ฅ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ
Tay Thời Thư v**t v* cổ Tạ Vô Sí, chạm vào những đường gân xanh nổi lên của hắn.
Ngoài rèm, tiếng ngựa phi nước kiệu liên hồi, Thời Thư được Tạ Vô Sí ôm vào lòng, bị những nụ hôn sâu nuốt chửng, ướt át triền miên.
Tiếng hôn nghe thật gợi cảm, Thời Thư khẽ thở hổn hển, để Tạ Vô Sí hôn đến khi thỏa mãn mới buông ra. Cậu cong môi cười cười: "Tạ Vô Sí, hôn người khác thú vị đến vậy ư, khó mà hiểu nổi."
Tạ Vô Sí: "Có lẽ là vừa thoát khỏi nguy hiểm, k*ch th*ch thần kinh, bây giờ tâm trạng ta rất nhạy cảm."
"..."
Thời Thư: "Nhạy cảm là có thể làm vậy trước mặt người khác ư?"
Đồng tử Tạ Vô Sí dường như có ánh sáng mờ, mỉm cười: "Đối với người như ta đã bị kiềm chế quá lâu, sự phóng túng phá vỡ luân lý rất thú vị."
"............"
"Không cần biết. Sáng nay ta vừa thề, mười ngày sẽ không để ý đến ngươi, bây giờ dừng lại ở đây."
Thời Thư lười biếng quay người, nhìn thấy những ngọn núi nhấp nhô ngoài xe ngựa lung linh ánh đèn. Mọi thứ đang lùi lại, màn đêm mang lại cảm giác tĩnh mịch, đã ở khu Mân nửa tháng, tiếp theo, sắp rời khỏi vùng đất này.
Trong đầu, những thanh đao cong của người Mân, thi sĩ du mục, núi non, đồng cỏ đều đang lùi dần... Thời Thư chợt nghĩ: "Thiên hạ cộng chủ, chia rẽ tộc Mân có được tính là công lao không?!"
Hô ra hệ thống, quả nhiên, bên cạnh dòng chữ "Người xuyên không giá trị nhất" của Tạ Vô Sí, giá trị công lao lại từ từ tăng lên! Thời Thư nhìn giá trị công lao trên đầu mình, cũng có tăng trưởng, nhưng khả năng thúc đẩy của cậu với tư cách là người ngoại giao, kém xa ảnh hưởng của Tạ Vô Sí với tư cách là thống soái.
Thời Thư nhướn mày, được đó, rất có thành quả.
Gió mát thổi qua trán, ký ức hiện lên trong đầu, trong căn nhà nhỏ dưới chân núi, Thời Thư và Tạ Vô Sí trở thành những người yêu nhau tâm đầu ý hợp, quyết định không bao giờ phản bội, cùng nhau sống tiếp trong thế giới này.
Không bao giờ phản bội.
Thời Thư nghĩ: "Không cần sống vì việc về nhà nữa, tiếp theo sẽ làm gì đây?"
Cho đến ngày nay, Thời Thư không có thiện cảm nhiều với thế giới cổ đại, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể mất mạng ở đây, chết không toàn thây. Tràn ngập máu tanh giết chóc, và những âm mưu đấu đá.
Ngoài rèm, cùng với tiếng tụng niệm của Thần Đản Tự, một cảm giác thần thoại biến ảo khôn lường, Tạ Vô Sí nắm lấy tay cậu.
Mười ngón tay đan chặt.
"Vậy thì, hãy coi thế giới này, như một cuộc phiêu lưu của những người dũng cảm."
Xe ngựa chao đảo, lênh đênh.
Trở về thành Yến Châu, Thời Thư nghe thấy ngày càng nhiều tiếng nói của người Cảnh, khói bếp lượn lờ, người qua lại tấp nập, giữa những tiếng cười đùa mắng chửi như cách biệt một thế hệ, những dây thần kinh căng thẳng bấy lâu cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vào lúc này, cửa thành Yến Châu kỵ binh đông đúc, đen kịt như mây đen, một bầu không khí trang nghiêm và trầm trọng. Tham mưu và võ tướng trong đại doanh dẫn quân tiếp ứng, Thời Thư chỉ ở trong đại doanh Yến Châu, vừa xuống xe ngựa, chân đã run rẩy.
Gió thu hiu quạnh nổi lên, hàng trăm kỵ binh xuống ngựa quỳ xuống đất, áo giáp sắt phát ra tiếng keng keng sột soạt:
"Cung nghênh Đô Thống chế đại nhân!"
"Cung nghênh đại nhân hồi doanh!"
"Bái kiến đại nhân!"
Tiếng như chuông đồng, khí thế áp người. Người quỳ xuống không chỉ có các tướng lĩnh, tham quân với áo giáp ngựa sắt, mà còn có các quan văn cần mẫn trong chức vụ, vẻ mặt nghiêm nghị, áo bào hoa lệ của quan văn võ tướng, đứng hai bên.
"Đại nhân đã về, một đường phong trần mệt mỏi, mau chóng tiếp ứng đại nhân, nghỉ ngơi thật tốt!"
"Đại nhân, đường xa vất vả, hạ quan tiếp ứng chậm trễ!"
"Đại nhân, ở đây có nhiều văn thư khẩn cấp, đợi đại nhân xử lý."
Tạ Vô Sí đã quen với cảnh mọi người chờ đợi, khẽ gật đầu tỏ ý, sau đó không nhìn mà đi thẳng vào trướng trung quân, vạt áo bị gió thu thổi bay, tiểu lại ôm mũ áo chạy theo sau.
"..."
Thời Thư chỉ nhìn cảnh này, liền gật đầu: Tạ Vô Sí ở thời hiện đại chắc chắn là thế gia quyền quý!
Nếu không quen được mọi người cung phụng, chấp nhận sự bảo vệ của trung tâm quyền lực, khi bị những tài năng trẻ không phân biệt tuổi tác vây quanh, nhất định sẽ có cảm giác sợ hãi và tự ti. Chỉ có người sinh ra đã quen mới có thể tự nhiên đến vậy.
So với hắn, người khác một cái liếc mắt có thể nhìn ra -- Thời Thư là, đệ đệ chưa từng thấy đời của Tạ Đô Thống chế đến từ ngôi chùa hoang dã trên núi.
Tạ Vô Sí, ngươi lại để ta thua các đệ đệ khác rồi.
Thời Thư lén lút xuống xe ngựa, cùng một nhóm người khác rời đi, vào trong doanh trướng đợi hắn.
Thời Thư bị căng thẳng với môi trường áp lực và nghiêm trang, đặc biệt là mùi vị quyền lực đầy máu tanh nguy hiểm. Một khi hòa mình vào quỹ đạo này, phải tuân thủ các quy tắc trong đó. Thực thi các quy tắc quyền lực, thì dễ bị vòng xoáy này nghiền nát.
Thời Thư vào trướng đến sau tấm bình phong có cành quế trong gió thu, nghỉ ngơi một lát, Tạ Vô Sí trong sự vây quanh của quan lại, mặt không cảm xúc ngồi xuống, liền lập tức xử lý những quân vụ khẩn cấp đã chất đống suốt nửa tháng.
"Binh mã ở Duẫn Châu, đều đã rút về an trí ổn thỏa rồi chứ?"
"Bẩm đại nhân, đều đã an trí ổn thỏa, đang được nghỉ ngơi sau khi lao quân." Lâm Diêm nói xong, lại bổ sung, "Giám quân đang ở công thự trong thành Yến Châu, đại nhân viện trợ Duẫn Châu khắc địch có công, tin mừng đã lan rộng đến Đông Đô, đang chuẩn bị luận công ban thưởng cho đại nhân."
Tạ Vô Sí từ từ nhắm mắt lại, rồi mở ra, "May mà không lấy mạng Phùng Trọng Sơn, nếu không trên triều đình dư luận sục sôi, e rằng sẽ nói Khống Hạc quân ở biên thùy một mình độc bá, có nghi ngờ dòm ngó Đông Đô rồi."
Lâm Diêm định nói, khẽ nói: "Đại nhân, triều đình đã có lời thanh nghị này rồi."
Thời Thư nhét một quả nho vào miệng, không khỏi gật đầu.
Đây, chính là triều đình.
Tạ Vô Sí viện trợ Duẫn Châu, phá tan âm mưu tàn sát trung nguyên của quân Mân, có công cứu thế đối với muôn dân khổ sở, tuy nhiên, đế vương, sự kiềm chế, mưu quyền, tuy bề ngoài ban thưởng hắn, làm một số việc phong quan ban tước để an ủi lòng dân, nhưng thực chất, sẽ nghi ngờ hắn thôn tính quân khu của Phùng Trọng Sơn, có dã tâm lang sói, âm thầm dòm ngó cửu đỉnh.
Từ xưa đến nay, việc làm suy yếu các phiên trấn, sợ chúng lớn mạnh, gây ra họa An Sử, luôn là một vấn đề suốt đời của các đế vương.
Trước tiên phải kiềm chế các quan lại trong triều đình, nắm giữ quyền lực là điều quan trọng, thời gian rảnh rỗi mới dành cho thiên hạ chúng sinh.
Tạ Vô Sí quả thực có dã tâm, người khác không nhất thiết nghĩ hắn không trung thành, nhưng hắn quá sắc bén, hoàng đế sẽ bị ánh sáng phản chiếu từ đầu mũi dao làm chói mắt. Do đó, rất có thể, sự nghiệp của Tạ Vô Sí sau này sẽ gặp nhiều trở ngại hơn.
Thời Thư ngồi xe ngựa một ngày một đêm, mệt mỏi toàn thân ê ẩm, ngáp dài. Đây là trướng trung quân nghị sự, đặt một chiếc giường nhỏ có thể nghỉ ngơi, Thời Thư liền nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Cách một tấm bình phong, Tạ Vô Sí với tư cách là thống soái Bắc quân, đang xử lý những quân vụ và văn thư quan trọng đã chất đống suốt nửa tháng, thỉnh thoảng có các quan chức cai trị quân đội, dân chúng và thủy lợi đồn điền đến yết kiến, báo cáo công việc hoặc xin quân phí, môi lưỡi hoạt động bận rộn.
Quả nhiên, Tạ Vô Sí vừa về đến trú địa, liền nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống quan lại, bận rộn đến mức chỉ có thể gặp cậu vào ban đêm.
Thời Thư ngửi thấy mùi hương an thần trên giường, ngủ thiếp đi trong sự ồn ào này, chiều tối, tấm bình phong bị gõ nhẹ.
Đèn đã được thắp sáng, Thời Thư ngồi dậy: "Bận xong rồi ư?"
"Hôm nay đến đây thôi, đưa cậu về thành Yến Châu. Trong đại doanh dù sao cũng bất tiện, cậu cứ ở trong thành."
Thời Thư: "Tạ Vô Sí, ta đi vào thành, ngươi ở đại doanh à?"
Tạ Vô Sí: "Ta mấy ngày nay chạy vạy hai đầu, mỗi tối đều đến thăm em."
Mỗi tối?
Ý là, ban đêm đến ngủ cùng cậu, trời sáng thì đi sao.
Thời Thư: "Được rồi. Ba tháng, lệnh cấm của Tống Tư Nam có phải kết thúc rồi không? Cũng nên triệu hắn và Tử Hàm về từ Bạch Gia Thôn rồi, cả Lai Phúc nữa."
Thời Thư lại nhớ đến: "Còn hạt giống của ta, phải tìm chỗ để trồng."
Trên xe ngựa, khi nói những chuyện này, Thời Thư bị hắn ôm vào lòng hôn. Thời Thư phát hiện lệnh cấm mười ngày hoàn toàn bị coi như không có, cậu chỉ tay vào hắn: "Tạ Vô Sí, ta cảnh cáo ngươi đừng chọc giận ta à --"
Chưa nói xong, người đã hôn lên. Tạ Vô Sí rất mê mẩn việc hôn cậu, ôm mặt hôn sâu, có chút b*nh h**n, vừa hôn vừa th* d*c, cổ họng phát ra những âm trầm khàn khàn.
Thời Thư đời này, ghét nhất kiểu người hễ yêu đương là cứ hôn mãi, gây phiền toái lớn cho cái nhìn của người bình thường.
Nhưng lại yêu một người đàn ông lại là kiểu người như vậy.
Thời Thư lùi lại, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo, ra hiệu: "Huynh đệ, dừng một chút."
"Chíu..." Tạ Vô Sí cúi người.
"Dừng --"
Thời Thư bị bàn tay lớn giữ chặt gáy, cọ qua da thịt, ẩm ướt l**m hôn môi lưỡi, nhẹ nhàng m*t, khiến miệng cậu mềm mại ướt át, ôm mặt cậu hôn.
"............"
Thời Thư ngẩng đầu lên, nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên ở cổ Tạ Vô Sí, bóng râm ở sống mũi, và từng chút, từng chút, những âm trầm từ tính dễ chịu.
"..."
Thời Thư: "Được, được, được."
Thời Thư cũng hôn hắn một cái: "Về rồi chúng ta sẽ nói chuyện về vấn đề này."
May mà chỉ có hôn, Thời Thư để Tạ Vô Sí thỏa mãn là được. Một nụ hôn sâu đầy d*c v*ng mê mệt.
Tưởng rằng sẽ về thẳng phủ hành dinh, không ngờ ngoài cổng thành, một vùng đèn đuốc sáng trưng, dọc đường vô số người thắp đèn bày tiệc, chiếu sáng màn đêm như ban ngày, quan lại dân chúng đều chờ đợi dưới mái che.
Thời Thư "hả" một tiếng: "Sao lại còn có chuyện vậy?"
Nghe tiếng: "Yên Châu An Phủ Sứ Trần Tri Hành cùng các quan viên trong thành, cung nghênh Tạ Đô Thống chế xuất chinh Duẫn Châu có công, chiến thắng khải hoàn!"
"..." Vẫn chưa kết thúc.
Thời Thư nhìn ra ngoài, đây là quy tắc của quan trường, đón tiếp tiễn đưa. Tạ Vô Sí trở về Yến Châu, vẫn là thống soái quân sự số một của hai phủ này, các quan chức địa phương nhất định sẽ thiết đãi tiệc rượu ngoài trạm dịch, để đón gió rửa bụi cho hắn sau chiến thắng Duẫn Châu trở về.
"Cung nghênh đại nhân về!"
"Cung nghênh đại nhân --"
Tạ Vô Sí xuống xe ngựa, tất cả đều quỳ rạp.
Thời Thư đợi hắn được đón vào lều uống rượu, mình đứng một bên, nghe các tùy tùng khác đắc ý bàn luận: "Đô Thống chế đại nhân vừa lập công lớn khắc địch Duẫn Châu, hiện giờ là tân quý võ tướng được trọng vọng nhất trong triều Đại Cảnh, những quan lại này, sao dám không ra khỏi thành nghênh đón, bày tỏ lòng trung thành chứ?"
"Theo đại nhân nhà ta xông pha, có quan thăng, có tiền nhận."
"Được trọng vọng, nhìn vào thì chói mắt quá! Những kẻ không lợi không dậy sớm này, sao có thể không nhanh chóng bám víu đại nhân chứ?"
"Trận Duẫn Châu, với võ công của đại nhân nhà ta, sau này được phong Tiết độ sứ, phong Liệt hầu đều không thành vấn đề --"
"..."
Thời Thư nhếch khóe môi, ngồi xổm bên đường, chờ Tạ Vô Sí kết thúc yến tiệc.
Một lát sau, Tạ Vô Sí chỉ uống vài chén, áo bào quan lại chỉnh tề cao quý, từ trong màn đêm bước đến: "Chuyện đã xong, có thể về phủ rồi."
Thời Thư cuối cùng cũng thả lỏng: "Đợi mệt rồi, những nghi thức rườm rà của quan trường các ngươi. Cuối cùng cũng có thể về rồi."
Xe ngựa một đường, trong đêm tối chạy vào thành Yến Châu.
Cửa lớn hào môn, cổng son nhà thêu, mái hiên cong vút, cửa lớn son đỏ chạm khắc cầu kỳ.
Thời Thư nhảy xuống xe ngựa, nhìn cánh cửa này.
Lúc đi là nhị công tử, lúc về là Tạ phu nhân.
Chiếc xe ngựa chịu đựng suốt chặng đường, về đến giường chiếu nhất định sẽ có chuyện. Quả nhiên, vừa vào cửa, Thời Thư đã được dẫn đến bên hồ nước nóng.