Ta Là Chí Tôn

Chương 973

Rạng sáng.

Trời còn chưa sáng.

Bốn người đã bị kéo dậy, miệng mỗi người bị lấp bởi một viên đan dược, sau đó Đổng Tề Thiên ra lệnh một tiếng, phong bế linh thức, phong bế đan điền, cuối cùng trực tiếp phong bế lực thức, cưỡng chế mỗi người gánh 300 bắt đầu chạy bộ vòng quanh.

Cảm giác này kể cả Vân Dương cũng lần đầu trải qua.

Phong bế lục thức, phong bế thần thức cùng đan điền, đó là không nhìn thấy, không ngửi thấy,không nghe thấy, đánh mất tất cả các giác quan...

Đây là một thể nghiệm kỳ lạ.

Mãi tới khi bốn người chạy tới suýt tắt thở, Vân Dương mới tạm dừng hoạt động buổi sáng. Đúng vậy, chỉ là tạm dừng, vì hắn cột thêm trên cánh tay, bắp chân bốn người dụng cụ nặng vài trăm cân, bắt đầu luyện tập chiêu số quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, bộ pháp...

Mỗi quyền mỗi cước đều phải vận hết khí lực toàn thân mới có thể đảm bảo hoàn thành chính xác.

Về phần thời gian nghỉ ngơi lại càng thô bạo: Luyện tập tới ngất thì được tạm nghỉ.

Đúng vậy, vẫn chỉ là tạm, ai ngất Đổng Tề Thiên sẽ phụ trách cứu tỉnh, sau đó chỉ cho nghỉ một khắc đồng hồ, rồi… lại tiếp tục!

Vân Dương đã không để ý, không quan tâm những người khác luyện ngất mấy lần. Hắn chỉ biết mình cứ luyện, cứ luyện, cứ luyện… Tới giờ chắc đã ngất tới bảy tám lần?

Lại thêm hai lần ngất nữa...

Đột nhiên đan điền rung động, Đổng Tề Thiên buông phong bế đan điền nhưng vẫn phong kín lục thức như trước:

- Giờ bắt đầu vận chuyển cơ thể, toàn tân toàn ý tu hành công pháp huyền khí bản thân, dùng tốc độ nhanh nhất vận chuyển huyền khí!

- Dùng tốc độ cao nhất để đan điền phồng lên tới giới hạn. Sau đó dốc hết sức lực cả đời ra tấn công về phía trước.! Đem tất cả huyền khí thả hết ra ngoài chỉ trong một lần!

- Phải để huyền khí trong đan điền trống rỗng như sáo trúc sau khi công kích!

...

Bốn người không chứng kiến được phía trước chính là bản thân Đổng Tề Thiên.

Điểm tấn công của bốn người đều là bản thân hắn!

Đổng Tề Thiên không tốn chút sức thoải mái ngăn cản, sau đó đều có lời bình về thực lực bốn người, đều nói chính xác chỗ hiểm.

Có điều kết quả cũng khiến hắn khá kinh ngạc.

Lấy tu vi của Đổng Tề Thiên có thể nói hiểu rất rõ trình độ bốn người Vân Dương. Mà bốn người Vân Dương phát huy thực lực cũng không chênh lệch lắm với phán đoán ước định ban đầu của Đổng Tề Thiên.

Trong số bốn người này, chỉ xét theo tu vi huyền khí, Vân Dương mặc dù đã tới cấp Thánh Giả nhưng vẫn là yếu nhất, điểm này không thể nghi ngờ, cũng chẳng đáng trách.

Nhưng sau một ngày rèn luyện cường độ cao như vậy, ba người khác đều đã ngất mười lần, bắt đầu quá trình khôi phục huyền khí, Vân Dương lại chỉ mới ngất ba lần.

Đến về sau khi vận chuyển huyền khí cực hạn, công kích xong, huyền khí trong đan điền Vân Dương cũng tiêu hao sạch sẽ triệt để nhất trong bốn người.

Chí ít theo cường độ tu luyện cùng thành quả tu luyện, Vân Dương là thành công nhất, vượt qua bạn cùng lứa!

- Thật không hổ Không Linh Chi Thể chưa từng thấy, chỉ có trong truyền thuyết, quả nhiên độc đáo bất phàm!

Đổng Tề Thiên âm thầm tán thưởng:

- Ba người Sử Vô Trần tư chất đã không kém rồi, đều có thể xếp vào hàng ngũ thiên phú dị bẩm. Mà thiên chất của Vân Dương, chỉ tính riêng khả năng bền dẻo chí ít cũng gấp ba bọn họ, còn xét tới độ tinh khiết của cơ thể, rồi đánh giá tổng hợp thần thức huyền khí các thứ, kết quả sẽ càng kinh khủng, quả thật cao minh…

- Nói tới Thiên Tàn Thập Tú này cũng thật thú vị. Lực lượng Thiên Tàn Địa Khuyết trong cơ thể ba người này quá nửa có huyền cơ khác, nhưng lực lượng như vậy quả thật cực đoan bạo ngược… Nhưng theo lý thuyết, uy năng khi vận chuyển tại mỗi cảnh giới đều gần đạt tới mức đỉnh cao…

- Chẳng trách các môn phái khác coi bọn chúng như đá mài đao, trình độ uy năng của chúng quả thật thích hợp hoàn thành chức trách đá mài đao.

- Nhưng, ta có thể nhận ra điểm này là vì tu vi ta hơn xa bọn chúng, thấy rõ đẳng cấp hạch tâm công pháp của bọn chúng. Chuyện này nếu không có cao nhân kinh nghiệm tuyệt đỉnh thì khó lòng phân biệt nổi. Nhất là môn phái cấp thấp căn bản không thể tiếp xúc với tầng thứ cao thế này. Như vậy lúc trước bọn họ làm sao phán định mười khối đá mài đao này?

- Trong này ắt hẳn còn chuyện ta không biết, quả thật thú vị.

- Hay trong mấy ngàn năm ta bị cầm tù còn có biến cố gì đó…

- Nhưng bốn người này ai cũng là vàng chưa luyện, kim cương chưa tạo hình.

Đổng Tề Thiên ban đầu rất thờ ơ với chức vụ huấn luyện viên trưởng của mình, giờ càng lúc càng hứng thú.

Hắn thậm chí không chờ nổi, muốn xem mình dùng phương thức tàn khốc này sẽ thao luyện đám người này… đến mức độ gì?

Đối với chuyện này, Đổng Tề Thiên rất ngạc nhiên!

Đồng thời hắn cũng tò mò đám người có thể tiếp nhận phương thức huấn luyên này bao lâu?

Bởi vì trước mắt mỗi người đều trong trạng thái tương đối, ai cũng không biết bên cạnh là ai, không biết người khác có tiếp tục chống đỡ được không.

Lục thức toàn bộ đều phong bế, thân thể chỉ như thi thể biết đi!

- Năm đó sư phụ ta dùng phương pháp này kiểm tra huấn luyện ta, ban đầu ta cũng chỉ kiên trì được ba ngày! Sau đó cần khôi phục một thời gian mới có thể tiếp tục…

- Xông xáo giang hồ từng ấy năm vẫn cực kỳ hối hận, thời gian đầu kiên trì được quá ngắn… Khiến cho sau này không đạt tới thành tựu kinh thiên động địa của sư phụ…

- Không biết đám tiểu gia hoả này có thể tiếp nhận bao lâu? Nếu bọn chúng có thể chịu được ba ngày trở lên, vậy thành tựu tương lai chí ít cũng sánh vai với ta…

...

Trong ánh mắt đầy mong chờ và hứng thú của Đổng Tề Thiên, ngày đầu tiên trôi qua trong trạng thái đặc huấn không ngừng nghỉ này. đến rạng sáng ngày thứ hai… lại tiếp tục.

Trong quá trình này hoàn toàn không có nghỉ ngơi, cũng không hề ngủ.

Vòng đi vòng lại, luyện công, tiêu hao hết thể lực bản thân, luyện ngất, rồi lại luyện ngất, mãi tới lần thứ mười… Khôi phục huyền khí, tu luyện với tốc độ nhanh nhất, sau đó thôi thúc công pháp cực hạn, toàn lực công kích, xả hết huyền khí.

Rồi lại phong bế đan điền!

Lặp đi lặp lại như vậy...

Ba ngày trôi qua!

Chí ít trong mắt Đổng Tề Thiên, bốn người qua ba ngày địa ngục đã gần như không còn hình người, nhưng không ai từ bỏ, bốn người không ngừng lặp đi lặp lại...

Sau đó ngày thứ tư...

Ngày thứ năm!

Biểu lộ Đổng Tề Thiên càng lúc càng rung động.

Bốn thanh niên này từ đầu đến cuối tràn nhập một cảm giác dẻo dai: Vì thực lực ta có thể luyện tập đến chết, ta có thể kiên trì, có thể bền bỉ không ngừng.

Ngày thứ sáu vừa bắt đầu không lâu, khoảng sau một canh giờ, Khổng Lạc Nguyệt là người đầu tiên không chống đỡ nổi, toàn thân bắt đầu phun máu, thân hình ngã trên mặt đất, cơ bắp co rút liên tục, hữu khí vô lực, đã hấp hối...

Đổng Tề Thiên lại đã sớm chuẩn bị, lập tức bay ra, khôi phục lục thức cho Khổng Lạc Nguyệt sau đó lấy tay chữa trị, gương mặt trầm tĩnh nhưng trong lòng đầy rung động. Đây là người yếu nhất trong số bọn họ thế nhưng đã kiên trì thời gian gấp đôi so với mình ngày trước!
Bình Luận (0)
Comment