũng chỉ bằng với gãi ngứa, thậm chí ngay cả cảm giác gãi ngứa cũng không có.

Nhưng cái cảm giác gãi ngứa do uy lực yêu kém kia, lại không thể công phá khí kình hộ thân của nàng, cho nên đương nhiên không có bất cứ cảm giác gì…

Nhưng Vân Dương thì khác, hắn thực sự rất thê thảm.

Bị động đón vạn lôi tẩy lễ, chỉ dựa vào kình khí hộ thể để chống lại, tựa như hạt cát trong sa mạc, nỗ lực duy trì một lát liền chịu hết nổi, toàn thân bị đánh tới da tróc thịt bong, toàn thân khét lẹt.

Trong mưa to gió lớn, Kế Linh Tê ở gần lập tức ngủi được một mùi thịt nướng… nhịn không được mà hít một hơi.



Sau nửa ngày…

Lôi điện mới kết thúc, trời lại sáng sủa.

Vân Dương chèo chống tới hiện ại, chỉ có một cảm giác: Từ đầu đến chân, tựa như một khối sắt bị đặt trên thớt rèn, tất cả xương cốt, gân mạch đều được tôi luyện…

Lôi điện kết thúc hồi lâu, Vân Dương vẫn co quắp nằm trên đất, không phải hắn không chịu nổi, mà là toàn thân trển dưới đều thấy nhẹ nhõm dị thường, lúc này không thoải mái nằm một chút, thực sự có lỗi với bản thân a…

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương vô thức thở ra một ngụm khí.

Chỉ thấy một cỗ khói đen từ miệng lượn lờ dâng lên, lóe sáng như kỳ quan…



Hai người sống sót sau tai nạn, nhìn nhau một cái, đều thấy được thần sắc nhẹ nhõm trong mắt đối phương, mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, ân cần hỏi thăm. Đột nhiên, giữa thiên địa vang lên tiếng nhạc du dương.

Âm điệu như gần như xa, rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như có vô số tiên tử đang nhảy múa trên trời, suy tư vô hạn.

Lập tức, giữa không trung xuất hiện hai cánh cửa hoàng kim rực rỡ, tựa như hai cái mặt trời, tản mát ra vạn đạo hào quang, chiếu sáng hoàn vũ.

Đại môn mở ra.

Thất thải hào quang chiếu rọi, quanh quẩn bên cạnh hai người.

Vân Dương lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thư sướng.

Ngay khi thất thải hào quang chiếu xuống, Vân Dương lập tức cảm thấy thương tổn do thiên kiếp mang lại lập tức biến mất không thấy, vết thương chằng chịt khiến người nhìn mà giật mình cũng phục hồi lại như cũ!

Lấy kinh lịch của hắn, lại có sinh mệnh chi khí của Lục Lục có tác dụng liệu thương, nên hắn cũng không để ý tới thương tổn trong ngoài lắm, nhận lôi kiếp tẩy lễ, tố chất thân thể tăng trên diện rộng, như vậy bỏ chút đại giới thì cũng là vật siêu giá trị, mà hiện tại, thất thải hào quang chiếu rọi, lại khiến thương thế khôi phục toàn bộ, càng thêm như dệt hoa trên gấm.

Thậm chí, từ trong thất thải hào quang, Vân Dương còn cảm nhận được một thứ tựa như đại đạo vết tích, khiến hắn ngộ được rất nhiều.

Người tương đối cảm thấy ngoài ý muốn, lại chính là Kế Linh Tê, trên người nàng vốn không có tổn thương đáng nói, cho nên trực tiếp nhảy qua quá trình khôi phục, tiến tới hoàn toàn hấp thu thất thải hào quang…

Ban đầu Vân Dương còn sợ hộ thể hồng quang quá mức bá đạo, ngay cả thất thải linh quang cũng sẽ bị ngăn ở ngoài, nhưng xem ra là hắn đã quá lo lắng, hộ thể hồng quang tự có phán đoán với ngoại lực xâm nhập, cho nên những ngoại lực hữu ích vô hại với Kế Linh Tê, nó hoàn toàn không ngăn cản!

Ừm, không đúng, rõ ràng là hắn cũng không hề tổn hại gì cho Kế Linh Tê, chỉ nhẹ nhàng hôn một cái, thế mà cũng gặp phải phản phệ, như vậy là sao?!

Phi, không nghĩ nữa, nghĩ là lại thấy phiền muộn!

Sau một chốc, đợi thất thải linh quang tán đi hết, hai cánh cửa lớn trên không trung tự phát ra hấp lực cực đại, lấy tu vi hiện tại của hai người, vẫn hoàn toàn không có sức chống lại, chậm rãi được kéo bay lên, thẳng tới hai phiến đại môn vàng óng.

Cùng lúc đó.

Trên bầu trời đột nhiên hiện bốn chữ lớn.

“Thiên Địa Huyền Hoàng!”

Bốn chữ lớn, chiếu sáng muôn phương.

- Vân Dương!

Từ sâu trong tâ Kế Linh Tê, đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc không nỡ nồng đậm, giữa không trung nghẹn ngào kêu lớn.

- A! Ta đây!

Vân Dương kêu lên:

- Ngươi phải bảo trọng, nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, mọi thứ đều phải cẩn thận.

Kế Linh Tê thận trọng gật đầu, nước mắ chảy xuống:

- Ngươi phải sống thật tốt, ta sẽ đi tìm ngươi!

- Ta cũng sẽ đi tìm ngươi, chúng ta hẹn gặp lại ở Huyền Hoàng giới.

Mắt thấy càng lúc càng tới gần đại môn, thanh âm Kế Linh Tê đột nhiên nhanh gấp mấy lần:

- Ngươi nhất định phải thành thật đó, ở Huyền Hoàng giới, không cho phép trêu chọc nữ tử khác, coi như có nữ nhân thích ngươi, ngươi cũng phải coi như không nhìn không thấy, càng không được làm chuyện có lỗi với chúng ta, không được anh hùng cứu mỹ nhân, tới đó ngươi nhất định phải bôi xấu bản thân lại, không cho…

Lời không cho phép cuối cùng còn chưa nói ra, đã bị hút vào trong hoàng kim đại môn, cứ thế biến mất không thấy.

Thậm chí còn không kịp nghe Vân Dương trả lời khẳng định.

Kỳ thực Vân Dương cũng không trả lời.

Trong cái lúc này rồi, còn nghe nhiều điều cấm kỵ như vậy, mặt mũi người nào đó tràn đầy ngơ ngác, đang muốn há miệng đáp lại: “…”

Chỉ tiếc còn chưa nói ra, đã bị hút vào trong hoàng kim đại môn!

Hai người tiến vào đại môn, hai cánh cửa lớn ầm ầm đóng lại, biến mất khỏi không trung Thiên Huyền đại lục.

Gió ngừng mưa tạnh.

Mây đen lui tán.

Hai đạo cầu vồng vắt ngang thiên địa.

Một đạo kéo từ đông tới tây, một đạo kéo từ nam tới bắc.

Hòa lẫn cùng nhau, mỹ lệ vô hạn.



Đại nghiệp thống nhất của Ngọc Đường, cứ thế oanh oanh liệt liệt mà bắt đầu, chư quốc còn lại vốn đã suy kiệt, lại càng không có bao nhiêu ý định kháng cự, Ngọc Đường cường thế quét ngang, thế như chẻ tre tiến thẳng.

Mùa xuân năm tới, Tây tuyến Đại Nguyên soái Vương Vân Chú suất quân đánh tới tòa đại thành cuối cùng của Tử U, Tử U đế quốc triệt để bị bình định, biến thành bụi bặm trong lịch sử, toàn bộ Tử U đế quốc nhập vào bản đồ Ngọc Đường.

Mùa hè, Thiết Tranh đem ba mươi vạn binh mã, đánh vào Thiên Tứ đô thành, Thiên Tứ diệt.

Vẻn vẹn chỉ thêm một tháng, Đại Nguyên ở phương nam cũng diệt.

Phq cùng Vân Tiêu Dao ác chiến Đông Huyền, mãi cho đến khi trời bắt đầu hạ tuyết, Đông Huyền mới bắt đầu lộ rõ vẻ suy tàn, quốc chủ Đông Huyền tự mình ngự giá thân chinh, tự thân tới chiến trận, lại vẫn không thể vãn hồi bại cục, tháng ba năm sau, Đông Huyền quốc chủ băng hà trong quân, Đông Huyền liền diệt.

Mong đợi minh chủ Đông Huyền thống nhất thiên hạ mấy chục năm trời của Hàn Sơn Hà, từ hôm nay chính thức thành không tưởng!

Sau đó Vân Tiêu Dao suất lĩnh đại quân, cùng Thiết Tranh chia làm hai đường, giết vào thảo nguyên.

Ngọc Đường quân lâm thiên hạ.

Mấy đứa nhỏ được Vân Dương chỉ điểm, sau đó đều lập được đại công, trở thành người có quyền cao chức trọng, cống hiến không nhỏ cho phồn vinh của Ngọc Đường. Hàng năm, đến ngày mà Vân Tôn quyết chiến Thiên Huyền nhai, mấy người đều tụ lại một chỗ, uống rượu tưởng nhớ.

Bảo Nhi, ừm, hoàng thái tôn Ngọc Càn Khôn, cùng mấy đứa nhỏ Thượng Quan gia cùng nhau lớn lên, bất kể ai làm đến vị trí nào, hàng năm đều bỏ ra một ngày chạy đến Vân phủ, tụ tập một bữa, quậy phá một trận.

Ngày này, không có Quân Thần, chỉ có huynh đệ.

Hoàng đế Bệ hạ cùng mấy người Thu Kiếm Hàn, cũng không hề quên Vân Tôn đại nhân từng lập công lao hãn mã, đặt vững căn cơ cho Ngọc Đường thống nhất thiên hạ.

- Ghi chép tỉ mỉ lại!

- Tất cả những chuyện của Vân Tôn, không cần tỵ húy, hết thảy viết cẩn thận rõ ràng.

- Chiếu cáo thiên hạ.

- Vân Tôn đạp phong vân mà đến, cuối cùng cũng đạp phong vân mà đi.

- Triệu tập sĩ tử khắp thiên hạ, viết sách lập truyền cho Vân Tôn đại nhân, lưu truyền hậu thế.

Phong Vân, liền trở thành đại danh từ cho Thiên Mệnh chi chủ.

Từ đó về sau, phàm là có kẻ nào tự nhận là Thiên Mệnh chi chủ, đều sẽ phải nhận lấy một câu trào phúng.

- Muốn xưng Thiên Mệnh chi chủ, phải xem Phong Vân có tới hay không!



Chuyện ở Thiên Huyền đại lục, Vân Dương đã buông hết toàn bộ.

Mà giờ khắc này, chuyện thứ nhất mà hắn gặp phải ở Huyền Hoàng giới… lại khiến hắn rối loạn không thôi.

Ta, ta thấy cái gì vậy?
Bình Luận (0)
Comment