Ta Là Chí Tôn

Chương 967

Vân Dương đầu óc tỉnh táo lại, đột nhiên hiểu ra, hoá ra toàn bộ những hành động trước đó của Đổng Tề Thiên là định trợ giúp mình tiến thêm một bước dài!

Trước đó mặc dù mình từ chối điều kiện tăng một cấp của Đổng Tề Thiên, nhưng Đổng Tề Thiên vẫn kiên quyết thực hiện ý mình, còn sử dụng cách thức cực kỳ cực đoan này, dùng uy áp cường hoành của bản thân tạo thành áp lực khổng lồ sau đó đột ngột thu tay, khiến cho mình tiếp xúc với nguy cơ sinh tử, theo bản năng cầu sinh, cuối cùng nhanh chóng đột phá, đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới.

Dụng tâm tới vậy quả nhiên hết lòng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm!

Lúc đầu Vân Dương đã tới Tôn Giả đỉnh phong, khoảng cách đột phá chỉ thiếu một cơ hội, hoặc nên nói là một thời cơ phát động mà thôi.

Mà điểm này Đổng Tề Thiên cũng hiểu, nếu không hắn đã không đưa ra đao khách như vậy.

Nhưng thời cơ phát động này nói thì dễ nhưng thật sự thực hành lại khó như lên trời, bao người chỉ thiếu sót thời cơ đấy nhưng cả cuộc đời đều kẹt lại tại cảnh giới này, mãi tới chết cũng không thể lên được cảnh giới cao hơn, cảm thụ tư vị xông phá cách biệt tiên phàm!

Tu hành huyền khí, Tôn Giả thăng cấp thành Thánh Giả trước nay luôn là cánh cửa cực kỳ quan trọng.

Đúng như bốn chữ: Tiên phàm cách biệt!

Vượt qua, ngươi chính là tiên!

Không thể vượt qua, vẫn là phàm tục, không thể thành tài!

Đổng Tề Thiên lấy tu vi ngập trời đột nhiên đè ép, ép tất cả tiềm lực của Vân Dương bắn ngược mức độ cực hạn.

Sau đó hắn lập tức thu tay.

Để Vân Dương tự đột phá!

Thủ đoạn như vậy mặc dù nhiều người biết nhưng thật sự áp dụng được, lại thật sự hữu hiệu, trên đời này quả thật không nhiều.

Vân Dương cũng không nói lời cảm kích, thẳng thắn nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý vận hành huyền khí, củng cố cảnh giới, không dám chậm trễ chút nào.

Một hồi lâu sau, trên người Vân Dương bốc lên một làn sương màu tím bừng bừng, ngưng tụ không tan trong gió núi cuồn cuộn, loé sáng như kỳ quan.

Ánh mắt Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương vốn đầy vui mừng bỗng nhiều thêm vẻ kinh ngạc!

- Sương mù màu tím? Sao lại là sương mù màu tím? Chẳng phải sương mù màu trắng ư? Vân Dương xảy ra chuyện gì à?

Một lúc lâu sau, làn sương màu tím rốt cuộc mới tản đi.

Vân Dương thở một hơi dài, mặc dù vô thanh vô tức nhưng như ẩn hàm tiếng long ngâm, dư vị kéo dài.

Hắn chậm rãi đứng lên:

- Đa tạ!

Vân Dương không phải người ngu, ngay khi đột phá hắn đã hoàn toàn hiểu hành động của Đổng Tề Thiên!

Thủ pháp này trước đó không thể nói được, cũng chỉ có thể dùng một lần, cực kỳ khó lặp lại, cho nên một tiếng đa tạ này chắc chắn phải thốt lên!

Đổng Tề Thiên thản nhiên cười, thần thái tiêu điều nói:

- Không cần khách khí. Ta chỉ hy vọng, nếu có ngày… Cho dù ngươi cũng đối mặt với… ừm, đại địch, sẽ không như ta.

- Tự thân có thực lực càng cao.

Đổng Tề Thiên chắp tay tiến lên, giọng nói thê lương:

- Hơn nữa có thể giữ vững… thứ mình muốn giữ…

- Được.

Vân Dương đã hiểu ý mà Đổng Tề Thiên không nói ra: giang hồ này, thực lực vi tôn!

Bất kể ngươi chính nghĩa ra sao, chính trực thế nào, thiện lương thế nữa, quang minh lỗi lạc đến đâu, nhưng… không có lực lực, cũng không có công bằng.

- Thực lực!

Đổng Tề Thiên thở dài:

- Thực lực…

Nếu có thực lực, sao mình lại bị giam trong lòng núi tận 4100 năm?

- Đổng tiền bối, năm đó trước khi ngài bị phong cấm, thực lực lên tới cấp độ gì?

Vân Dương tò mò hỏi.

Đổng Tề Thiên lạnh lùng cười nói:

- Ta đã rơi xuống cảnh này rồi, còn nói thực lực gì chứ…

Lại lảng tránh đề tài này.

Hai người vừa nói vừa tiếp tục đi về phía Cửu Tôn phủ. trên con đường này quả thật gặp không ít người của Thương Ngô môn, nhưng cả hai vẫn bình thản lạnh nhạt đi qua.

Vân Dương biết nội tình nhưng không muốn sinh thêm chuyện, vẻ mặt vẫn tự nhiên trấn tĩnh thong dong. Còn Đổng Tề Thiên càng không kiêng kỳ, càng không để những người đi qua trong lòng.

Ngoài ra, bọn họ còn gặp không ít người đang lùng bắt Không Cướp Trời, nhưng người bình thường căn bản không dám tới tìm phiền toái, dám tới làm phiền cơ bản đều bị Đổng Tề Thiên một tay đánh bay.

Dọc đường này, Vân Dương không thấy Đổng Tề Thiên ra tới chiêu thứ hai.

Vẫn luôn là...

Một cái bạt tai!

Lại một bạt tai!

Một bạt tai đã biến người trúng chiêu thành kẻ biết bay trên không trung.

Một đường đi thẳng, bất kể đối phương tu vi ra sao đều một bạt tai xong việc, gọn gàng lại hoàn toàn không chút hậu hoạn.

Vân Dương nhìn người trúng chiêu, cái bạt tai kia ít nhất cũng đánh hắn văng tới mười dặm, còn sống hay chết, Đổng Tề Thiên không chịu trách nhiệm. Chết cũng là đối phương không may, còn may mắn không chết đương nhiên cũng hiểu rõ chênh lệch song phương, nào dám lỗ mãng?

Phương thức chiến đấu độc đáo này khiến Vân Dương cảm giác mở rộng tầm mắt.

- Thật sự là cao thủ, vượt xa đẳng cấp ta biết!

Cửu Tôn phủ đã ngay trước mặt.

Các xa mấy chục dặm, Đổng Tề Thiên ngóng nhìn trụ sở Cửu Tôn phủ khí tượng sâm nghiêm, miệng khen không dứt lời.

- Không tệ không tệ! Xem ra môn phái ngươi rất cường thịnh. Không nói cái khác, chỉ riêng đại trận hộ sơn lão phu quả thật chưa từng gặp. Trong đó ẩn hàm huyền cơ, chuẩn mực sâm nghiêm, đan xen tinh tế, linh khí càng nồng đậm tới thường nhân khó mà tưởng tượng nổi. Thân là môn phái còn chưa thu được Thiên Vận Kỳ thật sự đã là đỉnh phong, đáng quý, đáng quý.

- Địa thế nơi đây cũng tốt, dễ thủ khó công chỉ là phụ, dãy núi tạo thành thế chân vạc hô ứng cùng đại trận hộ sơn, hỗ trợ lẫn nhau, gia tăng uy lực, quả thật không tệ.

- Xem ra môn phái nhà ngươi quả thật nhân tài đông đúc.

- Có tướng tàng long ngoạ hổ!

- Trước ngươi còn than còn khóc với ta, nói cả môn phái chỉ có hai ba người, rốt cuộc là khiêm tốn hay không muốn bại lộ nội tình?

Càng quan sát kỹ càng, Đổng Tề Thiên càng cảm giác nơi này thật bất phàm.

- Mặc dù mới khai môn lập phái, nhưng khí vận quả thật dày đặc, đã ẩn ẩn có dị tượng ngất trời rồi!

- Cửu Tôn phủ, nếu có tên này chắc phải chín người liên thủ sáng lập môn phái chứ?

Đổng Tề Thiên tấm tắc lấy làm lạ:

- Ngươi là lão đại Cửu Tôn phủ? Vậy ngươi nói cho ta mau, cơ nghiệp này ai mua giúp ngươi? Quả thật không tệ, lão phu xem kỹ, tự hỏi đổi chỗ khác khó lòng làm được, mặc cảm không bằng.

Vân Dương gượng cười:

- Chẳng qua là cơ nghiệp nho nhỏ, không đáng nhắc tới.

Đổng Tề Thiên lắc đầu:

- Đây mà là cơ nghiệp nho nhỏ? Cho dù Thánh Tâm Điện khi mới thành lập khí tượng chưa chắc đã sánh được với chỗ ngươi…

Vân Dương cười ha hả:

- Quá khen quá khen, cũng tàm tạm thôi, ha ha ha ha…

Đổng Tề Thiên nghe giọng tên này có vẻ đắc ý, lập tức ngừng khích lệ, nhìn hắn khinh bỉ:

- Ngươi nói trước đi, cần ta làm gì. Ta phải nói trước chỉ mười việc thôi đấy, xong mười việc ngươi ta như người qua đường.

Vân Dương nói:

- Còn giết mười người với tài nguyên lên đến Thánh Giả cấp ba đấy…
Bình Luận (0)
Comment