Ta Là Chí Tôn

Chương 993

Tiếp đó, một luồng sương trắng nồng đậm hiện lên, một luồng linh khí nồng đậm tới cực điểm bất ngờ ập tới.

Vân Dương mỉm cười xuât hiện:

- Hai vị huynh đệ rốt cuộc cũng tới, Vân Dương trông mòn con mắt rồi. Mời! Mời vào!

Giờ khắc này hai người chỉ cảm tháy lo lắng vốn vẫn treo trong lòng đột nhiên biến mất trước gương mặt tươi cười này, cảm thấy trong lòng cũng theo đó nóng lên.

Ngô Mộng Huyễn ôm quyền chào nói:

- Sao dám khổ cực Vân Thủ Tôn tự mình tới đón… Bọn Sử Vô Trần đâu rồi?

Vân Dương cười càng thân mật:

- Bọn họ đều đang luyện công… đoán chừng giờ đã bị thao luyện tới không còn biết gì rồi… Không sao không sao, các ngươi cứ vào trước đã.

Đã bị thao luyện tới không còn biết gì… Hả?

Sao… lời này khiến người ta sợ hãi vậy?

Cửu Tôn phủ chẳng phải môn phái mới thành lập à? Vân Thủ Tôn Vân Dương này là người sáng lập Cửu Tôn phủ, tu vi cũng chỉ như vậy, trong môn phái liệu có cao nhân nào để thao luyện đám người Sử Vô Trần?

Khó hiểu! Đồng thời cũng cực kỳ đáng sợ.

Ngô Mộng Huyễn cùng Lạc Đại Giang cảm thấy mơ hồ, bước vào sơn môn Cửu Tôn phủ.

Sau lưng họ là cặp mắt hiếu kfy của người nhà, đánh giá các kiến trúc trong sơn môn Cửu Tôn phủ.

Hai người lần này mang ý đập nồi dìm thuyền, mang hết tất cả người nhà bao gồm cha mẹ cùng hai tiểu muội của Ngô Mộng Huyễn, Lạc Đại Giang ngoại trừ cha mẹ còn có một thiếu nữ áo đỏ gương mặt cực kỳ quật cường.

- Lạc huynh, xin hỏi vị cô nương này là…

Vân Dương có phần buồn bực hỏi.

- Ta là Giang Lạc Lạc.

Thiếu nữ áo đỏ bĩu môi trả lời:

- Chính là Lạc Đại Giang bỏ Đại, thêm Lạc.

Vân Dương ho khan một cái:

- A nha... Thất kính.

Đây là giải thích lai lịch hay danh tính đây? Có vẻ cực kỳ khó hiểu, ý vị sâu xa!

- Lạc Đại Giang là vị hôn phu của ta! Từ nhỏ hai nhà đã quyết định thông gia, nhưng giờ cha mẹ ta không có mặt, Lạc Đại Giang định không nhận nợ, muốn vứt bỏ ta!

Giang Lạc Lạc nước mắt chảy dài:

- Ta không tìm được ai ra mặt cho mình, cũng không biết trừng trị kẻ phụ tình ra sao… Đành phải đi theo… Ta muốn thấy kết cục cuối cùng của tên phụ tình này! Hừ!

Lạc Đại Giang như muốn hộc máu:

- Tự nhiên… Ngươi nói có lý chút được không? Ta vứt bỏ ngươi lúc nào? Thời gian qua ngươi đi theo ta chẳng phải chịu đủ nhục nhã ư? Ngươi là đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ trung cấp, tiền đồ rộng lớn, tội gì đi theo một tên không tiền đồ như ta? Ngày ngày nhìn ta bị những người kia coi như đá mài đao, chịu nhục nhã, bị châm chọc… Nữ tử tìm hôn phu, lại tìm phải kẻ như ta thì làm gì còn tương lai gì…

Giang Lạc Lạc sấc mặt quật cường đáp:

- Ngươi nói gì đi nũa cũng vô dụng, lúc trước cha mẹ ta đã hứa gả ta cho ngươi. Nếu bọn họ còn sống, ngươi không quan tâm tới ta thì cũng thôi, ta còn có thể xin bọn họ thu lại lời hứa. Nhưng bọn họ đều không còn nữa, ta đi đâu xin bọn họ thu lại lời hứa hôn? Đại lão gia nhà ngươi không biết chịu trách nhiệm à? Ta có cần ngươi đỉnh thiên lập địa cỡ nào đâu, ta chỉ cần ngươi nói lời giữ lời một lần thôi mà?

- Ngươi bị người ta làm nhục thì đã sao? Bị người ta chế giễu thì thế nào? Đây là khảo nghiệm của ông trời đối với ngươi, ta thấy ngươi là người chắc chắn sẽ làm đại sự! Rõ ràng Lạc Đại Giang ngươi cảm thấy tương lai bản thân sẽ bất phàm nên muốn vứt bỏ ta… Ngươi ghét bỏ ta! Ngươi vứt bỏ vợ nghèo hèn, ngươi vô sỉ… Hu hu…

Sắc mặt Lạc Đại Giang như gan heo, thúc thủ vô sách:

- Ta… ta đâu phải người như vậy!

- Vậy ngươi cưới ta đi?

- Giờ ta như vậy… làm sao cưới ngươi? Đừng làm ồn nữa!

- Ta làm ồn gì? Rõ ràng là ngươi định phụ tình cơ mà! Đôt lật lọng!

- Ta đâu phải! Sao ta lại là kẻ phụ tình được… Ta có làm gì đâu…

- Ngươi là! Ngươi là ngươi là ngươi là!

Thiếu nữ đã đầy nước mắt, nói liên tục:

- Ngươi chính là như vậy!

- Ngươi mau đi đi!

Lạc Đại Giang sắc mặt xoắn xuýt:

- Giờ ta không còn là người cô đơn, đến lúc sư môn của ngươi lại tìm đến không chỉ liên lụy tới ta, còn bao huynh đệ ở đây đều phải gánh chịu.. Chẳng lẽ ngươi muốn ta làm liên lụy tới huynh đệ của mình sao?

Thiếu nữ trừng mắt:

- Chỉ cần ngươi bái đường thành thân với ta, có danh phận rồi ta sẽ đi! Được chưa?

Vân Dương nhìn thiếu nữ bưu hán trước mặt, tán thưởng không thôi. Cô nương này thật có phong phạm, dĩ vãng cảm thấy Kế Linh Tê đã đủ bưu hãn, rõ là nữ hán tử, còn Thượng Quan Linh Tú tue thế hiên ngang khí hái bừng bừng, thế nhưng so với vị Giang Lạc Lạc trước mặt đều phải cam bái hạ phong, quả thật quá tự nhiên hào phóng, quá bưu hãn!

Chỉ thấy Lạc Đại Giang thở dài, đáy mắt hiện chút nhu tình lưu luyến rồi lập tức biến mất.

Tâm ý thiếu nữ, Lạc Đại Giang đâu phải người ngu, sao lại không hiểu?

Nhưng chính vì hiểu… mà tình cảnh bản thân giờ đang như vậy, kết quả duy nhất là làm liên lụy tới nàng, hại nàng, làm hỏng thanh danh của nàng. Nếu mình thật sự cưới Giang Lạc Lạc, mới là tai họa ngập đầu không thể cứu vãn đối với nàng.

Cái danh Thiên Tàn Thập Tú vẫn rất có sức sát thương.

Giờ không ai dám động vào Giang Lạc Lạc là do đại sư huynh đệ tử chưởng môn môn phái nàng thích nàng.

Chỉ riêng thân phận địa vị mà nói, địa vị đại sư huynh kia đương nhiên kém xa Lãng Phiên Thiên, cũng không bằng trưởng lão Lý Nhất Tâm hộ pháp Vạn Thanh Lưu, thế nhưng lại ngang hàng với Phong Quá Hải, là kẻ quyên cao chức trọng có thân phận, sẽ không đánh mất phong độ thể diện, càng không cho phép bất cứ ai động tới Giang Lạc Lạc.

Nhưng một khi thành thân, ván đã đóng thuyền… Mộng đẹp của vị đại sư huynh đệ tử chưởng môn môn kia hóa thành không, tất sẽ thẹn quá hóa giận.

Dưới cơn nóng giận đó, Giang Lạc Lạc chắc chắn cũng không cách nào đặt chân trong môn phái mình, thậm chí cực kỳ nguy hiểm, động chút là ảnh hưởng tới tính mạng, tuyệt đối không phải chuyện đùa.

- Rốt cuộc ngươi có đi không?

Lạc Đại Giang hạ quyết tâm, gương mặt lạnh lùng nói.

Giang Lạc Lạc òa khóc thành tiếng, lớn tiếng nói:

- Ta biết ngươi đang lo điều gì, cái gì ta cũng hiểu, chỉ cần ngươi cưới ta, ta sẽ không trở về, ta ở lại không đi đâu cả, ta chỉ làm phu nhân trong nhà ngươi thôi!

Lạc Đại Giang hít một hơi thật sâu, sắc mặt tái xanh:

- Ngươi có tiền đồ tốt đẹp như vậy, đứng hàng đệ tử chân truyền môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, đây là cơ duyên lớn, sao ngươi lại không chân trọng…

Vân Dương là người thế nào, chỉ nghe được một nửa đã hiểu cơ bản mọi chuyện trong đó.

Đây rõ ràng là một cặp hữu tình, lại vì thân phận đá mài đao Thiên Tàn Thập Tú làm cho sinh ly tử biệt, hai người hữu tình mà chẳng thể thành đôi.

Mà Lạc Đại Giang càng lộ rõ vẻ mất hết can đảm chấp nhận số mệnh, chứng tỏ không muốn lầm lỡ cho Giang Lạc Lạc, nên mới nhẫn tâm trách móc.

Nhưng nêu sâu trong lòng vẫn còn tình cảm, muốn thực sự bội tình bạc nghĩa nào dễ dàng gì?

Nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn gắng gượng làm vậy, ngay một danh phận cũng kiên quyết không cho, suy nghĩ thật sự là sợ trong lòng xúc động, hại người trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment