Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 49

Hai người đều thấy có chút thần kỳ, thế nhưng cũng không quá ngoài ý muốn.

Đại khái là đã nhìn thấy một màn xúc tu của cục bột đen này biến thành bàn tay quỷ, có lẽ cũng hiểu ra nó có năng lực thay đổi hình dạng, thay đổi màu da một chút cũng không có gì. Huống chi sinh linh sống ở Kim Sa Bích Hải cần phải thích ứng với hoàn cảnh không ngừng thay đổi giữa sa mạc và đại dương ở Kim Sa Bích Hải, nên sẽ luôn có một số kỹ năng sinh tồn đặc thù.

Cảm giác được nước biển, con quái vật nhỏ hưng phấn dùng xúc tu đập lên lồng sắt, hận không thể phá lồng thoát ra.

Không cần nói rõ, hai người đều có thể nhìn ra nó yêu thích nước biển hơn sa mạc, hơn nữa nước biển còn có thể khiến làn da của nó phát sinh biến hóa, giống như biến thành sinh vật biển.

Đáng tiếc Cơ Thấu tàn nhẫn mà làm lơ sự hưng phấn của nó, kéo lồng sắt trở về, cầm ở trong tay.

Con quái vật nhỏ lập tức liền uể oải.

Cơ Thấu quan sát nó, đột nhiên nói: “Nếu mày nghe lời, cũng không phải không thể cho mày đi ngâm mình trong nước biển.”

Con quái vật nhỏ đang uể oải ở nơi đó lập tức ngẩng đầu, một đôi mắt màu đỏ sậm sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Thấy thế, hai người lại lần nữa xác nhận linh trí của con quái vật nhỏ này rất cao, có thể nghe hiểu được lời tu sĩ nói, khẳng định không phải là loại sinh vật cấp thấp.

Như cấp bậc của yêu thú càng cao thì linh trí càng cao, cho dù không có hóa hình cũng có thể nghe hiểu được tu sĩ nói gì.

Con quái vật nhỏ dùng xúc tu cuốn lấy lồng sắt, tới gần Cơ Thấu, chờ nàng nói điều kiện.

Cơ Thấu nói: “Tạm thời còn chưa nghĩ ra muốn mày làm gì, chờ đến khi cần, ta lại tìm mày.”

Tuy rằng con quái vật nhỏ vẫn còn có chút uể oải, nhưng rốt cuộc có hy vọng, không hề giống như mấy ngày trước, ghé vào lồng sắt tự kỷ nữa.

Tinh thần của nó lấy mắt thường cũng có thể thấy được phấn chấn lên hẳn, ngay cả những xúc tu cũng không yếu ớt mềm nhũn ở đằng kia nữa, mà vẫy bên này, chuyển bên kia, rất có một loại cảm giác giương nanh múa vuốt, điên cuồng nhảy múa.

Yến Đồng Quy thấy hứng thú không thôi.

“Không nghĩ tới Kim Sa Bích Hải còn có loại sinh vật cổ quái như này, cũng không biết nó là cái gì.”

Cơ Thấu không thèm để ý nói: “Mặc kệ là cái gì, hữu dụng là được.”

Yến Đồng Quy gật đầu, thầm nghĩ hiện tại đã chứng minh con quái vật nhỏ này không chỉ hữu dụng, hơn nữa còn phi thường hữu dụng, nó có thể biết trước sự thay đổi hoàn cảnh ở Kim Sa Bích Hải, để bọn họ không đến mức luống cuống tay chân khi nước biển đến.

Khi hai người nói chuyện, đột nhiên phát hiện bên trong sóng biển phía trước, một con thuyền lớn đang đi tới.

So với thuyền buồm nhỏ của bọn họ, con thuyền kia xem như là thuyền lớn, có thể chứa gần trăm tên tu sĩ, không phải thuyền lớn thì là cái gì?

Tu sĩ trên thuyền không ít, ước chừng có sáu, bảy chục người, còn có hai gã tu sĩ Kim Đan tọa trấn. Hơn phân nửa tu sĩ đều đang dùng sức chèo thuyền, chỉ có bộ phận nhỏ người đứng canh gác ở các nơi trên thuyền.

“Yến đạo hữu, Cơ cô nương!”

Rất xa, một giọng nói hùng hồn vang lên cùng với tiếng thủy triều, tràn ngập vui mừng.

Hai người chăm chú nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy Hầu Thiên Tước đang ở một bên vừa dùng mái chèo để chèo thuyền vừa vẫy tay với bọn họ.

Yến Đồng Quy cũng vẫy tay chào hỏi hắn, hắn cũng lấy ra mái chèo, ra sức chèo thuyền, lái thuyền buồm nhỏ tới gần bọn họ.

Các tu sĩ trên thuyền nhìn thấy chiếc thuyền buồm nhỏ, ánh mắt đều có chút khinh thường, chỉ có kẻ nghèo mới có thể đi mua loại thuyền nhỏ khó xoay chuyển như vậy, nhỡ may gặp phải sóng to gió lớn, hoặc là yêu thú trong biển, chẳng phải rất nhanh liền tan rã?

Vì thấy Hầu Thiên Tước quen biết người trên thuyền buồm nhỏ, tu sĩ trên thuyền lớn ngược lại cũng không ngăn cản thuyền buồm nhỏ tiếp cận.

Sau khi thuyền buồm nhỏ tới gần một khoảng cách, Yến Đồng Quy và Hầu Thiên Tước cách nhau một khoảng nói chuyện.

Hầu Thiên Tước hỏi: “Yến đạo hữu, các ngươi tìm được người chưa?”

“Chưa, không biết Hầu đạo hữu có từng nhìn thấy một vị công tử mặc một bộ áo trắng, eo buộc lụa đỏ? Hắn là một kiếm tu, lớn lên rất đẹp…..”

Yến Đồng Quy nói lại một lần những lời mà Cơ Thấu đã từng hình dung tiểu sư đệ của nàng.

Hầu Thiên Tước tiếc nuối nói: “Chúng ta tiến vào Kim Sa Bích Hải mấy ngày nay, vẫn chưa gặp được công tử trông như vậy.”

Tuy rằng những lời tán dương không nhiều lắm, chỉ bằng vài câu hình dung, liền biết người mà bọn họ muốn tìm phong nhã cỡ nào, nếu như gặp qua nhất định sẽ không quên.

Hắn rất tốt bụng nói: “Các ngươi yên tâm, nếu chúng ta nhìn thấy, chắc chắn lưu ý giúp các ngươi.”

“Đa tạ!” Yến Đồng Quy cảm kích nói.

Cơ Thấu cũng nói cảm ơn với Hầu Thiên Tước, là người tốt bụng, người như vậy tuy rằng ở tu tiên giới không phải là không có, nhưng cũng không nhiều lắm, có thể có vài người cảm thấy bọn họ ngốc, nhưng người như vậy rất thích hợp trở thành bằng hữu.

Nàng có thể nhìn ra, Hầu Thiên Tước thực sự xuất phát từ ý tốt, tuy là bèo nước gặp nhau, vì tính cách hợp ý với Yến Đồng Quy, mới có thể thuận tiện ra tay giúp đỡ
Bình Luận (0)
Comment