Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 17


Trân Bảo các nằm ở trong Lưu Tiên Thành, khoảng cách rất gần phủ thành chủ.

Yến Đồng Quy nói: “Thành chủ của Lưu Tiên thành là một tu sĩ Nguyên Anh, vì có hắn ở đây trấn thủ, đám yêu tu ở động yêu bên kia mới không dám dễ dàng mạo phạm.

”Thần sắc Cơ Thấu nhàn nhạt, lắng nghe.

Nàng nghe ra trong giọng nói có sự trịnh trọng và kiêng kị đối với tu sĩ Nguyên Anh, nàng cũng không kì quái.

Đại lục Linh Cấp khác với đại lục Tinh Cấp, ở đại lục Linh Cấp, Nguyên Anh xem như là tu sĩ cấp cao, có thể trấn thủ một phương, khiến người sợ hãi.

Đại lục có chia cấp bậc là: Đại lục Linh cấp, đại lục Tinh cấp, đại lục Nguyệt cấp.

Trong đó đại lục Nguyệt cấp là cao nhất, đại lục Tinh cấp là thứ hai, Linh cấp thấp nhất.

Cấp bậc của đại lục càng cao, linh khí càng dư thừa, tốc độ tu hành của các tu sĩ càng nhanh.

Giữa các đại lục có rất nhiều không gian ngăn cách, cho nên rất hiếm khi lui tới với nhau, ngoại trừ tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể xé mở không gian xuyên qua các đại lục, còn các tu sĩ khác muốn đi các đại lục khác cần phải dùng đến công cụ hỗ trợ.


Ngoài ra cũng có đường hầm không gian để các đại lục có thể liên lạc với nhau, nhưng có rất ít.

Tu sĩ nếu muốn đi đại lục khác, một là có thể ngồi thuyền Tinh Linh xuyên qua không gian, hai là tiến vào một bí cảnh không gian nào đó.

Một số bí cảnh không gian có đường hầm không gian có thể câu thông với đại lục khác, chỉ là những đường hầm không gian này không chỉ khó tìm, hơn nữa cũng không ổn định, tu sĩ không nhất định có thể thuận lợi xuyên qua.

Chỉ có những đường hầm không gian hình thành ổn định mới không có nguy hiểm.

Thực hiển nhiên, Thanh Lan Giới là đại lục Linh Cấp, sẽ không có loại đồ vật như thuyền Tinh Linh này.

Thậm chí tu sĩ ở đây, rất ít người biết được tình huống bên ngoài Thanh Lan Giới, bởi vì cấp bậc của Thanh Lan Giới quá thấp, tu sĩ ở Thanh Lan Giới có tu vi không cao, nên không có cách nào chạm đến bí mật ở ngoài đại lục.

Trừ cái này ra, cũng bởi vì linh lực ở Thanh Lan Giới không nhiều, tốc độ tu hành của tu sĩ bị chịu ảnh hưởng, đến Nguyên Anh đã vô cùng miễn cưỡng, Hóa Thần thì cực kỳ thưa thớt.

Hai người đi vào Trân Bảo các.

Trân Bảo các là cửa hành nổi danh ở Thanh Lan Giới, cửa hàng trải rộng khắp đại lục, thương phẩm chỉ cần có liên quan đến tu hành, ở đây đều có.

Nghe nói chỉ cần Tiên thành do nhân tu thành lập, đều có chi nhánh của Trân Bảo các.

Buổi sáng Trân Bảo các không có người nào, trong tiệm có vài tên tu sĩ cấp thấp đang sửa sang lại kệ để hàng, quét tước vệ sinh.

Thấy khách hàng tới cửa, một tiểu nhị trong cửa tiệm nhiệt tình nghênh đón.

“Hai vị khách nhân, không biết các ngươi muốn mua gì? Trân Bảo các của chúng ta cái gì cũng có, đan phù khí trận, pháp bảo, linh thảo, vật liệu luyện khí, luyện bùa….

”Yến Đồng Quy ngắt lời đối phương: “Ta tìm quản sự Mạn, quản sự Mạn có ở đây không?”Đi3m tiểu nhị sửng sốt, sự tu dưỡng tốt đẹp trong nghề nghiệp khiến bọn họ vẫn duy trì nụ cười trên mặt, nói: “Có, mời khách nhân chờ một lát.

”Hai người được dẫn tới một gian phòng nghỉ, cũng đưa lên nước trà và điểm tâm, bảo bọn họ ngồi một chút.


Yến Đồng Quy không khách khí rót cho mình một ly trà, đồng thời cũng rót cho Cơ Thấu một ly, nói: “Linh trà ở Trân Bảo các mùi vị không tệ, ẩn chứa linh lực cũng phong phú, tiền bối có thể nếm thử.

”Cơ Thấy nhìn chằm chằm chung trà trước mặt.

Trà đựng trong chén bạch ngọc, nước trà mát lạnh, hương trà đậm đặc, mùi thơm ngào ngạt.

Đúng là trà ngon.

Trân Bảo các có thể lấy trà ngon như vậy mời khách, có thể thấy được tài đại khí thô.

Nàng cúi đầu nhấp một ngụm, nước trà ngọt ngào trôi xuống cổ họng, rất nhanh liền hóa thành một cỗ linh lực dễ chịu lan khắp người, chảy vào đan điền.

Tuy rằng không nhiều linh lực, nhưng so với hấp thụ linh lực trong không khí thì nhanh hơn.

Tuy rằng Cơ Thấu cảm thấy thân thể của mình đã đánh mất nhu cầu bản năng nào đó, nhưng cũng không giống với con rối chân chính, không thể ăn ngũ cốc, chỉ cần là đồ vật ẩn chứa linh khí, vẫn có thể cung cấp linh khí cho thân thể.

Yến Đồng Quy ăn uống ngon lành, một ngụm nước trà một miếng điểm tâm, ăn đến vô cùng sung sướng, khiến người khác hoài nghi có phải hắn đặc biệt chạy đến Trân Bảo Các để ăn ké nước trà và điểm tâm của người ta hay không.

Đang ăn, một nữ tu mỹ lệ có dáng người yểu điệu bước vào.

Cơ Thấu ngẩng đầu nhìn qua, nhìn ra thực lực của nữ tu này, thế nhưng là một tu sĩ Kim Đan.

“Ngươi tiểu tử này, chẳng lẽ lại tới tìm ta cọ ăn cọ uống?” Giọng nói hờn dỗi của nữ tu mang theo ý cười.


Yến Đồng Quy cười hắc hắc một tiếng: “Gần đây tiền bạc eo hẹp, mấy ngày nay ta chưa nghiêm túc ăn cơm, mỗi ngày đều là Tích Cốc Đan, ăn đến mức sắp nôn ra.

Dì Mạn ngài biết đến hương vị của Tích Cốc Đan rồi đó, không đến mức bất đắc dĩ thì không muốn ăn.

Dì Mạn thương tiếc ta, để ta ở Trân Bảo các uống miễn phí chút nước trà và ăn chút điểm tâm nhé.

”Quản sự Mạn liếc hắn một cái, nhìn về phía Cơ Thấu: “Tiểu cô nương xinh đẹp này từ đâu ra?”Ngữ khí của nàng thân thiết và hòa ái, khi nói “Tiểu cô nương” đều có một cỗ quyến rũ, không chỉ không khiến người khác cảm thấy mạo phạm, ngược lại có loại thân mật nói không nên lời.

Cơ Thấu mỉm cười một cách lịch sự với nàng ấy.

“Nàng là bằng hữu của ta.

” Yến Đồng Quy nói.

“Bằng hữu?” Thần sắc quản sự Mạn có chút kinh dị, giống như rất nghi ngờ khi hắn cũng có bằng hữu?.

Bình Luận (0)
Comment