Ta Là Chí Tôn

Chương 988

Nhất thời, đám người không nói gì, lẳng lặng ngồi tại chỗ của mình chờ đợi.

Mỗi người đều ôm tâm sự riêng.

Lãng Phiên Thiên một lúc lâu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài, lông mày vẫn cau lại không hề buông lỏng.

Sắc mặt Phong Quá Hải lại bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt khép hờ, đám người Tiêu Ngọc Thụ đều như có suy nghĩ.

Lời này của Lý Nhất Tâm mặc dù nghe rất mờ mịt, nhưng mọi người đều có cảm ngộ riêng. Chỉ có điều, có người chọn nói ra, có người lại im lặng giữ trong lòng.

Kết quả này khiến bầu không khí khá ngưng trọng.

Rất lâu sau, một tiếng ầm nhẹ vang lên phá vỡ bầu không khí, làn sương mù đậm đặc màu trắng đột nhiên tản đi.

Đám người bất giác nhìn sang.

Rồi cùng ồ lên một tiếng!

Chỉ thấy một nam tử trung niên phong thái tuấn lãng chậm rãi đứng từ dưới đất lên.

Nam tử trung niên sắc mặt kích động nhìn Lý Nhất Tâm, đột nhiên xông tới ôm lấy hắn, mừng rỡ như điên:

- Huynh đệ, chúng ta có hy vọng rồi!

Giờ khắc này đám người Lãng Phiên Thiên đều ngây ra như phỗng!

Giờ khắc này, trong đầu mỗi người đều như bùng nổ!

Tống Trường Cung!

Người trung niên tuấn mỹ này lại là Tống Trường Cung?

Rõ ràng vừa rồi còn là một ông lão tuổi cao sức yếu, mặt mũi nhăn nheo, râu tóc bạc trắng, không còn sống được bao lâu!

Giờ khắc này, tất cả mọi người bỗng có cảm giác lâng lâng.

Chẳng lẽ... Ta đang nằm mơ?

Sao mới một lúc thôi, Tống Trường Cung… đã khôi phục lại như khi còn trẻ?

Đây là… sinh linh chi khí?

Tống Trường Cung hấp thu sinh linh chi khí được kết quả như vậy?

Nghĩ đến đây, ánh mắt đám người không hẹn cùng tập trung lên người Vân Dương, ai nấy đều lộ vẻ nôn nóng cuồng nhiệt!

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới nguồn gốc của kỳ tích này!

Khởi nguồn của kỳ tích này là gì?

Cho dù trước đó mọi người đều biết Vân Dương nhận được sinh linh chi khí từ Linh Chi Mộ Địa, cũng đã nói thẳng năng lực của sinh linh chi khí, mọi người cũng rất kích động. Dẫu sao thứ có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường thọ nguyên đều rất bất phàm!

Khiến cho người sử dụng siêu thoát, trạng thái chuyển thành tốt đẹp, đều không ngạc nhiên, đều hợp tình hợp lý.

Nhưng kết quả hiện tại là… Có vẻ Vân Dương chưa nói tới sinh linh chi khí còn có hiệu quả phản lão hoàn đồng!

Tống Trường Cung ôm Lý Nhất Tâm, lẹ nóng chảy dài. Gương mặt Lý Nhất Tâm cũng đầy nước mắt.

Hai huynh đệ kết bạn cả đời, đối mặt với bao phong ba bão táp, bao sinh tử, đối mặt với giang hồ, cũng đối mặt với nhau. Thời gian hai người làm bạn cùng nhau so với bất cứ ai cũng dài hơn.

Đương nhiên cũng tận mắt chứng kiến đôi phương từng giãy dụa bàng hoàng, cũng tận mắt thấy đối phương cùng bản thân từ từ già đi, tuổi thọ không còn boa nhiêu.

Cảm giác đó, cảm xúc đó, khó nói nên lời.

Bây giờ Lý Nhất Tâm lại tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra trên người đại ca của mình, phản lão hoàn đồng, giờ khắc này vui vẻ không gì sánh nổi.

- Chúc mừng ngươi, đại ca!

Lý Nhất Tâm chân thành nói.

Hắn thầm nói tỏng lòng: Thấy cảnh tượng này cho dù bản thân không còn hy vọng, thậm chí có lập tức chết ngay cũng có thể an tâm lên đường, lần này có xuống Cửu Tuyền cũng không tiếc!

Bởi vì huynh đệ của mình đã nhờ nhân duyên lần này khôi phục lại trạng thái cường thịnh, hắn tự có năng lực chăm sóc bản thân mình!

Cho dù mình không ở bên, cũng không sao!

Đôi mắt Tống Trường Cung nhìn chằm chằm vào mái đầu bạc trắng cùng gương mặt phủ đầy nếp nhăn của Lý Nhất Tâm, đầy thương tiếc:

- Huynh đệ, ngươi cũng sẽ như đại ca. Đại ca cam đoan! Bất luận trả giá ra sao ta cũng sẽ lấy lại thanh xuân cho ngươi.

Hắn quay người, bình ổn lại cảm xúc, đối mặt với Vân Dương, cúi người cảm kích:

- Vân huynh đệ, đa tạ sinh linh chi khí của ngươi!

Vân Dương vội vàng hoàn lễ:

- Tống lão khách khí, mọi người giao dịch công bằng, ta không dám nhận lời cảm ơn này của Tống lão.

Vân Dương mặc dù rất xúc động với cảm tình của nhị lão, thậm chí có ý muốn giúp một tay, đưa thêm một phần sinh linh chi khí cho Lý Nhất Tâm. Nhưng tình hình bây giờ quả thật không thích hợp, lúc này nếu nhận chữ “tạ” này của Tống Trường Cung, lập trường hai bên sẽ thay đổi, không còn như lúc ban đầu.

Vì vậy hắn nói thẳng tất cả là giao dịch giữa hai bên, trong giao dịch có thể có tình, nhưng chữ tình nhất định phải xuất phát từ góc độ vĩ mô, tuyệt đối không thể để tình cảm liên lụy quá mức, nếu không sẽ thành ra bất công, thành ra bất lợi!

- Đừng khách khí.

Tống Trường Cung đứng thẳng người, nghiêm túc nói:

- Lão phu biết lập trường và thái độ của ngươi, bên Thương Minh ta chắc chắn cũng phải cảm tạ, nhưng lòng biết ơn đối với ngươi bất luận ra sao cũng không đổi. Nhất là, lão phu còn một yêu cầu quá đáng.

Vân Dương nhìn Tống Trường Cung, lại nhìn Lý Nhất Tâm, trong lòng lập tức hiểu rõ.

- Vân huynh đệ, lão phu tin trong lòng ngươi đã biết. Có điều kiện gì cứ nói ra, bất cứ điều kiện gì, bất cứ giá nào, lão phu cũng không tiếc, kính mong ngươi giúp chuyện này.

Mỗi chữ mỗi câu của Tống Trường Cung đều cực kỳ nghiêm túc:

- Huynh đệ của ta cũng cần sinh linh chi khí này.

Hắn ưỡn thẳng người nói:

- Bất cứ giá nào ta cũng có thể bỏ ra!

Vân Dương cau mày nói:

- Tình cảm giữa Tống lão và Lý lão, Vân Dương đã chứng kiến, cũng đã khắc sâu trong lòng. Nhưng nói tới chuyện giúp đỡ về sinh linh chi khí, ta nhiều lắm cũng chỉ có thể hứa sẽ cố gắng hết sức, không thể nói chắc được. Dù sao đây không phải việc ta có thể làm chủ.

Tống Trường Cung nói:

- Việc này đương nhiên, lão phu xin cám ơn trước vì Vân huynh đệ đồng ý ra tay giúp đỡ.

Vân Dương lại trầm ngâm một hồi rồi buồn bã nhất:

- Nếu… vạn nhất, Vân mỗ không thể thuận lợi lấy được, làm trễ nải thời gian..

Lý Nhất Tâm sầm mặt lại.

Câu nói này của Vân Dương vẻ ngoài thì đang biện minh, nhưng kết hợp cùng câu trước ẩn ý rõ ràng là thử thăm dò tình cảm hai huynh đệ mình.

Cho dù không nói hắn có âm mưu cũng là có dụng ý khác, dụng ý không tinh khiết!

- Đại ca!

Trước khi Tống Trường Cung mở miệng, Lý Nhất Tâm đoạt trước nói:

- Đại ca, sống chết có số, không thể cưỡng cầu, có được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta!

Tống Trường Cung đột nhiên lắc đầu, ánh mắt ôn thuận nhìn huynh đệ mình nửa ngày rồi mới mỉm cười thản nhiên, quay đầu lại đối mặt với Vân Dương, đột nhiên nâng một tay lên nói:

- Ta Tống Trường Cung thề với trời, nếu huynh đệ ta không thể vãn hồi sinh cơ, khôi phục thanh xuân, vậy hai huynh đệ chúng sinh tử đồng mệnh, sống cùng sống, chết cùng chết!

Một tiếng ầm vang lên, sấm động giữa không trung!

Lời thề thành lập.

Lời thề thiên đạo đã được chứng nhận!

Lý Nhất Tâm nào ngờ Tống Trường Cung lại làm như vậy, thân thể run lên bần bật, ngây ra như phỗng, nước mắt tràn mi:

- Đại ca, ngươi…

Giọng nói nghẹn ngào, không thốt ra nổi.

Lời thề thiên đạo đã lập, có khuyên can gì cũng đã chậm, cũng là vô nghĩa.

Tống Trường Cung thản nhiên cười nói:

- Hai huynh đệ chúng ta vốn luôn như vậy mà, lời ước hẹn lúc trước vẫn như vang vọng đâu đây. Hôm nay ta nhận được sinh linh chi khí vốn do ngươi nhường lại. Nếu tiếp đó ngươi không nhận được, sớm xuống hoàng tuyền, còn một mình ta lưu lại chốn hồng trần này làm gì… chúng ta đã cùng nhau phiêu bạt giang hồ bao năm như vậy, nếu ngươi thật sự đi trước… ngươi thật sự nhẫn tâm để ta ôm áy náy cô tịch, chịu bao tra tấn sống tiếp hay sao?

Lý Nhất Tâm ngửa mặt lên trời thở dài, không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment