Ta Là Chí Tôn

Chương 910

Mặc dù Sử Vô Trần cũng biết tình hình như vậy quá nửa là ngẫu nhiên, có người thành lập môn phái bên trên, căn nguyên tất cả đều do trùng hợp. Nhưng kết quả hiện giờ là địa mạch mình đang sử dụng lại bị di dời, bản thân cũng bị giày vỏ, sau này lại không thể sử dụng địa mạch này để hồi phục nữa, càng không nói tới chuyện luyện công tu hành tiến bộ vân vân…

Bị rất nhiều tâm tư tiêu cực như vậy ảnh hưởng, Sử Vô Trần chỉ tức tối muốn chết, giận không nhịn nổi.

Ta tìm được một chút hy vọng đó dễ lắm sao?

Sau khi cơn chấn động này qua đi, việc đầu tiên Sử Vô Trần làm chính là chui ra ngoài. Đầu tiên là chui ra ngoài tính sổ, thứ hai, hắn biết tất cả các môn phái khi mới xây dựng đầu tiên đều phải bố trí đại trận hộ sơn!

Nếu đợi đến lúc đối phương bố trí xong đại trận, dẫn động trận lực tương ứng gia cố ngọn núi, như vậy… bản thân mình không chỉ không còn hy vọng báo thù, thậm chí có thể còn không ra được!

Trực tiếp bị khoá dưới đất!

Cho nên hắn liều mạng chui ra ngoài, ngay khi Vân Dương vừa định bắt tay vào bày trận thì ra được ngoài mặt đất.

Vân Dương trợn mắt nhìn, có là ai nhìn mặt đất đang bằng phẳng, sau một loạt tiếng nổ lại chui ra một người cũng không khỏi kinh hãi.

- Ngươi là ai? Vì sao chui vào khu vực của ta?

Sử Vô Trần chửi ầm lên:

- Con mẹ nó, ngươi còn dám hỏi ta là ai? Ta mới phải hỏi ngươi là ai chứ! Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám quấy rối việc tu luyện của ta, ngươi đáng tội gì?

Ta quấy rối việc tu luyện của ngươi?

Thế này là sao?

Vân Dương cảm giác kẻ trước mặt mặc dù toàn thân cực kỳ bẩn thỉu, nhìn không rõ gương mặt nhưng có vẻ tuổi tác không lớn, chỉ là không hiểu vì sao lại cực kỳ tức giận với mình như vậy.

Ta làm gì ngươi nào?

Hai người kẻ qua người lại một phen, nói xong mọi chuyện rốt cuộc hiểu được lập trường của nhau và nguyên nhân biến cố này, không khỏi cùng mê muội. Trên đời này còn chuyện trùng hợp như vậy ư? Trên truyện cũng chẳng viết vậy!

Mình chọn thành lập môn phái tại đây thế mà lại suýt đè chết tên này?

- Ngươi thành lập môn phái thì thành lập, cái này không liên quan tới ta, nhưng ngươi chọn chỗ này làm gì?

Mặc dù đã hiểu rõ tiền căn hậu quả nhưng cơn giận của Sử Vô Trần vẫn chưa tiêu tan:

- Người nào lập môn lập phái chẳng tại nơi thích hợp phát triển giao thông, vị trí địa lý ưu việt? Tối thiểu cũng phải chọn gần thành thị cho dễ làm việc? Ngươi lại đi chọn rừng sâu núi độc, ngươi tưởng mình là môn phái ẩn thế hay sao?

Vân Dương ho khan một tiếng nói:

- Vị này… Sử huynh, ta thành thật tiếc nuối và xin lỗi về việc ngươi gặp phải. Nhưng người không biết không có tội, vừa rồi tiểu đệ chỉ vô tình làm vậy thôi tuyệt đối không phải cố ý, xin ngài rộng lòng tha thứ. Còn ta thành lập môn phái ở đây đương nhiên có suy tính riêng rồi, chuyện này không cần báo cáo tỉ mỉ với các hạ rồi!

Sử Vô Trần xoẹt một tiếng rút kiếm khỏi vỏ lớn tiếng nói:

- Quy củ giang hồ, cường giả là vua, nắm tay ai lớn người đó có lý. Ngươi thắng thì là ta sai, ta lập tức quay đầu đi ngay. Nhưng nếu ngươi thua thì mau mau bồi thường tổn thất địa mạch của ta đi! Ta không cần tính mạng ngươi, xéo đi nơi khác lập môn phái đi!

Vân Dương cực kỳ hứng thú quan sát kẻ trước mặt.

Gã này quả có chút nguyên tắc, hơn nữa còn rát thức thời, không hề hùng hổ doạ người mà vẫn lưu chỗ cho người ta thương lượng, cái này thật đáng quý.

Vân Dương nói:

- Tu vi của ngươi ra sao?

Sử Vô Trần cả giận nói:

- Nếu ta khôi phục tu vi ban đầu ngươi nghĩ mình có tư cách nói chuyện trực tiếp với ta như vậy sao? Nhưng cho dù kinh mạch của ta giờ đã bị hao tổn phong bế, thương thế chưa hồi phục, chiến lực mười không còn một vẫn có sức dánh với ngươi. Thằng nhãi kia, lần này cho ngươi chiếm lợi đấy!

Vân Dương gật đầu nói:

- Các hạ nói vậy đủ thấy rất thẳng thắn, ta cũng rất thích. Đối chiến đơn thuần như vậy chẳng bằng đánh cược một phen, luận xem thắng thua thành bại ra sao.

Sử Vô Trần nói:

- Đánh cược ra sao? Đặt cược thế nào?

Vân Dương cười nói:

- Đã nói đánh cược đương nhiên phải cược cả tiền đồ vận mệnh cua rnhau rồi. Nếu các hạ thua phải lập tức gia nhập môn phái của ta, không được rời bỏ, vĩnh viễn không đổi. Nếu ta thua, ngoại trừ chữa trị địa mạch, chắp tay nhường lại nơi này, ta cho ngươi thêm một viên Tử Cực Thiên Tinh, được không?

Nói xong câu này, Vân Dương sắc mặt lạnh lùng chăm chú quan sát đôi mắt Sử Vô Trần.

Vân Tôn đại nhân giờ thân cô thế đơn, đang không đợi kịp muốn chiêu binh mãi mã, tên này lại trùng hợp đưa tới cửa, đương nhiên phải thử mời chào rồi.

- Tử Cực Thiên Tinh?

Sử Vô Trần nghe vậy hai mắt sáng bừng lên, không nhịn được liếm môi một cái.

Nếu có Tử Cực Thiên Tinh hỗ trợ, mình còn cần địa mạch làm gì?

Suy nghĩ xoay chuyển, lòng tham lập tức nổi lên khó lòng kiềm lại nhưng vẫn hỏi kỹ:

- Ngươi có Tử Cực Thiên Tinh? Ngươi đặt cược nó thật chứ?

Vân Dương thản nhiên:

- Nếu không có thì làm sao đặt cược được?

Sử Vô Trần trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu vậy chúng ta không cần đánh, chỉ cần ngươi cho ta một viên Tử Cực Thiên Tinh, ta không làm phiền ngươi nữa, việc này dừng ở đây coi như xoá bỏ. Được không?

Vân Dương nói:

- Không được, xử lý như vậy hoàn toàn là ta bỏ của ra, hoàn toàn không công bằng. So với đề nghị của ngươi ta muốn đánh cược hơn… Chẳng lẽ ngươi sợ thua?

Sử Vô Trần mỉm cười tự phụ nói:

- Mặc dù ta có thương tích trong người, chiến lực không còn đầy đủ nhưng nhãn lực kinh nghiệm vẫn còn. Tu vi ngươi kém ta quá xa, tranh đấu như vậy nào công bằng gì. Nếu ta thật sự đả thương ngươi rồi lấy Tử Cực Thiên Tinh của ngươi chẳng những khiến ta thành người không tốt, ta cũng không đành lòng. Chẳng bằng ngươi cho ta một viên Tử Cực Thiên Tinh, chúng ta kết giao bằng hữu, không cần đánh đánh giết giết nữa… Nếu không ta nhận lời làm một việc cho ngươi. Sau này nếu ngươi có gì cần có thể mời ta tới giúp, chỉ cần ta làm được tuyệt đối không từ chối, sao nào?

Vân Dương híp mắt lại nói:

- Vẫn không được, còn chưa đáu với nhau đừng luận thắng bại vội. Làm sao ngươi biết sẽ là ngươi thắng ta thua, nếu lúc đó ngươi thật sự đả thương ta, vậy chứng minh ta thua cuộc, ngươi cũng xả giận. Như vậy vừa cầm được địa mạch vừa lấy được Tử Cực Thiên Tinh, sao lại không làm? Ta nhất quyết muốn cược, có thua cũng không oán!

Sử Vô Trần cả giận nói:

- Tiểu tử nhà ngươi làm sao lại cố chấp như vậy, ngươi quấy rối việc chữa thương của ta, ta tức giận cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng ta đã thông cảm cho ngươi không biết ta ở dưới rồi, cho dù tức giận cũng không làm gì quá đáng. Mặc dù đòi một viên Tử Cực Thiên Tinh bồi thường cũng hơi quá thật,nhưng dẫu sao ta cũng là tu giả cấp Thánh, còn hứa làm cho ngươi một việc, đâu tính là chiếm lợi của ngươi. Chẳng lẽ ngươi nhất định muốn ta đánh ngươi một trận? Sử Vô Trần ta tự thấy bản thân không phải người không nói lý, không làm nổi việc này!

Vân Dương gật đầu:

- Thì ra là thế, các hạ thật cao thượng.

Vân Dương không khỏi càng thêm hứng thú đối với người này.

Hắn đưa Tử Cực Thiên Tinh ra chỉ là muốn thăm dò tâm tính người này. Vân Dương không phải ai cũng nhận, nếu người này nổi lên ý ác… Vậy bất luận tu vi đối phương cao minh đến đâu, cho dù quỳ xuống cầu xin, hắn cũng không cho phép gia nhập Cửu Tôn phủ.

Nhưng biểu hiện của người này mặc dù tham lam nhưng lại tự khắc chế, ranh giới trong lòng cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không vượt qua.

Điểm này Vân Dương cực kỳ tán thưởng.

Lúc này có suy nghĩ rất muốn thu người ngày dưới trướng.
Bình Luận (0)
Comment