Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 113

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Một phòng đèn tối, ánh nến lập lòe.

 

Thời Thư đút hắn ăn, sắp xếp lời nói: "Lúc đó, ta cũng không xem ngươi là người tốt, nên mới có ý nghĩ này, nghĩ là cứ lên giường trước, sau này tìm cơ hội-"

 

Thời Thư đang nói thì Tạ Vô Sí dời mắt đi.

 

Thời Thư nhìn hắn, biết hắn sẽ giận, vẫn muốn nói rõ: "Xin lỗi."

 

Yên lặng. Bát mì đã nở to từ từ bốc khói, Tạ Vô Sí dường như đã bình tĩnh lại, lại như trong sự lạnh lẽo: "Ngươi không xin lỗi ta, có lẽ, ta nghĩ vài ngày, vẫn sẽ tha thứ cho ngươi."

 

Thời Thư ngẩng đầu nhìn hắn: "Gì cơ?"

 

Tạ Vô Sí: "Trùng phùng ở Yến Châu, khi ngươi tìm ta, ta đoán ngươi có điều muốn cầu. Bằng không, ngươi và ta không cùng đường, ngươi thà lưu lạc trong chiến loạn với bọn họ, cũng sẽ không ở lại cùng ta nữa."

 

Thời Thư nghe hắn nói, cảm thấy trái tim Tạ Vô Sí đang vỡ vụn: "Nhưng lúc đó, ta vẫn yêu em."

 

"Ca."

 

Trái tim Thời Thư cũng không phải làm bằng sắt, chưa từng nghe một người nào, tự bóc trần ruột gan.

 

Thời Thư khẽ nói: "Ta biết, ta biết... ngươi yêu ta."

 

Ánh mắt Thời Thư tập trung vào bát mì trường thọ này, hai người họ đã cùng nhau trải qua hai ba năm đầy biến động, cuối cùng cũng cùng nhau ăn một bát mì sinh nhật. Trong lòng Thời Thư dường như biến thành biển sôi.

 

Thời Thư lấy lại tinh thần, khóe môi lành lặn, nụ cười rạng rỡ: "Tạ Vô Sí, ăn mì đi? Ta trước đây đã hỏi sinh nhật ngươi, nghĩ sẽ cùng ngươi chúc mừng, hôm nay cuối cùng cũng đợi được rồi. Sau này, ta sẽ còn cùng ngươi đón nhiều sinh nhật nữa."

 

Thời Thư không biết nói lời hoa mỹ, vừa nói là lại lúng túng, cậu cũng muốn chọc Tạ Vô Sí vui lên: "Ăn một miếng đi, nếu không ngon, ta sẽ làm lại cho ngươi một bát khác."

 

Thời Thư cầm đũa, gắp, đưa đến miệng hắn.

 

Hai người xuyên không, những vị khách của thế giới xa lạ này, từ Tương Nam Tự một đường đi đến hôm nay, không ngờ lại ở căn nhà tranh hoang dã này, cùng nhau ăn bữa cơm này.

 

Tạ Vô Sí vẫn không nói gì.

 

Thời Thư nói: "Ngươi ăn đi, ca, ngươi ăn một miếng thôi."

 

Thời Thư làm sao biết dỗ người, cả đời này chỉ dỗ được một người phụ nữ, là mẹ cậu. Chọc cho bà Bách Mặc tức giận, sợ bị đánh, bèn cười hì hì dỗ dành, bưng đĩa trái cây hầu mẹ cũng là chuyện dễ dàng.

 

Thời Thư dỗ dành hắn, chỉ cảm thấy, Tạ Vô Sí cũng giống người nhà rồi.

 

"Ăn đi, ăn một miếng đi, Tạ ca ca."

 

Trước mặt cậu, Tạ Vô Sí cuối cùng cũng cụp mắt, ăn một miếng mì mà Thời Thư đưa đến. Ánh mắt hai người giao nhau, tảng đá lớn trong lòng Thời Thư đã rơi xuống: "Ngươi cũng quá hợp tác rồi, bảo bối, ăn thêm miếng nữa đi."

 

Tạ Vô Sí: "Em cũng ăn."

 

"Được, vậy ta cũng ăn." Thời Thư cũng ăn một miếng. Lúc này, căn bản không bận tâm đến việc chê bai. Ánh đèn sáng rõ, hai người trong căn phòng tối nhỏ hẹp, mỗi người một miếng ăn hết bát mì này.

 

Bát đã sạch bong đáy, Thời Thư cả đời cũng không nghĩ tới, cùng nam nhân ăn một bát mì mà lại ngon lành đến vậy.

 

Thời Thư thấy bát cơm đã sạch, liền đặt sang một bên: "Mấy ngày nay ngươi có mệt không?"

 

Tạ Vô Sí: "Không mệt, nhưng khi nhớ em, thì không dễ chịu."

 

"............"

 

Thời Thư lập tức mềm lòng, trời ơi, Tạ Vô Sí ngươi là tình thánh à! Sao lại biết nói chuyện đến vậy.

 

Tai Thời Thư nóng ran, thật sự ngại ngùng, ra ngoài: "Rửa mặt trước đã."

 

Thời Thư đi đến dưới mái hiên: "Ta cũng không biết ngươi thích quà sinh nhật gì, đã mua cho ngươi vài viên đá quý, bữa cơm hôm nay không ngon, phí hết rồi, ngày mai làm lại."

 

Bị một cánh cửa tre che khuất bên cạnh căn nhà tranh, Thời Thư cởi áo khoác ngoài, vốc nước sạch tắm rửa. Cậu vừa tắm vừa suy nghĩ lung tung, khi ngẩng đầu lên, Tạ Vô Sí đã bước vào cánh cửa tre: "Tắm cùng đi."

 

Thời Thư trong lòng lập tức hiểu ra, nhìn về phía ngôi miếu đổ nát nơi Tân Bân đang ở, đỉnh cây rậm rạp, tầm nhìn bị che khuất, đêm nhiều muỗi.

 

Tạ Vô Sí đốt một nắm thảo dược đuổi muỗi bên cạnh, Thời Thư vừa c** q**n áo, quay đầu lại, Tạ Vô Sí liền hôn lên.

 

Không biết tại sao, lúc này những gợn sóng trong lòng dường như còn lớn hơn mọi khi, Thời Thư và hắn hôn nhau một lát, muỗi nhiều, hai người liền tách ra. Đêm tối đen, hai người đơn giản rửa mặt. Thời Thư về phòng trước, thấy trong phòng đang đốt cỏ đuổi muỗi, khói lượn lờ từng sợi.

 

Căn nhà này, rất giống một chốn đào nguyên, nhưng họ sẽ không ở lâu.

 

Cửa sổ cũng đóng chặt, không cho muỗi vào.

 

Thời Thư ngồi bên giường, lờ mờ có dự cảm: Hôm nay là sinh nhật Tạ Vô Sí, đêm nay...

 

Thời Thư vừa tắm xong bắp chân đã bị muỗi đốt, có một vết sưng đỏ.

 

Thời Thư vừa định đặt lọ thuốc lại bàn, không ngờ "rầm" một tiếng, làm đổ cây nến.

 

"Ấy? Đèn sao lại tắt rồi." Thời Thư đứng dậy muốn đốt đèn dầu, ở cửa, xuất hiện một bóng đen.

 

Thời Thư biết là Tạ Vô Sí, liền bình tĩnh lại, mí mắt giật giật.

 

Sau lưng liền bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy. Thời Thư nghe thấy tiếng ve sầu ếch kêu ngoài cửa sổ. Cách lớp áo mỏng manh, bàn tay đó v**t v* cậu, đầu ngón tay từ cằm đến bụng dưới.

 

Tim Thời Thư lập tức đập nhanh hơn, bởi vì trong bóng tối, cảm giác xấu hổ giảm đi một chút. Tối đen như mực, nên không kiêng nể gì.

 

Cuối cùng, bàn tay nóng bỏng luồn xuống dưới lớp áo, xoa bóp tai và cổ cậu, nhẹ nhàng v**t v*. Bắp chân Thời Thư mềm nhũn, nắm lấy cổ tay hắn, vừa muốn nói gì đó trong lúc mất sức, thì cả chiếc áo mỏng manh đã bị vén lên.
Tạ Vô Sí xoa bóp da thịt cậu, lưng Thời Thư bị buộc phải cong lên, toàn thân run rẩy: "A..."

 

Thực ra không phải lần đầu, đã bị trêu chọc vài lần rồi, dễ dàng khiến cậu toàn thân nóng ran. Móng tay Thời Thư cào vào mu bàn tay hắn, cơ thể đột nhiên bay lên không, cả người bị nhấc bổng, trong nháy mắt, quần đã bị c** s*ch bong, một cảm giác mát lạnh.

 

Thời Thư bị bế như bế em bé đi tè, hai chân dang ra, tựa vào lưng hắn săn chắc, trong tích tắc ngồi xuống giường.

 

Chăn đệm bị bắp chân cậu đá văng ra, bàn tay v**t v* ngực cậu di chuyển lên phía trước, xoa xương quai xanh đến đỏ bừng, rồi lại v**t v* cằm trắng trẻo tuấn tú của cậu.

 

Thời Thư ngẩng đầu, môi bị hôn, khi bị Tạ Vô Sí hôn sâu đến ngạt thở, cổ cũng bị bàn tay kia của hắn xoa bóp, sự k*ch th*ch dữ dội khiến trán Thời Thư đổ mồ hôi nóng, mặt đỏ bừng, ngón chân căng cứng đạp vào góc chăn.

 

"A... ưm a..." Thời Thư giãy giụa trong vòng tay hắn.

 

Tạ Vô Sí làm sâu thêm nụ hôn này, cố định đầu cậu: "Ngươi là quà của ta sao?"

 

Yết hầu Thời Thư bị hắn nhẹ nhàng v**t v*, không phủ nhận: "Tạ Vô Sí..."

 

......
......
......

 

Thời Thư được bế lên, như một chú mèo con, mắt tròn xoe đen láy trong đêm tối.

 

Tay chân cậu mềm nhũn không có sức, thấy Tạ Vô Sí dùng ấm đun nước nóng, bưng vào phòng.

 

"..." Thời Thư chớp mắt, nhìn bóng lưng hắn, luôn nhớ lại đêm đầu tiên đến Tương Nam Tự, Tạ Vô Sí mặc áo tăng hải thanh chỉnh tề, khi cúi mày vẻ mặt trang nghiêm, cảnh tượng hắn mang bánh bao cho cậu.

 

Tuy nhiên, điều đó hoàn toàn khác với hành động của hắn vừa rồi trên giường.
Thời Thư ánh mắt dõi theo hắn, không cẩn thận, nhìn chằm chằm lưng Tạ Vô Sí: "Tạ Vô Sí, ngươi tập cơ lưng và cơ xiên eo thế nào vậy?"

 

Tạ Vô Sí: "Lại tập nữa rồi."

 

Thời Thư: "Ta không muốn tranh giành nam tính, ta chỉ nghĩ, ngươi sức mạnh cũng quá lớn rồi. Bị ngươi đè xuống, ta chẳng làm được gì cả."

 

Tạ Vô Sí: "Muốn tập không? Nhưng buổi sáng không muốn dậy?"

 

Thời Thư: "..."

 

"Nhưng bây giờ, ta còn không thể dậy được khỏi giường."

 

Thời Thư nói thật, ngồi bên mép giường, Tạ Vô Sí vắt khăn ấm lại gần. Dưới ánh đèn dầu, trên cơ thể khỏe mạnh thon dài của Thời Thư, đầy những vết tích bị hắn hành hạ.

 

Tạ Vô Sí lau mặt cho cậu, lau cổ và vai, Thời Thư vừa đối mắt với hắn, lập tức như bị châm lửa mà quay đi.

 

Nhưng giây tiếp theo, cằm bị bóp lại: "Ngại à?"

 

Thời Thư và hắn đối mắt, trong đầu xẹt qua nhiều hình ảnh. Vội vàng cúi đầu xuống. Nghe thấy Tạ Vô Sí nói: "Chúng ta đã hoàn toàn sở hữu rồi, ngươi sở hữu ta, ta sở hữu ngươi."

 

Cái cảm giác dù có thành quỷ cũng không buông tha ngươi này.

 

Thời Thư có chút xấu hổ, nhưng xấu hổ một lát: "...Hừ."

 

Chuyện hệ thống đã hoàn toàn kết thúc rồi sao?

 

Từ nay về sau, có phải cứ an tâm, ở lại đây cùng Tạ Vô Sí, Tử Hàm, Lai Phúc không?

 

Đợi rời khu Mân, là có thể gặp lại họ rồi.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, Tạ Vô Sí trở thành thiên hạ cộng chủ, thì sẽ thế nào đây?

 

Tiếp theo, có phải nên thách thức hệ thống này rồi không?

 

Bắt đầu từ bây giờ, đã quyết định không trở về nhà nữa sao?

 

Thời Thư để Tạ Vô Sí rửa tay, luôn cảm thấy, đợi đến một ngày nào đó trong tương lai, mọi chuyện có lẽ vẫn còn thay đổi.

 

Nhưng dù thế nào, Thời Thư đã đến khu Mân, phải đạt được mục đích chia rẽ quân Mân từ hậu phương, hoàn thành nhiệm vụ này.

 

Có thể, bây giờ sự nghiệp và tình yêu đang song song tiến triển rồi. Tạ Vô Sí nhẹ nhàng lau khô tay cậu: "Đợi thêm hai ngày nữa, để em và Điện Trì vương gặp mặt thương nghị, cứ gọi ta là tiểu thúc là được."

 

Thời Thư quay đầu: "Ngươi nói không có ý nghĩa gì, là lời nói dỗi sao?"

 

"Phải."

 

Thời Thư: "May mà là lời nói dỗi, thật sự để ngươi từ bỏ con đường đã đi lâu như vậy, cũng quá đau lòng rồi."

 

Thời Thư đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Hệ thống này, ngươi có hiểu không?"

 

Tay Tạ Vô Sí dừng lại: "Hiểu một phần."

 

Thời Thư mở to mắt: "Ngươi hiểu?"

 

Tạ Vô Sí: "Đây hẳn là một biến thể của trò chơi trong thế giới song song, vì ta vừa đến thế giới này, đã cảm thấy rất quen thuộc."

 

Thời Thư: "Gì cơ?"

 

"Hình như là một trò chơi nào đó từng tìm ta để kêu gọi đầu tư, lúc đó tùy tiện nhìn lướt qua, một số địa danh quen thuộc, đây cũng là lý do ta nhập cuộc nhanh chóng." Tạ Vô Sí nói, "Có lẽ, đúng là những người vô tình chơi qua trò chơi này, đều bị kéo vào cuộc tranh giành trăm người."

 

Thời Thư: "Tìm ngươi đầu tư?"

 

Tạ Vô Sí: "Ta có công ty đầu tư mạo hiểm."

 

"..." Thời Thư, "Tại sao chúng ta không quen nhau ở hiện đại? Đến hiện đại ngươi còn có thể làm bạn trai ta không?"

 

Về rồi còn yêu ta không còn tìm ta nói chuyện không?

 

Thời Thư từ bỏ ý nghĩ này, nói đến chuyện chính: "Ta rất ít khi chơi game, ta hầu như không chơi game, làm sao ta có thể tiếp xúc với cái này-"

 

Thời Thư đột nhiên khựng lại.

 

Thời Thư có một tài khoản, thực ra là mẹ cậu mở, trước đây khi cấp ba quay lại cảnh Thời Thư chạy bộ, lúc đó đã nổi tiếng, sau này Thời Thư tự mở một tài khoản.

 

Rồi, một lần, trong tin nhắn riêng tư đột nhiên nhận được lời quảng cáo từ công ty game-

 

"Chào bạn, tôi là người điều hành game 'XX', xin hỏi blogger có nhận quảng cáo không?"

 

Thời Thư lúc đó đã tải game đó về, nhìn lướt qua.

 

Rồi đi luôn.

 

Vì cậu hoàn toàn không có hứng thú với game.

 

Thời Thư im lặng, đối mắt với Tạ Vô Sí.

Bình Luận (0)
Comment