Ta Là Cuốn Vương Người Xuyên Việt Đối Chiếu Tổ

Chương 116

ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ Edit by meomeocute ฅ⁠^⁠•⁠ﻌ⁠•⁠^⁠ฅ

 

Trên đường trở về là ngày thứ bảy của "Thần Đản Thập Nhật".

 

Tương truyền vào ngày này, người Mân sẽ đốt giấy tiền bên đường, cúng tế người đã khuất, mang ý nghĩa trùng với Tết Nguyên Đán của người Cảnh.

 

Dọc đường, từng tốp hai ba người vẽ vòng tròn bên đường, đốt quần áo, giấy tiền trong vòng, cúng tế thịt khô và sữa ngựa. Những người đeo mặt nạ quỷ dữ, áo quần xốc xếch, chạy tứ tán.

 

"Hơn nửa tháng trôi qua, tin tức Duẫn Châu binh bại không thể giấu được nữa rồi?" Thời Thư dẫm lên tro tàn giấy tiền.

 

"Không giấu được, rất nhiều binh lính Mân đã chết, có lẽ vì biết tin dữ, nên việc cúng tế của dân chúng năm nay đặc biệt thảm đạm," Tạ Vô Sí nưveói.

 

Đêm tĩnh mịch, Thời Thư ngẩng đầu nhìn, thấy ánh sáng xanh lạnh lẽo trong rừng, vô số cờ trắng giăng trên cành cây, giấy tiền và vòng hoa mới tinh dọc đường, có thể gọi hồn người đã khuất, bay lượn trong gió.

 

"... Gọi hồn những quân lính Mân này về ư? Bọn họ cho rằng mình chết oan, vậy 'kẻ đầu sỏ' chính là chúng ta - thậm chí là Tạ Vô Sí bên cạnh này."

 

Thời Thư nghĩ, quay đầu nhìn lại, hai đầu đường hẹp khói xanh mịt mờ, tựa như đường Hoàng Tuyền, đêm đen thăm thẳm âm khí rùng rợn. Lệ quỷ bất phân đúng sai, chỉ muốn báo thù. Dù đã quen nhìn thi thể, nhưng vào lúc này, Thời Thư cũng cảm thấy sống lưng hơi lạnh.

 

Đặc biệt là mỗi nhà còn đặt những hình nhân giấy, quỷ giấy, nhà giấy, ngựa giấy, vứt bỏ bên đường, lộ ra hàm răng đẫm máu. Thời Thư chợt nhìn thấy một chiếc mặt nạ quỷ dữ mất đầu thè lưỡi, sợ đến mềm nhũn cả chân, hít một hơi khí lạnh.

 

"Tạ Vô Sí..."

 

Tạ Vô Sí nghiêng mặt, ôm Thời Thư vào lòng: "Ta ôm em nhé?"

 

Thời Thư: "Ngươi ôm ta? Hộ vệ còn ở phía sau đó?"

 

Tạ Vô Sí: "Vậy đổi sang cõng?"

 

Thời Thư vừa hay rảnh rỗi, nhảy lên lưng hắn: "Tạ Vô Sí, thật ra ta đã chết rồi, bây giờ ngươi đang cõng một người chết đó, có nặng không, có sợ không?"

 

Tạ Vô Sí: "Em là người chết, ta sẽ kết âm hôn với em."

 

Thời Thư giật mình vì hắn: "Ngươi mới là quỷ đó."

 

"Bây giờ ta mà nói phải, em e là sẽ sợ đến chạy loạn khắp nơi. Ta không phải."

 

"Thật chu đáo," Thời Thư để hắn cõng: "Nửa đêm đen như mực, chỉ có giấy tiền và khói xanh, con đường này cứ như đường Hoàng Tuyền vậy."

 

Thời Thư lẩm bẩm, không ngờ lại nghe thấy giọng trầm của Tạ Vô Sí.

 

"Nếu là đường Hoàng Tuyền, chúng ta cứ coi như đã đi qua từ sống đến chết."

 

Lòng Thời Thư dậy sóng, hừ một tiếng, "Nói câu này, chúng ta đã đi qua bao nhiêu bãi tha ma rồi?"

 

Tạ Vô Sí nói: "Hôn ta."

 

Thời Thư: "Hôn? Hộ vệ---"

 

"Ta là gian phu của em ư? Lần nào cũng lén lút."

 

Thời Thư: "Ngươi đang nói gì vậy, ngươi là ca ca của ta mà! Chúng ta là huynh đệ ruột thịt đó!"

 

Mặc dù vậy, Thời Thư vẫn hôn nhẹ lên tai hắn. Tân Tân dắt ngựa, giữ khoảng cách, luôn đi cách mười mấy mét. Trong rừng có rất nhiều hình nhân giấy do thân nhân người đã khuất làm, thấp thoáng trong khói xanh, đều là vật phẩm tang lễ cha mẹ cúng tế con cháu. Thời Thư vô thức nhớ đến bố mẹ: "Không biết hiện đại thế nào rồi? Có phải xuyên không coi như chết rồi, bố mẹ sẽ lo hậu sự cho chúng ta không?"

 

"Có thể."

 

"Hy vọng họ đừng đau lòng, ta không chết, chỉ là đến một nơi khác sống thôi. Bảo mẹ ta, ta không phải là kẻ nhát gan." Mắt Thời Thư ươn ướt.

 

"Ca ca vẫn đang cõng đó, đồ trứng khôn vặt."

 

"Chính ngươi muốn cõng đó, có ý gì?" Thời Thư nhảy xuống.

 

Đợi đi qua con đường này, sẽ đến căn nhà dưới chân núi, các hộ vệ đã ẩn mình, Tân Tân cũng dùng tiếng chim hót và các hộ vệ khác để xác nhận an toàn, rồi tự mình đi buộc ngựa.

 

Thời Thư và Tạ Vô Sí đi đến bên suối, nước rất trong, vừa có vật che chắn, Thời Thư đã bị ôm mặt, hôn tới tấp. "Ưm..." Thở không ra hơi, cậu khẽ nhéo má hắn.

 

Tạ Vô Sí vốn rất thẳng thắn, nhu cầu cũng vậy. Hôn một lúc, thấy sắp không dừng lại được, Thời Thư vội vàng kéo hắn, đi vào trong sân.

 

Đun nước, Thời Thư thu dọn hạt giống đã phơi khô: "Những thứ này ta phải mang về cho người ở khu quân điền trồng. Tuy khu quân điền bây giờ đã thịnh vượng, nhưng tiền nhiều không sợ, năng suất càng cao mọi người ăn càng ngon."

 

Sau đó, mới vào nhà tắm rửa. Thời Thư tắm xong ghi chép tên hạt giống, cách trồng vào một cuốn sổ nhỏ. Tạ Vô Sí thay áo lót mỏng, cũng đang viết nhật ký, đợi hắn dừng bút, cúi người xem cuốn sổ ghi chép của Thời Thư: "Trồng sau ba ngày chim hoàng yến hót vào mùa xuân, thu hoạch vào mùa hè..."

 

"Thì ra biết viết chữ à? Ta cứ tưởng ngươi chỉ biết đánh dấu và viết 'đã đọc'."

 

Thời Thư toát mồ hôi: "Không phải ư? Ca ca, không phải... Có cần phải thù dai như vậy không? Chuyện từ bao giờ rồi mà cứ nhắc đi nhắc lại?"

 

Tạ Vô Sí: "Ta không đáng để em viết thêm mấy chữ."

 

Thời Thư: "Cái này, lúc đó không có ý thức đó."

 

Tạ Vô Sí nói xong cởi áo ngoài, lên giường trước, đọc sách chờ Thời Thư viết xong ghi chép của cậu. Hắn chống một tay vào cằm, đang đọc binh pháp quân cơ, gần đây thậm chí còn học tiếng Mân, dáng vẻ ung dung đoan chính, chỉ là ánh mắt lộ rõ sự sắc bén, đường nét rõ ràng.

 

Thời Thư đặt bút lông xuống, chống tay lên giường bò đến bên cạnh hắn: "Tạ Vô Sí, làm sao thế, ngươi mau cười đi. Ta chợt nhớ ra, ít khi thấy ngươi cười."

 

"Không có tâm trạng."

 

"À, Tạ ca. Vui vẻ một chút đi." Thời Thư ghé sát hôn hắn, cho đến khi bị ôm lên đùi, môi chạm vào nhau. Bọn họ ngã xuống giường, mắt Thời Thư nhìn lên xà nhà giăng tơ nhện, nhanh chóng bị hơi ấm của Tạ Vô Sí chiếm lĩnh.

 

"Bệnh đói da của ngươi lại tái phát à?" Khi Thời Thư hỏi hắn, liền bị Tạ Vô Sí ôm vào lòng, hôn lên mặt và vành tai.

 

Thời Thư: "Tạ Vô Sí, mấy chục năm trước khi chưa gặp ta, ngươi sống thế nào. Ta cứ cảm giác ngươi không thể sống nổi."

 

Tay Thời Thư khẽ chạm vào giữa trán hắn, gần đây đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, mắt vừa chạm nhau liền nảy sinh h*m m**n, không kìm được mà hôn nhau, Thời Thư khẽ véo vành tai hắn. Tạ Vô Sí ghé sát hôn cậu lần nữa, Thời Thư nằm trên giường bật cười, đôi mắt cong cong trên khuôn mặt sáng sủa điển trai, chủ động ghé sát hôn lên môi hắn.

 

Tạ Vô Sí khẽ vuốt mặt cậu: "Gọi chồng."

 

Thời Thư: "À?"

 

"Gọi một tiếng ta nghe thử."

 

Thời Thư: "Ta mới không gọi, để vợ ngươi..." Vừa nói ra từ này, Thời Thư lập tức đỏ bừng tai vì xấu hổ, nhíu mày nhìn hắn, "Cái này cũng không gọi được."

 

"Đồ ngốc ngại ngùng." Tạ Vô Sí khẽ nói, cúi đầu hôn cậu.

 

Thời Thư nhìn đôi mắt càng lúc càng rõ ràng và đen láy của Tạ Vô Sí trước mặt, môi miết chặt, trong phòng đang lúc nồng nàn, bên ngoài, đột nhiên có tiếng hộ vệ đi lại, đang đứng ngoài hàng rào nói: "Đại nhân?"

 

Là Tân Tân, dường như còn có người khác.

 

Nụ hôn bị gián đoạn, Thời Thư vội vàng ngồi dậy, đỡ Tạ Vô Sí ngồi vững vàng trên giường, đưa tay vuốt lại quần áo xộc xệch, vừa chải tóc vừa chuẩn bị xuống giường, tiện thể kiểm tra vết hôn trên người, khẽ hít một hơi khí lạnh.

 

Phía sau cánh cửa, Tạ Vô Sí thậm chí còn lười khoác áo ngoài, bình tĩnh hỏi qua cửa: "Có chuyện gì?"

 

Giọng hắn hơi khàn, nhưng cách gió thì không nghe ra.

 

Thời Thư nghe thấy Tân Tân nói to rõ ràng: "Nguyên đại nhân vừa khẩn cấp cho người mang thư đến! Lửa lớn ở phía Tây Bắc, thiêu cháy cả lòng Trụ Trì Vương, đến lúc cần nước đến cứu. Đang than thở tứ phía địch đến, lực bất tòng tâm, đặc biệt chúng ta còn tung tin nói sẽ tấn công từ phía Đông, càng khiến hắn hoảng loạn mất hồn."

 

"Nói tiếp đi."

 

Thời Thư căng thẳng lắng nghe, chuẩn bị mở cửa ra ngoài cùng họ bàn bạc, không ngờ tay vừa chạm vào chốt cửa "kẽo kẹt" còn chưa kịp vang lên, giây tiếp theo cậu đã bị Tạ Vô Sí ôm vào lòng. Tạ Vô Sí giúp Thời Thư kéo cổ áo trong mỏng manh, ôm cậu, để tránh cái lạnh ban đêm trong núi xâm nhập vào người. Thời Thư vốn hơi lạnh, bị ôm vào lại không biết làm sao giằng ra được, đành phải ngẩng đầu khỏi vai hắn.

 

"Bây giờ, Trụ Trì Vương này gấp đến mức vái Phật đốt hương, khắp nơi tìm cách giải quyết khó khăn, nội lo ngoại loạn, ngủ cũng không ngon giấc, tìm Nguyên đại nhân đến uống rượu đánh cờ giải sầu, mặt lộ vẻ phiền muộn."

 

Cằm Thời Thư đột nhiên bị nhéo một cái, Tạ Vô Sí dường như đang im lặng nghe hắn báo cáo, nhưng lại cúi đầu hôn lên môi Thời Thư, v**t v* cằm cậu.

 

"Có thể làm việc nghiêm túc được không?"

 

Thời Thư gạt tay hắn ra, dựng tai lên nghe.

 

Nhưng lại bị nhéo xoay cằm, ghé sát hôn lại thật mạnh.

 

Trong cửa Thời Thư bị hôn một cái, suýt nữa đánh nhau với Tạ Vô Sí, ngoài cửa Tân Tân đang kể lại rành mạch từng chi tiết: "Vào lúc này, Nguyên đại nhân tiện miệng nói: 'Khi đó Tạ Đô Thống chế từ Yến Châu của Tín Cố phủ phát động tấn công, Vĩnh An phủ là nơi tiếp giáp, nhất định sẽ là nơi đầu tiên gánh chịu tai họa chiến tranh. Lần tấn công Duẫn Châu này, Đại Vương cũng đã thấy, không những không thu được chút nào, ngược lại còn đánh chết bao nhiêu người, tiền của Mân Đế Đại Quân cũng mãi chưa cấp xuống, còn gây ra sự tấn công và dòm ngó của các bộ lạc khác.'"

 

"Tóm lại, Vĩnh An phủ và bộ phủ dưới trướng Trụ Trì Vương sẽ chịu tổn thất nặng nề nhất, không những bị Bắc quân của Đại Cảnh tấn công, mà còn bị Mân Đế Đại Quân lợi dụng, cuối cùng bị thôn tính hoàn toàn trở thành vật hy sinh của cuộc chiến này, Trụ Trì Vương không muốn thấy kết cục này, đang cầu cứu phương pháp."

 

Lại bị hôn thêm một cái.

 

Thời Thư đành phải chịu thua, chấp nhận, khi nghiêm túc nghe lời nói ngoài cửa, Tạ Vô Sí như lo cậu lạnh mà ôm chặt hơn, ngón tay vô tình hay hữu ý v**t v* má Thời Thư, xua tan cái lạnh trên mặt cậu.

 

Ôn tồn vô hạn, Tạ Vô Sí cất tiếng để bên ngoài nghe thấy, không nhanh không chậm: "Rồi sao nữa? Nói tiếp đi."

 

"Thời cơ mà chúng ta ấp ủ bấy lâu sắp đến rồi, tuy Nguyên đại nhân không chủ động nhắc đến, nhưng lời lẽ nói rất khéo léo, có người tiện miệng hỏi, nếu hợp tác với Tạ Đô Thống chế thì sao, Trụ Trì Vương lập tức như được đại xá, thì ra trong mơ hồ hắn cũng đã có ý nghĩ này rồi."

 

Tạ Vô Sí bình thản đáp một tiếng: "Chiến thắng Duẫn Châu, thể hiện võ công và sự cường hãn của Bắc quân, hai nước giao chiến, có vũ lực mạnh mới cócó tôn nghiêm và quyền lên tiếng, đối phương tự nhiên sẽ sợ hãi, vậy nên? Bọn họ muốn hợp tác rồi ư?"

 

Tân Tân liên tục gật đầu nói: "Vâng, Trụ Trì Vương, rõ ràng là rất sợ quân đội của Đại nhân chúng ta! Hiện giờ đang hoảng loạn vô cùng, khắp nơi tìm cách. Thuộc hạ thấy, đã đến lúc rồi!"

 

Nói xong, đồng thời cũng hơi lạ, vì sao Đại nhân không mở cửa.

 

Sân đêm khuya, vang lên tiếng ve sầu ếch kêu. Lúc này, phía sau cánh cửa nhất thời không có tiếng nói chuyện truyền ra.

 

Tân Tân cũng không biết bên trong cánh cửa, Tạ Đô Thống chế của họ sợ Thời Thư lạnh, đang ôm cậu, nên dứt khoát không mở cửa nữa, mà cúi mắt suy nghĩ chuyện khác.

 

Thời Thư luôn cảm thấy Tân Tân đang báo cáo công việc triều chính bận rộn, không phải lúc để tình tứ, gạt tay hắn ra: "Ngươi... trả lời hắn đi."

 

Tạ Vô Sí không buông, chỉ sợ cậu lạnh, nói: "Không vội."

 

Ngoài cửa nhóm người Tân Tân đang chờ đợi, nhưng họ biết tính cách của chủ soái, trầm tĩnh không thích động đậy, trong bụng tự có mưu lược, mọi việc tưởng chừng không nhanh không chậm, nhưng thực ra mọi chuyện lớn nhỏ đều đã nằm lòng.

 

Mặc dù chuyện gấp, nhưng không cần thúc giục, Tạ Vô Sí tự khắc sẽ giải quyết.
______

 

[Tác giả]

 

Cảm ơn vì đã đọc.
( ' ▽ ' ).。o♡

Bình Luận (0)
Comment